Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 1: Chương 1




Editor: Qin Zồ

Đàn ông bốn mươi, hoặc là phoáng khoáng trưởng thành, phong độ nhẹ nhàng, hoặc là đầu hói đáng khinh, bụng phệ đê tiện.

Thật không may, ngồi bên cạnh Tần Chân lại là vế sau.

Cái mặt thối của thầy Hồ giống như mới từ nhà vệ sinh lao ra vậy, nước miếng văng tung tóe hét lên với Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Gọi cô lái xe chứ không kêu cô sửa xe, cô dán mắt lên trên tay lái làm gì thế hả? Phía trước có xe không thấy à? Tôi thật sự là phục cô, cả người cứng đờ như người máy, thế thì đi học lái xe làm cái gì? Trước là gạt cần lái có được không hả?”

Dọc đường đi ông ta không ngừng niệm chú, mà càng niệm thì Tần Chân càng cứng ngắc, quả thật tay chân không biết để vào đâu.

Cho đến khi đến giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu quát cô: “Lần này mà cô còn đem chân ga thành phanh thì tôi nói cho cô hay, lần sau cô đừng có đi học lái xe nữa! Nếu sớm biết cô dốt thế này thì lúc đầu tôi đây đếch nhận bao thuốc kia của mẹ cô đâu!”

Từ nãy đến giờ Tần Chân toàn cười xòa cho qua, nhưng vừa nghe ông ta nhắc đến việc này, cơn tức lại ập đến, “Tôi nói này thầy Hồ, lúc mẹ tôi cho ông Trung Hoa (một nhãn hiệu thuốc lá TQ), thái độ của ông cứ như sắp phổ độ chúng sinh vậy, kết quả học hai tháng nay, ngoài mắng tôi ra thì vẫn là mắng tôi, còn luôn phỉ báng chỉ số thông minh của tôi, tôi nhịn ông lâu lắm rồi đấy có biết không hả? Nếu không trả lại được tiền cho tôi, thì phiền ông trả lại thuốc lá được không hả?”

Một bụng nén giận bỗng nhiên bùng phát khiến thầy Hồ ngẩn cả người, còn chưa kịp phẫn nộ, xe đã chạy đến giao lộ, mấy chiếc xe ở phía trước đều dừng lại trước đèn đỏ.

Ông ta nhanh chóng la lên: “Phanh lại! Mau phanh xe lại!”

Trong lúc bối rối, theo bản năng Tần Chân nhấn vào… chân ga ở giữa.

Dưới đèn đỏ, tất có dũng phu, chỉ thấy trong dòng xe cộ im lặng bất động, có một chiếc xe chạy thử như tên rời cung vọt lên phía trước, hết sức gọn gàng đâm vào chiếc xe thể thao Bentley màu đen ở phía trước.

Lúc thầy Hồ kịp phản ứng thì liền nhấn phanh xa, chỉ tiếc là… vẫn chậm.

Tần Chân thất kinh lao xuống xe, nhìn thấy phần đuôi chiếc xe Bentley kia vểnh lên cao, nhất thời trong lòng nguội lạnh một nửa.

Bước xuống từ chiếc Bentley là một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, vội vàng chạy đến bên đuôi xe nhìn, dáng vẻ vô cùng đớn đau.

Tần Chân thầm nghĩ phen này xong rồi, người đàn ông đi chiếc Bentley trị giá xa xỉ này, mặc âu phục là lượt thẳng thớm, đừng nói đến việc sửa xe ngốn hết tiền lương hai năm của cô, cô có muốn khóc cũng không khóc được.

Theo bản năng nghề nghiệp, Tần Chân lập tức cúi đầu chín mươi độ, “Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi là lính mới, vẫn còn đang học lái xe, nhất thời không để ý, không phát hiện ra đèn đỏ, cũng không cố ý chạm vào xe ngài. Ngài xem ngài trẻ tuổi đầy hứa hẹn như thế, vừa nhìn đã thấy chính là tinh anh trong nghề nghiệp, chúng ta lại bằng tuổi nhau, không bằng thông cảm cho nhau…”

Cô không ngừng cúi đầu xin lỗi với người đàn ông kia, nhưng không nghe thấy đối phương đáp lời, bèn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông kia chần chừ đưa mắt nhìn vào trong xe, mà một lát sau, cửa xe bật mở, lúc này chủ xe thật sự mới xuống xe trong cái nhìn chăm chú của mọi người.

