Cảm Mến Không Sợ Muộn.

Chương 53: Chương 53: Chương 45




Trần gia vô cùng náo nhiệt, Trần Thế Phương đã sớm nói người làm chuẩn bị đồ ăn, bọn Trần Uyên Sam vừa đến, năm người ngay lập tức ngồi vào bàn ăn ăn cơm.

”Thấm Huyên con có cái gì không thoải mái, muốn cái gì, cứ nói cho Tiểu Sam biết, nếu nó không nghe con cứ trực tiếp gọi điện cho ta và dì Khanh.” Trần Thế Phương ngồi đối diện Thấm Huyên, ân cần nói với con dâu.

”Vâng, cha yên tâm đi, con sẽ hành hạ anh ấy tốt.” Nghiêm Thấm Huyên liếc nhìn Trần Uyên Sam đang giúp cô gắp thức ăn, nghịch ngợm cười với Trần Thế Phương.

”Cha, mấy ngày này con muốn đi Tokyo một chuyến, định đưa Thấm Huyên về nhà cô ấy, cha thấy thế nào?” Trần Uyên Sam liếc nhìn Trần Thế Phương, chậm rãi nói: “Hay là con đưa cô ấy cho dì Khanh chăm sóc?”

Trần Thế Phương vừa mới nghe con trai muốn cướp người, vội vàng cười híp mắt nói, “Ta cảm thấy đưa Thấm Huyên về nhà, Thấm Huyên cũng có thể thoải mái hơn, hơn nữa mẹ của nó cũng chăm sóc tốt hơn.”

”Hai con lúc nào thì làm hôn lễ?” Phùng Khanh ở một bên nhàn nhạt mở miệng.

”Chờ Thấm Huyên qua ba tháng, thân thể ổn định đã, con sẽ bắt đầu chuẩn bị.” Trần Uyên Sam ôn hòa nói.

”Ừ, tuyệt đối không thể để cho con dâu của Trần gia phải chịu uất ức, làm như thế nào cũng tốt, nhưng không thể quá phức tạp, không thể để cho Thấm Huyên mệt mỏi được.” Trần Thế Phương nghiêm túc dặn dò con trai mình, “Nhà tân hôn thì sao? Định ở nhà con sao?”

”Không phải.” Nghiêm Thấm Huyên nghe được anh trả lời thì có chút sững sờ, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn anh, chẳng lẽ ở tại Trần gia?

”Con đã mua một ngôi nhà, đã sửa sang xong rồi, xong tháng này sẽ chuyển vào.” Trần Uyên Sam khí định thần nhàn trả lời, thế nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào bà xã của mình.

Nghiêm Thấm Huyên càng thêm kinh ngạc, đây là chuyện gì, sao cô cái gì cũng không biết? Ở căn nhà đó, hoàn cảnh đều tốt, cũng đã thành quen, sao đột nhiên lại muốn chuyển đi vậy?

Buổi tối về nhà Nghiêm Thấm Huyên nhìn người đang lái xe bên cạnh với vẻ mặt có gì muốn nói nhưng lại thôi, Trần Uyên Sam bị cô nhìn làm trong lòng ngứa ngáy, thừa dịp đèn đỏ kéo cô vào trong ngực hôn mấy cái, chống đỡ cái trán của cô nhỏ giọng nói, “Gì mà nhìn không chớp mắt như vậy, muốn quyến rũ anh hả?”

Cô bị con ngươi đen bóng của anh nhìn chằm chằm, dịu dàng cười với anh, “Đâu dám, ngay cả việc chuyển nhà em cũng không biết, sao có thể đảm nhiệm chức vụ Trần phu nhân được?”

Trần Uyên Sam nới lỏng vòng tay ôm cô đưa tay vân vê khuôn mặt cô, nói: “Quỷ hẹp hòi, vốn là muốn cho em sự bất ngờ, hôm nay cha hỏi anh không thể làm gì khác nên phải nói ra.”

Cô nháy mắt, nhìn gò má của anh hỏi, “Căn nhà đó cũng tốt mà? Tại sao lại phải chuyển đi?”

Cô luôn luôn chủ trương không lãng phí, từ nhỏ cô đã quản lý tiền trong nhà, nhưng chưa bao giờ dùng lãng phí, mặc dù biết người đàn ông này có thể vì cô mà tiêu tiền như nước, nhưng chi phí sinh hoạt trong cuộc sống tới giờ đều là do cô quyết định.

Trần Uyên Sam chỉ cười mà không nói, xe vẫn tiếp tục chuyển hướng, Nghiêm Thấm Huyên càng thêm nghi ngờ, cho đến khi anh dừng xe ở bên một tòa cao ốc mới ở trung tâm thành phố cô mới phục hồi tinh thần.

