Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 126: Q.2 - Chương 126: Kế hoạch điều giáo người đẹp mất trí nhớ (4)




Bạch Tùng Tiết từng điều tra Đỗ Long, lý lịch của hắn có thể nói là rất hoàn mỹ. Từ nhỏ rất ngại ngùng không có duyên với phụ nữ, sau khi nhận công tác mới có bạn gái là một cô y tá. Kiểu đàn ông nội tâm như thế, con gái mình ở cùng hắn có thể nói là tương đối an toàn. Chỉ tiếc là những gì Bạch Tùng Tiết thấy đều là những tài liệu trước đây của Đỗ Long. Giả sử Bạch Tùng Tiết biết được chiều nay Đỗ Long đã làm những gì với cô con gái của mình thì nhất định ông ta sẽ dẫn con gái về ngay lập tức, hơn nữa còn điều Đỗ Long đến một chỗ khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi... nào đó vừa khổ vừa mệt, lại không có cơ hội thăng tiến.

Lời nói của Bạch Nhạc Tiên quả nhiên thu hút sự chú ý của Tô Linh Vân, cô nói:

- Chị Tiên à, Đỗ Long chắc không phải người như vậy đâu. Chỉ e anh ấy sớm đã nhìn ra chị giả bộ mất trí nên mới cố ý nghĩ cách chơi chị như thế đấy.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Không phải chứ, tớ là sinh viên Đại học điện ảnh Bắc Kinh đấy, sao lão có thể nhận ra dễ dàng như vậy được chứ?

Tô Linh Vân nói:

- Đỗ Long là một cảnh sát hình sự, thị lực của cảnh sát hình sự rất lợi hại. Chị chỉ học ở Đại học Điện ảnh Bắc Kinh có hai năm, còn chưa đóng một bộ phim thực sự nào, bị anh ấy nhìn ra là rất bình thường. Tốt nhất chị nên nói rõ với anh ấy, nếu không có thể anh ấy sẽ dùng nhiều cách hơn nữa để dày vò chị đấy. Chị Tiên à, đừng đùa nữa.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Tớ không tin lão dám làm gì tớ. Vân này, cậu không biết chứ, lão này quả thực rất ghê tởm. Hắn có con mắt tinh tường, mắt tớ cũng không đến nỗi quá kém, tớ nghi ngờ rằng đây mới là bản tính thực sự của hắn. Không có chút phong độ lịch sự nào cả, để ép tớ rửa bát mà hắn còn bịa ra cả cái gia quy gì đó, tớ chỉ ở tạm nhà hắn, có nhất thiết phải đối xử với một người đẹp như thế không cơ chứ?

Bạch Nhạc Tiên không ngừng kể xấu Đỗ Long, Tô Linh Vân cũng chỉ dùng những từ ngắn gọn như “ừ, ờ, quá đáng thật...” để đáp lại, đợi tới khi Bạch Nhạc Tiên không còn gì để nói nữa thì Tô Linh Vân đột ngột nói:

- Chị Tiên này, chị chưa bao giờ có ấn tượng sâu sắc như thế với đàn ông, không phải chị thích anh ấy rồi đó chứ?

Bạch Nhạc Tiên nói giọng rất coi thường:

- Làm gì có chuyện đó, cái loại có lòng mà nhát gan thế này, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể đá một phát bắn xuống cống ấy chứ.

Tô Linh Vân cười nói:

- Có lòng mà nhát gan? Chị Tiên, xem ra chị rất mong chờ anh ấy hành động gì đó nhỉ?... Chị Tiên này, từ lời nói của chị có thể nghe được Đỗ Long này có một sức cuốn hút lớn đối với con gái, tốt nhất chị đừng tiếp xúc với anh ấy nữa, nếu không người chịu thiệt nhất định sẽ là chị đấy.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Còn lâu, hắn chẳng có chút hấp dẫn gì với tớ cả. Chỉ là tớ chưa bao giờ gặp loại đàn ông bại hoại, vô liêm sỉ đến thế nên mới có ấn tượng hơi sâu sắc chút thôi.

Tô Linh Vân cười nói:

- Như thế cũng tốt, em chỉ nhắc nhở chị thôi, để sau này chị đỡ trách em. Được rồi, lát nữa em còn phải tiếp một đối tác người Mỹ nên buôn tới đây thôi. Chị Tiên, bảo trọng nhé!

Bạch Nhạc Tiên buông điện thoại xuống, cuối cùng cũng nhô đầu ra khỏi chăn. Cô nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà bếp, trong lòng khẽ hừ nhủ: “Mình mà thích hắn á? Trừ khi mình bị điên.”

