Cao Thủ Kiếm Tiền

Chương 163: Chương 163: Nguy hiểm rình rập. (1)




Trương Thắng nằm liền hai ngày, thể lực khôi phục, nhưng xương khớp vẫn đau nhức vô cùng, lúc này y lười biếng ngồi ở đầu giường tắm nắng, động tác y lờ đờ, nhưng còn ai dám coi y là mèo bệnh?

Lão Đao vừa mới về phòng là nhận được thông báo chuyển phòng luôn, mất luôn cả chức vụ an toàn viên, mặt âm trầm nhìn Trương Thắng, phản ứng ngày hôm đó của Trương Thắng nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Quản giáo, ai điều tới phòng bốn thế?

Trương Thắng căn bản không để ý tới Lão Đao, nghiêng đầu nhìn quản giáo, nụ cười rất nịnh bợ rất hèn hạ, khác với vẻ khách khí chừng mực trước kia, ba ngày trong cái địa ngục đó, khiến y triệt để thay đổi:

- Là tôi.

- Chân ca.

Đám Phương Khuê, Lão Bưu và đám tiểu đệ mừng rỡ:

Chân lão đại không thèm nhìn chúng, lướt qua Lão Đao đang bị coi như không khí, vỗ vai Trương Thắng:

- Bò dậy được rồi hả?

Trương Thắng giang tay cười vui vẻ:

- Hoan nghênh quay về, Chân ca không sao chứ?

- Chuyện vặt thôi, chịu được.

Chân lão đại là người hưởng lợi nhất trong vụ này, vài người thấy hắn ra tay đánh nhau với Lão Đao trước đó, đồn thổi không ít sự tích oai hùng của hắn, tất nhiên người biết nội tình đều im mồm, nên những chuyện đó sai be bét không đáng kể, hắn thấy Trương Thắng đứng lên vẫn run run, ôm lấy y đỡ xuống:

Lão Đao nhìn hai người họ cười lạnh, nhưng không ngu gây sự lúc này.

Trương Thắng cũng bị điều đi, tới phòng bảy, còn Lão Đao là phòng hai, mỗi lần giờ nghỉ tự do, hai người nhìn nhau gườm gườm, như rắn độc thè lưỡi thị uy, không biết lúc nào một bên bất thình lình xông tới cắn đối phương, những người thấy không đủ phân lượng tự giác tránh xa.

Có điều lần này bên cạnh Trương Thắng có thêm Chân lão đại, khác thái độ dè chừng kiềng nể trước kia, Chân lão đại chỉ có khinh bỉ:

- Thằng chó này giờ chỉ gồng mình lên giữ thể diện thế thôi, còn mặt mũi chó gì nữa, mẹ nó, có cần tôi và Cường ca cho một trận không?

Trương Thắng không phải là lão đại trong phòng, nhưng giờ trong trại giam vai vế của y không thua kém gì họ:

- Anh nhờ Cường ca lại nợ một phần ân tình, thằng này hôm đó muốn giết em, không oán không thù, không lý nào lại mạo hiểm như thế, đằng sau nó có người, Chân ca đừng tới gần em, ám tiễn khó phòng.

- Không sao, vào giang hồ rồi còn chỗ nào an toàn, cậu là huynh đệ của tôi, chuyện của cậu là chuyện của tôi.

Chân lão đại nói rất hiển nhiên, lấy một điếu thuốc lá ra hít hít:

- Thằng chó đó nếu không phải vì cái mông của Tiểu Phác thì nhất định có kẻ mua chuộc rồi, hẳn là kẻ thù ngoài kia của cậu.

- Em chưa bao giờ đắc tội với ai, dù làm ăn cũng không đuổi tận giết tuyệt. Gần đây làm ăn thua thiệt vì em có người tên Trác Tân, nhưng không tới mức phải giết người ... Mà ông ta cũng đã thất bại bỏ đi, người khác không nhớ.

Chân lão đại lắc đầu:

- Không nhất định là cậu gây thù với ai, người ta nhớ thù với cậu là đủ, hoặc sự tồn tại của cậu uy hiếp tới người ta. Cẩn thận chút, phòng bảy trừ giường đầu ra thì toàn là người của Lão Đao, một lũ chuyên cắn trộm.

- Vâng, em được một bài học đắt giá rồi, không phải người ta tươi cười với mình thì là bạn.

Chân lão đại gật đầu:

- Thế thì tốt, thấy tình hình không ổn thì nghĩ biện pháp thoát ra, dù bị biệt giam còn hơn.

Trương Thắng nghĩ tới ba ngày biệt giam đã tái mặt:

- Có bài học Lão Đao, em nghĩ lũ chó con đó muốn làm gì cũng phải cân nhắc phân lượng.

- Cậu đừng lơ là, vào phòng biệt giam ít ra còn được sống.

Chân lão đại còn một điếu thuốc thôi nên không nỡ hút, chỉ đem ngửi:

- Hai năm trước có một tên dùng đũa tự sát, vì thế mà chuyển sang dùng thìa, hẳn cậu nghe nói rồi hả? Hừ, cả phòng nói hắn tự sát, nhưng tôi biết tên đó, cực kỳ tiếc mạng sống, vừa vào đã rải tiền để được sống yên lành, khá giống cậu, một tên khôn ngoan biết điều, nghe đâu có cô vợ chưa cưới ngon lành lắm, vào đưa cơm mấy lần, hắn rất hay khoe. Mấy hôm trước khi chết hắn còn nói, cuối năm nhất định vợ chưa cưới sẽ vào thăm, hắn đã mua chuộc giám ngục để được gặp nhau kìa, cậu nói xem, như thế có giống người sẽ tự sát sao?

