Cao Thủ Kiếm Tiền

Chương 110: Chương 110: Thanh thủy phù dung (3).




Trương Thắng tạm thời gác lại chuyện mỏ than, cùng họ tán gẫu, nam nhân tụ tập, đề tài chỉ có hai cái, không phải công việc thì là nữ nhân, hiện công việc không còn gì để nói, tất nhiên chuyển sang cái thứ hai.

Từ Hải Sinh mặt phơi phới kể quá trình ăn chơi ở Nhật Bản, đám bạn bè đạo mạo của ông ta nghe say sưa.

Trương Thắng chỉ thi thoảng phụ họa vài câu, không yên tâm nhìn quanh, tìm thấy ngay Tiểu Lộ, cô toàn thân váy trắng thuần khiết, rất dễ nhận ra, lúc này cô đang đứng bên quầy, trên đầu là tủ rượu, treo ngược từng chiếc ly thủy tinh trong suốt, phản chiếu ánh đèn như sao lấp lánh.

Ở đối diện cô là một nam tử mặc bộ véc của Pierre Cardin, tay cầm rượu vang, nói một câu là người lại khựng một cái, như sẵn sàng cúi xuống vậy, Tiểu Lộ đã dựa lưng vào tủ rượu, không còn chỗ lui nữa, xua tay liên hồi.

Trương Thắng cáo lỗi đi tới phía Tiểu Lộ:

- Có chuyện gì thế?

Người kia tuổi chừng 50, mặt có mấy cái mụn thịt mờ mờ, bên trái mũi có nốt ruồi đỏ, hình tượng có hơi kém một chút, nhưng trang phục đắt tiền, vẻ mặt trang trọng, khiến người ta không thể xem nhẹ, nhìn thế nào cũng không giống kẻ phóng đãng:

- Tôi là Tiểu Thôn Nhất Lang, anh là?

- À đây là ngài Tiểu Thôn Nhất Lang chủ tích Đại Cô Tiểu Thôn, còn đây là người anh em tốt của tôi, tên là Trương Thắng.

Từ Hải Sinh chú ý tới tình huống bên này, tới giới thiệu hai bên:

Tiểu Thôn Nhất Lang đặt ly rượu xuống, thân trên hơi ngả về phía trước, đưa hai tay ra, rất chân thành song giọng nói hơi ngọng:

- Anh Trương Tắng, vô cùng hân hạnh gặp anh.

Trương Thắng bắt tay với ông ta, hỏi nhỏ Tiểu Lộ:

- Ông ta làm gì vậy?

Tiểu Lộ thấy người này là bạn Từ Hải Sinh, cười nhẹ:

- Không có gì, ông ấy mời em khiêu vũ, em nói không biết, ông ấy cứ khom người mãi, làm em khó xử.

- Ồ.

Trương Thắng bật cười, quay sang nói:

- Ngài Tiểu Thôn, bạn gái tôi không biết khiêu vũ, thất lễ quá.

- Ô chà chà, cô ấy là bạn gái của anh Trương Tắng à, hiểu rồi, hiểu rồi.

Tiểu Thôn nói xong khom người thật sâu:

Trương Thắng lịch sự gật đầu, nắm tay Tiểu Lộ rời đi, hỏi:

- Ông ta không có hành vi gì thiếu lịch sự chứ?

Tiểu Lộ nhăn mũi, phẩy làn khói thuốc bay tới trước mặt:

- Không, nhưng cứ hau háu nhìn em suốt.

Ặc, chuyện này khó tránh được, Tiểu Lộ hôm nay xuất sắc như thế cơ mà, Trương Thắng an ủi:

- Bỏ đi, để anh giới thiệu em với Trương lão gia tử.

Tiểu Lộ che miệng ngáp:

- Không đi được không, nghe đã thấy chán rồi, em biết nói gì với ông cụ c hứ.

Trương Thắng ôm vòng eo liễu của cô, cười ha hả:

- Đây là ông cụ đặc biệt, đảm bảo em tỉnh ngủ liền.

Tiểu Lộ đưa bàn tay nhỏ nhắn rất thuần thục đưa ra sau vỗ một cái, đánh rơi cái móng heo vừa mò lên mông mình.

***

- Cô gái đó là bạn gái của Trương Tắng à?