….

Khoảng 8h30 tối, Thẩm Băng Thanh cuối cùng cũng trở về. Lúc này đồ ăn đã nguội cả, Thẩm Băng Thanh đem đồ ăn trong hộp giữ tươi mà Đỗ Long để phần gã cho vào lò vi sóng hâm nóng, rồi ngồi ăn trên chiếc bàn nhỏ trong phòng ăn. Đột nhiên cánh cửa phòng Bạch Nhạc Tiên khẽ động đậy, Thẩm Băng Thanh ủa một tiếng hỏi:

- Đỗ Long, nhà có khách hả?

Đỗ Long nằm trên giường lười nhác đáp:

- Giống cậu thôi, khách trọ mới, là một cô gái, cậu đừng có bắt nạt người ta đấy.

Bạch Nhạc Tiên từ trong phòng đi ra, chào Thẩm Băng Thanh khá thoải mái. Thẩm Băng Thanh sững người, không ngờ khách trọ mới của Đỗ Long lại là một đại mỹ nữ như vậy, gã nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên gật đầu rồi nói:

- Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Đỗ Long, trước mắt ở tạm nhà cậu ấy, rất vui khi được biết cô.

Bạch Nhạc Tiên cảm thấy Thẩm Băng Thanh có chút lãnh đạm đối với mình, ngoại trừ ánh mắt có chút ngạc nhiên khi lần đầu tiên trông thấy cô, còn lại thì gã chẳng hề nhìn thẳng cô. Hình như đồ ăn trong hộp còn có sức hấp dẫn hơn cô rất nhiều. Bạch Nhạc Tiên tự cho mình là “quốc sắc thiên hương” không ai sánh bằng, trước đây bất kể trai gái già trẻ đứng trước mặt cô đều phải điêu đứng, thế mà không ngờ hôm nay lại liên tiếp bị sượng khi đụng độ với hai gã đàn ông, điều này khiến Bạch Nhạc Tiên rất không hài lòng.

Con ngươi cô đảo một vòng rồi gương mặt cô bỗng dưng toát lên điệu cười tí tởn, cô chạy tới ôm cánh tay Thẩm Băng Thanh nói:

- Chú Thẩm, chú đẹp trai thật đấy, đẹp trai hơn cả mấy diễn viên điện ảnh trên ti vi nữa cơ. Cháu ngưỡng mộ chú thật đấy!

Trên trán Thẩm Băng Thanh bỗng xuất hiện mấy nếp nhăn, gã lúng túng buông bát xuống, rồi gỡ tay Bạch Nhạc Tiên ra nghiêm nghị nói:

- Mong cô tôn trọng người khác một chút!

Bach Nhạc Tiên sững người, sau đó thì nghe thấy tiếng cười lớn của Đỗ Long. Bạch Nhạc Tiên vốn định lợi dụng quan hệ gần gũi với Thẩm Băng Thanh để đả kích Đỗ Long một chút, giờ thì tốt rồi, cô càng thêm hận Thẩm Băng Thanh đến thấu xương, thoáng cái cô nàng giận đùng đùng nói:

- Các chú chẳng có ai là người tốt hết.

Nói rồi đi vào phòng đóng sập cửa lại khóc bù loa bù lu lên.

- Cậu có cháu gái lớn thế này từ khi nào vậy?

Thẩm Băng Thanh bưng bát vào phòng Đỗ Long, sau đó thì trông thấy Đỗ Long với hai cánh tay trần của hắn thì trừng mắt kinh hãi hỏi:

- Trời nóng đến thế hả? Sao cậu mặc ít như vậy?

Đỗ Long hehe cười khẽ nói:

- Đây không phải để quyến rũ cô ta sao? Tiếc là không được hiệu nghiệm cho lắm....

Đỗ Long tiện tay với lấy cái áo phông mặc vào người rồi tiếp tục giải thích:

- Cô ta tên Bạch Nhạc Tiên, chính là tên trộm đánh cắp chiếc xe máy của tớ tối qua. Ông trời phù hộ nên tên trộm này không có kết cục tốt đẹp. Sáng sớm nay cô ta gặp tai nạn bị thương phần não, tỉnh dậy thì cứ nhằm vào tớ rồi gọi chú. Đến cả người nhà cô ta còn không nhận ra, thế là tớ đành phải đem cô ta về đây chứ biết làm sao nữa.

Thẩm Băng Thanh cũng không phải hạng người bình thường, gã thu ánh mắt về suy tư nói:

- Người nhà cô ta làm sao có thể dễ dàng giao cô ta cho cậu đem đi chứ? Nhất định có uẩn khúc gì trong đó.