Trương Thắng giật mình:

- Người đó tên là gì?

- Nhớ sao được, à, hắn trắng như bột, bọn chúng cứ trêu Tiểu Mạch, Tiểu Mạch ...

Mạch Hiểu Tề!

Một chiếc Mercedes đen lặng lẽ rời trại tạm giam, người lái xe là khuôn mặt quen thuộc .. Giám đốc Từ? ... Hình ảnh gần như đã lãng quên hiện ra trong đầu Trương Thắng, y rùng mình, cảm thấy có chiếc lưới vô hình lặng lẽ phủ xuống.

***** *****

- Trương Thắng, trong nhà gửi đồ vào, ra nhận đi.

Quản giáo Lô gọi ở cửa:

Trương Thắng đi tới, thấy một cái đệm dày, không gian có thể đứng trong phòng ít, suốt ngày ở trên giường, thắt lưng đệm dễ chịu hơn nhiều. Nhìn là biết đồ thủ công, kim rất nhỏ, đệm vừa dày vừa mềm, lại nhẹ, hẳn là nhung không phải bông, ngoài ra còn có hai bao thuốc, và 300 đồng.

Vừa nhìn danh sách đồ, Trương Thắng đã có linh cảm, quả nhiên khi ký nhận thấy tên mẹ mình.

Đừng thấy Trương Thắng ít thân thiết với cha mẹ mà nghĩ y thiếu tình cảm, một phần là do tính cách cái gì cũng giấu trong lòng, một phần do cách nuôi dạy, không quen thể hiện tình cảm của mình thôi, vừa nghĩ tới cảnh cha mẹ hay tin con trai vào tù, suýt không kìm được nước mắt, lớn chừng này rồi y chưa bao giờ biết lấy lòng cha mẹ, lại khiến cha mẹ chịu khổ.

Trương Thắng vừa ký tên, vừa hỏi:

- Cám ơn anh Lô, tôi hút ít, một bao là được, biếu anh một bao .. Mẹ tôi, có khỏe không?

Quản giáo Lô làm nghề này lâu nhìn mặt y là hiểu, thở dài:

- Khỏe, đi cùng với em gái cậu, vừa tới là khóc, em gái cậu ở bên vừa khóc vừa khuyên nhủ, cô bé đáng yêu hiếu thuận. Ài, sau này ra rồi sống cho đàng hoàng, đừng để người già phải lo nữa.

Hắn đi rồi, đột nhiên quay lại:

- Này, em gái cậu xinh lắm, còn đi học hay đi làm rồi, có bạn trai chưa?

Thấy Trương Thắng ngẩn ra, nghĩ y nhớ gia đình, liền thôi, sau này hỏi.

Trương Thắng lẩm bẩm : Em gái mình? Nó chết mười mấy năm rồi cơ mà, ai nhỉ, hay là con bé Thúy Nhi hàng xóm?

- Ê Thắng Tử, lại đây.

Lão đại Thương Thử nhe cái răng vàng khè cười với y:

- Thương ca, chuyện gì thế?

Trương Thắng cung kính hỏi:

Bàng Kiệt và hai tên quản sự khác ngồi khoanh chân bên cạnh Lão Thương, Lão Thương vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:

- Tôi được phán rồi, mấy ngày nữa là đi, hôm nay căn dặn một chút, tôi đi rồi Tiểu Bàng nhận vị trí của tôi, hết cách, bên trên chỉ thị không cho cậu làm an toàn viên, hết cách. Song biến động trong phòng, không thể không nói với cậu một tiếng.

Trương Thắng bây giờ là nhân vật trại giam này ai cũng gờm, tuy quản giáo nghiêm khắc nói rõ không cho y làm quản sự, song dù có là lão đại trong phòng cũng chẳng dám sai bảo y, thế là Trương Thắng thành hầu gia tiêu diêu:

- Chúc mừng Thương ca, anh bị phán mấy năm?

- Ba năm.

Lão Thương hớn hở xòe tay ra:

- Tôi bị giam ở đây 1 năm 2 tháng, trừ đi, còn 1 năm 10 tháng nữa là ra.

- Chúc mừng Thương ca. Bàng ca sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.

Trương Thắng chắp tay với hai người:

Bàng Kiệt sảng khoái nói:

- Không dám, không dám, sau này mong được Tiểu Thắng ca giúp đỡ mới đúng.

Hôm đó nhìn Bàng Kiệt cãi nhau với ông giáo, Trương Thắng rất tán thưởng tính cách của hắn, có điều y không quen vì trận đó mà Lão Đao mới có cơ hội giết mình, hai chuyện này mà không liên quan gì tới nhau thì y đi đầu xuống đất.

Hai ngày sau khi Lão Thương đi, Trương Thắng cảm giác được không khí trong phòng hơi quái dị, đó là bản năng của động vật được hoàn cảnh kích thích ra, y không nói rõ được, nhưng y tin chắc.

- Tiểu Thắng ca, anh quen với quản giáo, đặt họ hộp cơm đi, anh có cái ăn, bọn này cũng được xỉa răng theo.

Lúc nghỉ tự do, Bàng Kiệt xoa xoa tay nói:

- Chưa hết hạn ba tháng cấm bán đồ ăn mà, thôi, để tôi nghĩ cách.

Trương Thắng xa bụng, mấy ngày qua cô cảnh sát kia biệt tăm:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.