Anh cẩn thận đi vòng sang mở cửa dìu cô xuống xe, dắt tay cô đi vào trong tòa cao ốc.

Cạnh cửa bảo vệ thấy anh đến, vội vàng chạy tới giúp anh quẹt thẻ, cười híp mắt nói, “Trần thiếu trễ như vậy rồi ngài vẫn tới coi phòng sao?”

Trần Uyên Sam khẽ cười gật đầu với hắn, nhận lấy thẻ trên tay người bảo vệ rồi dắt Nghiêm Thấm Huyên đi tới chính giữa tòa cao ốc, cô vừa đi vừa quan sát xung quanh, trong lòng thầm than nơi này quả thực có thể so sánh với địa điểm du lịch được rồi.

Sau khi vào thang máy anh nhấn vào tầng 33, lúc này Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc không chịu được rồi, nắm lấy cánh tay anh ngẩng đầu lên nhìn anh, “Là nhà mới của chúng ta sao?” Trần Uyên Sam nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, ôm cô đến trước ngực cúi đầu hôn một cái, cười nói, “Em nghĩ sao?”

Thang máy “Tinh” một tiếng lên đến tầng cao nhất, sau khi cửa thang máy mở ra Nghiêm Thấm Huyên sững sờ, nhìn khung cảnh trước mắt không nhịn được che miệng lại khẽ hét lên.

Đập vào mắt là khung cảnh bên trong căn nhà, phòng khách rộng rãi, bên trong công nhân đang quét tường, nhìn đến bọn họ đến vội vàng đi tới, “Trần thiếu.”

Trần Uyên Sam khoát tay cho bọn họ lui ra, “Các cậu cứ đi làm việc đi, chúng tôi đi xem một chút.”

Công nhân một lần nữa trở lại vị trí công việc của từng người, Trần Uyên Sam lôi người đã há hốc mồm vào bên trong căn nhà.

Trong phòng khách là một cái cửa sổ lớn sát đất, nối tiếp với bên trong là một hành lang dài, những căn phòng như phòng ngủ chính, phòng khách, thư phòng. . . . . . Đi tới đại sảnh có một cầu thang, Trần Uyên Sam cẩn thận đỡ cô đi lên.

Thấy cảnh tượng hiện lên trước mắt Nghiêm Thấm Huyên càng thêm không nói được gì, Trần Uyên Sam ôm cô cười nói với cô, “Ưmh, căn phòng thứ nhất làbếp đặc biệt, công cụ nấu ăn đầy đủ, còn có lò nướng đặc biệt, về sau tùy em sử dụng, căn phòng thứ hai là để cho em chụp ảnh, còn có cả màn chiếu nữa, căn phòng thứ ba. . . . . .”

Anh nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, làm điệu bộ mời cô đi vào.

Căn phòng thứ ba là một căn phòng lớn dành cho trẻ con, mặc dù còn chưa hoàn thành xong, nhưng trên mặt đất đã trải thảm, phía trên đặt một chiếc giường dành cho trẻ con và một đống đồ chơi, bên cạnh còn có một chiếc lều nhỏ vô cùng dễ thương.

”Về sau bảo bối có nơi để nó nghịch ngợm rồi, cho dù là con trai hay con gái.” Anh vòng tay ôm cô từ sau lưng, bao bọc cô vào trong ngực mình, “Thích không?”

Đâu chỉ thích.

Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn anh, “Có phải anh đã sớm thấy được món quà kia không?”

Anh từ chối cho ý kiến, chỉ nhíu mày, “Một vật lớn như vậy đặt ở góc thư phòng, anh có thể không thấy được sao?”

Lần đó thật ra thì cô còn có một món quà sinh nhật nữa dành cho anh, chính là cô giấu anh, làm bộ mô hình của một căn nhà, chỉ là đến lúc sinh nhật anh vẫn chưa có hoàn thành, nên không lấy ra cho anh nhnf nữa.

Mà cả căn nhà này, không khác tí nào, toàn bộ đều là mô phỏng theo cái mô hình cô làm kia, điểm khác duy nhất chính là, căn nhà này có phục thức (ai biết từ này nghĩa là gì chỉ cho mình với), mà mỗi căn phòng trên lầu hai này đều là tự tay anh bố trí vì cô.

”Từ nhỏ anh đã rất muốn tự mình thiết kế một căn nhà, trong phòng khách cả một hàng đều là cửa sổ sát đất, còn có thể mang một bồn tắm lên, buổi tối mùa hè có thể nằm ở trên sàn nhà ngắm những vì sao, mùa đông bật lò sưởi trong phòng khách để có thể trực tiếp tắm ở đó. . . . . .”