Đỗ Long nháy mắt nói:

- Đây là điều cơ mật của quốc gia. Hehe, không chỉ có cô ta đâu, tối nay có thể còn có một khách trọ mới nữa, là bảo mẫu của cô ta, sẽ ở phòng khách. Từ nay trở đi cậu sẽ không còn được trần truồng chạy tới chạy lui trong phòng khách rồi.

Trên não trước của Thẩm Băng Thanh lại xuất hiện mấy cái nếp nhăn, gã nói như rên lên:

- Cậu mới trần truồng chạy khắp nơi ấy.... cậu không thể vô duyên vô cớ cho bọn họ vào ở được, bọn họ trả tiền thuê nhà hay là hứa hẹn gì rồi? Ví dụ như làm việc nhà hoặc sưởi ấm cho cậu chẳng hạn?

Đỗ Long cười nói:

- Không sai không sai, cậu cũng biết nói tếu rồi đấy, nếu bọn họ đồng ý sưởi ấm cho tớ thì tớ cũng chẳng cần phải bán đứng thân thể tớ để quyến rũ cô ta rồi... Đúng rồi, hôm nay công việc bận lắm hả? Sao muộn thế này mới về?

Thẩm Băng Thanh thở dài nói:

- Sắp cuối năm rồi, cấp trên bắt học tinh thần. Học tập tinh thần đã mất cả nửa buổi, buổi chiều tớ lại bị điều đi sắp xếp mấy vụ án cũ. Trước cuối năm tỷ lệ phá án phải tăng được vài phần trăm, mạng lưới hành động mới lại sắp triển khai nữa. Từ tháng sau tới tháng hai của năm sau thì bận đủ điều.

Đỗ Long cười ha ha nói:

- Đợi lúc tỷ lệ phá án của bọn mình đạt mức 100% để xem mấy ông lãnh đạo đó có còn đòi nâng cao hiệu suất phá án nữa hay không. Còn cái vụ mạng lưới hành động đấy thì cũng chẳng có gì phải lo lắng cả, chỉ cần có tớ tham gia là không có vụ nào không phá nổi đâu.

Thẩm Băng Thanh lườm nguýt hắn một cái, cho một miếng cơm vào miệng rồi nói:

- Nói khoác không gặp thời, nếu cậu lợi hại như thế thì sao không nghĩ cách phá vài vụ án trong cả đống vụ án chất cao như núi kia đi?

Đỗ Long cứng họng, nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:

- Tớ thích phá mấy vụ án mới, không có hứng thú với mấy vụ án cũ. Với lại bây giờ cũng đủ mệt rồi, tớ việc gì phải ôm đống vụ án cũ đó để tự chuốc vạ vào thân chứ?

Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng rồi nói:

- Án cũ án mới cũng đều là án cả, mỗi một người chết đều có cha sinh mẹ dưỡng cả, cậu còn là cảnh sát tiêu biểu nữa đấy, sao có thể nói những câu vô trách nhiệm như thế được? Nhân lúc mấy vụ án mới còn ít, công việc còn nhàn hạ, chúng ta nên thu xếp lại mấy vụ án cũ kia. Bất luận có phá được án hay không, nhưng chí ít thì chúng ta cũng đã cố gắng rồi.

Đỗ Long dùng sức vỗ vào bả vai Thẩm Băng Thanh, rồi nói với gã:

- Nói hay lắm, vậy ngày mai tớ sẽ tới đề nghị với sếp Hoàng, tớ là người chịu trách nhiệm, cậu phụ trách thi hành, bọn mình nghĩ cách giải quyết mấy vụ án cũ, cậu thấy thế nào?

Sự thay đổi của Đỗ Long khiến Thẩm Băng Thanh hơi khó chấp nhận, nhất là cái bộ dạng phủi tay cho qua của tên này khiến gã càng thêm khó chịu, gã đang định nói thì điện thoại của Đỗ Long đột nhiên reo lên. Đỗ Long cầm điện thoại lên xem rồi nói:

- Là sếp Hoàng, xem ra lại có chuyện phải làm, cậu mau ăn cơm cho xong đi....Alo, sếp Hoàng, có gì chỉ bảo vậy?

Hoàng Kiệt Hào trầm giọng nói:

- Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh có nhà chứ? Tôi đang ở ngoài khu nhà ở của các cậu, cho các cậu thời gian 5 phút để thay đồ rồi ra đây. Vừa phát hiện thấy một chiếc túi đựng rác màu đen, trong đó có một cánh tay bị vứt trong thùng rác ở khu công viên nhỏ Ninh Tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.