Tiểu Thôn Nhất Lang cứ nhìn mãi theo bóng hình tha thướt của Tiểu Lộ, ông ta chính là người bạn được Từ Hải Sinh mời tới trợ lực:

Từ Hải Sinh hiểu ý, cười nói:

- Đúng thế, đã định hôn ước rồi, cuối năm nay kết hôn, tôi dẫn anh đi gặp vài người bạn, đừng nhìn nữa, anh không có cơ hội đâu.

Rồi ghé vào tai nói thêm:

- Còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn, tối mai tôi dẫn anh đi cho biết.

- Không không được, mai tôi có hẹn rồi.

Từ Hải Sinh ngạc nhiên:

- Ồ, anh có bạn ở đại lục sao?

- Đúng, hôm qua tình cờ gặp mới biết, chúng tôi từng làm ăn với nhau ở Hong Kong, giờ anh ta làm trong một nhà máy in ở đây, tên là Quan Tiệp Tắng, tôi đã nhận lời anh ta rồi.

- A, ra là anh ta ...

Từ Hải Sinh nhếch môi khinh miệt:

***

- Lão gia tử, đây là bạn gái cháu Tiểu Lộ, bọn cháu dự định cuối năm nay kết hôn, lúc đó mong được lão gia tử góp vui.

Trương Thắng dẫn Tiểu Lộ tới trước mặt Trương Nhị Đàn giới thiệu:

Trương Nhị Đản nhìn Tiểu Lộ, thiếu chút nữa mất hồn không nghe cả tiếng Tiểu Lộ chào mình chỉ nghe thấy âm thanh như nước suối chảy qua khe, cô gái trước mắt gò má ưu mỹ trơn mịn, nhìn cảm tưởng bẹo nhẹ một cái cũng chảy ra nước, khuôn mặt vô cùng thuần khiết mỹ lệ, đem lại cảm giác thanh nhã như tinh linh rừng thẳm, cánh môi nhỏ hồng nhuận hơi vểnh, tinh nghịch, đáng yêu.

Tất nhiên Trương Nhị Đản không dễ thất thố như vậy, chỉ hơi ngạc nhiên hỏi:

- Cuối năm kết hôn? Không phải còn quá trẻ sao?

- Lão gia tử, Tiểu Lộ năm nay đã 24 tuổi rồi ạ.

Trương Nhị Đản nghe thấy Tiểu Lộ đã trên 20 thì ánh mắt thay đổi hẳn, song lại càng thêm ngạc nhiên thích thú, lúc đầu ông ta nhìn Tiểu Lộ, đánh giá cô tuyệt đối không quá 18 tuổi:

- Ha ha, Tiểu Lộ, ngồi xuống nào, không cần câu nệ, nhìn cháu là biết không hợp lắm với nơi này hả? Ha ha ha, tôi cũng thế, vậy là chúng ta có bạn rồi. Tiểu Trương cậu làm gì thì làm đi, để cô bé cho tôi là được …

Tiểu Lộ và Trương Nhị Đản ở cùng chỗ, tất nhiên thành tiêu điểm của bữa tiệc, một già một trẻ nói chuyện vô cùng tâm đắc, người khác mon men tới là bị đuổi đi không chút khách sáo, Trương Nhị Đản thi thoảng lại phá lên những tràng cười sảng khoái, Tiểu Lộ thì mặt đỏ bừng, rõ ràng phải nhịn cười rất vất vả.

Tiệc sinh nhật tất nhiên không thể thiếu màn cắt bánh, chỉ không hát bài happy birthday thôi, lúc đó đã gần 10 giờ, ngày mai Trương Nhị Đản có chuyến đi sớm, nên quyền luyến về sớm, dặn đi dặn lại Trương Thắng rảnh thì dẫn Tiểu Lộ tới nhà mình chơi, Trương Thắng cũng nhân cơ hội cáo từ, đưa Tiểu Lộ về KTX.

Trên đường đi Tiểu Lộ luôn mồm kể Trương Nhị Đàn thú vị ra sao, cứ nghĩ tuổi tác quá chênh lệch nói chuyện không hợp, không nghĩ tâm hồn Trương Nhị Đản còn trẻ trung lắm, hai người mới gặp đã như đôi bạn thân lâu năm.