”Bây giờ không phải là cũng thực hiện được sao?” Anh khẽ thì thầm ở bên tai cô.

Cô vòng tay ra ôm lấy thắt lưng của anh, hôn lên cằm anh nói, “Có phải em là bà vợ đặc biệt đáng ghét hay không, kiểu cách trên thế giới này cũng tìm không ra người thứ hai, luôn có thể tìm được chuyện khiến cho anh phải bận lòng?”

Trần Uyên Sam nghe lời cô nói thì rất vui vẻ, cong cong môi, “Ưmh, cũng may, coi như là cho anh cơ hội thể hiện trí óc hơn người của mình đi.”

Cô lườm anh một cái, nhéo bờ vai của anh, lại thấy anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô nói rành mạch từng câu từng chữ, “Em muốn cái gì, tất cae, chỉ cần anh có thể làm được, thì anh nguyện dâng tất cả những thứ đó lên trước mặt em.”

Đúng là nói không sai, tình yêu chính là một dạng của nguyện đánh đổi và chịu đựng, cô có thể tùy ý kiểu cách ở trước mặt anh, anh cho dù lên trời xuống đất cũng sẽ làm cho cô.

Chuyện tình bên hắc đạo cần phải được kết thúc, vài ngày sau Trần Uyên Sam liền đưa Nghiêm Thấm Huyên về nhà để Cao Nhạn và Nghiêm Khải chăm sóc cô, ngay sau đó liền chạy đi Nhật Bản, tranh thủ xử lý xong chuyện để có thể trở về sớm.

Cao nhạn ngày ngày ở nhà nấu món ăn yêu thích cho con gái, làm cho Nghiêm Thấm Huyên bộc phát tính lười, trừ ăn ra chỉ có nằm ở trên giường đọc sách, hoặc là cùng với Nghiêm Khải chơi cờ, nhưng là mỗi ngày tất nhiên sẽ dành ra chút thời gian, để cho thuộc hạ của Trần Uyên Sam lái xe đưa cô đến căn nhà mới xem một chút.

Nhiệt độ của thành phố S cũng ngày càng tăng lên, buổi chiều lúc Nghiêm Thấm Huyên đi đến căn nhà mới, đứng ở căn phòng dành cho trẻ con trên lầu hai mà có chút khó chịu, trong lúc mơ mơ màng màng lại nghĩ tới Trần uyên áo, mùa đông thân thể ấm áp của anh sưởi ấm cho cô, thời điểm trời nóng nực cô cũng cực kỳ thích được anh ôm trong ngực, nấp ở trong lòng anh tuyệt đối sẽ không nóng.

Chuyến đi này của anh kéo dài hai tuần lễ, mặc dù buổi tối mỗi ngày đều trò chuyện video với cô, nhưng chỉ cần lúc yên tĩnh cô đã thấy nhớ anh không chịu được.

Buổi tối Nghiêm Thấm Huyên mặc đồ ngủ khoanh chân ngồi ở trên giường đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên đồng hồ đặt chuông lúc mười giờ ở bên cạnh bàn máy tính liền reo lên, cô vội vã thay quần áo chống phóng xạ, đeo mắt kính chống phóng xạ lên rồi lấy máy tính đưa lên giường.

Trần Uyên Sam hiển nhiên là vừa mới xử lý xong công việc, gương mặt tuấn tú có chút mệt mỏi, “Bà xã, em đặt máy vi tính ra xa một chút, đừng để gần quá, mắt kiếng đeo rồi, ngồi nhìn thôi, không cần nằm nhìn.”

Cô vẫn không nói gì, ở bên kia lo lắng dặn dò đủ thứ, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, ngoan ngoãn tiếp thu lời dặn dò của anh, dịu dàng hỏi, “Còn chưa có xử lý tốt sao?”

Anh vuốt vuốt mi tâm, “Nhanh thôi, người bên kia có chút khó dây dưa, nhưng cũng sẽ kết thúc nhanh thôi.”

Dừng một chút, anh dịu dàng cười với cô, “Bác sĩ nói qua ba tháng rồi, trong bụng em đã hình thành dáng dấp của con rồi đấy, nó có làm em khó chịu không?”

Mặc dù anh đang ở Tokyo, nhưng mỗi ngày bác sĩ đều báo cáo tình hình sức khỏe của cô cho anh. Nghiêm Thấm Huyên cười híp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình nói với anh: “Con ăn nhiều, em cũng ăn được nhiều, anh xem trên mặt em bắt đầu xuất hiện ngấn mỡ rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.