Xe dừng lại trước cổng KTX nhà máy, Trương Thắng nói:

- Phải rồi Tiểu Lộ, tối mai anh có hẹn vài người bạn thân, em đi nhé, họ muốn gặp em lắm đấy, lần này em ăn mặc thế nào cũng được, không cần cầu kỳ.

Tiểu Lộ lắc đầu:

- Không được rồi, tối mai giám đốc Quan có cuộc đàm phán quan trọng với đối tác Nhật, em phải đi cùng.

Không ngờ lại trùng lịch, Trương Thắng không thích Tiểu Lộ tham dự buổi xã giao như vậy, nhưng đó là công việc, y cũng bận rộn tối ngày, không thể nói sự nghiệp ai quan trọng hơn ai, thở dài:

- Vậy đợi lần khác, em chú ý uống ít thôi, nhớ về sờm, bắt taxi …

- Được rồi, được rồi, lúc nào cũng mấy câu đó, em đâu phải trẻ con, em biết lo cho mình.

Tiểu Lộ thấy mặt Trương Thắng xìu xìu, dỗ:

- Hôn một cái tạm biệt nào.

Trương Thắng vừa nghe thế thì sáng mắt ngay, đây là lần đầu tiên Tiểu Lộ chủ động hôn tạm biệt, vừa chu môi ra thì nghe thấy tiếng Tiểu Lộ cười khanh khách, mở cửa nhảy khỏi xe nhanh như thỏ, còn làm mặt quỷ trêu y.

***

Ngày hôm sau Tiểu Lộ và thư ký Trần theo sau Giám đốc tới đường Thải Hồng, đối với chuyện giám đốc Quan thi thoảng lại biểu hiện tình cảm với mình, Tiểu Lộ luôn giữ khoảng cách đúng mực, khiến kế hoạch mưa dầm thấm đất của giám đốc Quan thất bại thảm hại.

Về sau nghe nói Tiểu Lộ đã có bạn trai rồi, còn rất giàu có, giám đốc Quan liền đoạn tuyệt tư tình của mình, có điều một năm qua Tiểu Lộ trong công việc biểu hiện xuất sắc, là trợ thủ vô cùng hợp cách, rất được ông coi trọng. Hơn nữa cô dung mạo thanh thuần ngọt ngào, ai thấy cũng yêu, dẫn đi đàm phán làm ăn, có tiểu mỹ nhân như thế ở bên, mùi thuốc súng cũng nhạt đi phần nào.

Góc phố có một căn nhà nhỏ nằm lặng lẽ giữa bốn phía đèn màu sặc sỡ, chỉ có hai bên cửa treo đèn lồng mờ mờ, cửa che nửa tấm rèm trắng, bên trên vẽ cánh hoa anh đào màu hồng.

- Hoan nghênh!

Một giọng nói dịu dàng đi cùng tiếng guốc gỗ cồm cộp truyền tới, cô gái mặc kimono trắng xuất hiện, tuổi đã lớn, tuy nói giày công trang điểm, song vẫn nhìn rõ nếp nhăn ở đuôi mắt, mang một vị nữ nhân Nhật Bản chính thống.

- Mỹ Chi Tử, lâu rồi không gặp cô.

Quan Tiệp Thắng mỉm cười chào:

- Chủ tịch Tiểu Thôn đã tới, đang đợi ngài bên trong, xin theo tôi.

- Ồ, ông ấy tới rồi sao?

Quan Tiệp Thắng vội thay guốc gỗ, đi theo Mỹ Chi Tử.

Trịnh Tiểu Lộ lần đầu tiên tới một cái quán kiểu Nhật, kết cấu thấp, bên trong ánh đèn lờ mờ, mùi rượu khắp không khí, làm cô không thoải mái, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Căn nhà này đều làm bằng gỗ, hai bên đường đi hẹp là bức tường dán giấy trắng, cùng cánh cửa kéo, cái nào cũng giống cái nào, như mê cung vậy, nếu không có người dẫn đường e là đi nửa ngày chẳng ra được.

Mỹ Chi Tử dẫn bọn họ tới một căn phòng sạch sẽ đơn giản, tường treo tranh chữ.

- Ha, Quan Tắng tới rồi, mau ngồi đi.

Tiểu Thôn Nhất Lang mặc kimono nam từ sau bàn rượu đi ra, đang tươi cười chào đón Quan Tiệp Thắng thì bất chợt thấy Tiểu Lộ đằng sau thì ngẩn người.

HẾT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.