Tần Chân không cúi đầu xin lỗi nữa, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chủ xe, suýt nữa quên mất chính sự.

Sở dĩ chỉ mới nhìn một cái mà đã nhận ra anh ta mới là chủ xe thật sự, không phải là không có nguyên do.

Người đàn ông này nhìn qua nhiều nhất cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám, mà cái người vừa nãy bước xuống từ bên tay lái so sánh với anh ta, quả thật ăn mặc giống bảo vệ hơn. Còn anh ta mặc âu phục cắt may vừa người, ủi phẳng không nhìn thấy một nếp gấp, vóc dáng cao to, đứng ở đằng kia giống như pho tượng vậy, không chỉ là dáng người thon dài, mà quan trọng nhất chính là khuôn mặt.

Phải hình dung khuôn mặt này như thế nào nhỉ? Tần Chân cố sức vắt óc tìm tòi vốn từ ngữ thiếu hụt trong đầu, chỉ tiếc do ảnh hưởng nghề nghiệp, trong đầu cô toàn là mấy từ hình dung về đẩy mạnh tiêu thụ phòng ốc.

Tóm lại, người đàn ông này tốt bụng như nhà thông gió, khuôn mặt sáng sủa sạch sẽ, bề ngoài độc đáo như kiến trúc nhà cửa, vừa đúng đẹp mà hào phóng.

Nhưng mà… điều này cũng có nghĩa là vừa rồi cô là đã khen người lái xe nửa ngày sao?

Người đàn ông rõ ràng ngeh thấy mấy câu xin lỗi vừa nãy của cô, nhíu mày nhìn đuôi xe bị đâm thương tích đầy mình, cuối cùng dời mắt sang người gây ra nó.

Trong lòng Tần Chân căng thẳng, lại bắt đầu thành tâm thành ý nói xin lỗi: “Ngại quá, thật xin lỗi, tôi đồng ý bồi thường chi phí sửa chữa, chỉ cần… chỉ cần là ở trong phạm vi năng lực của tôi.”

Ấp a ấp úng, thái độ lại tốt như vậy, vừa nhìn đã biết, không khó đoán được trong lòng cô muốn gì.

Ánh mắt người đàn ông kia lóe sáng lên, nhìn cô chăm chú: “Vậy ý của cô là, ngoài phạm vi năng lực của cô, thì sẽ không chịu trách nhiệm?”

Trong lòng Tần Chân căng thẳng, nhanh chóng cười xòa, “Cái này, ngài xem tôi cũng không phải cố ý, tôi chỉ mới học lái xe, nên mỗi khi thầy giáo mắng người, thì cảm xúc liền không được tốt cho lắm… Đây không phải là phạm lỗi đấy chứ? Ngài nhìn tôi xem, cũng chỉ là nhân dân lao động bần cùng khốn khổ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm, chỉ hi vọng, hi vọng ngài không tính toán quá, thông cảm giùm tôi…”

Ý nghĩ thật sự trong đầu là, người đàn ông đi Bentley, mặc nhãn hiệu nổi tiếng, không giàu thì cũng sang, nói không chừng sẽ động lòng trắc ẩn, sẽ xóa bỏ tai ương phá sản của cô.

“Cảm xúc không được tốt?” Vị chủ xe bắt lấy từ mấu chốt của cô, lông mày nhíu lại, cử động nhỏ này khiến càng dễ nhìn hơn, “Cảm xúc không tốt cũng nên cân nhắc đến thực lực kinh tế, tìm một chiếc xe nào rẻ rẻ mà đụng.”

Nhất thời Tần Chân không thốt ra được câu nào.

Chủ xe đưa mắt cho tài xế, tài xế lập tức lôi danh thiếp trong ví ra đưa cho Tần Chân, sau đó hỏi han một cách lễ độ: “Tiểu thư, xin hỏi cách liên lạc của cô là?”

“Hở?” Tần Chân nhận danh thiếp, mù tịt nhìn anh ta.

“Bây giờ Trình tiên sinh đang vội, phải đi trước, nên tôi sẽ đưa xe đến nhà máy sữa chữa, khi có danh sách chi phí sẽ liên hệ với cô.”

Tần Chân cảm thấy có chỗ kỳ lạ, “Anh không sợ tôi đọc đại một số điện thoại của ai đó sao?”

Trả lời cô không phải là tài xế, mà là chủ xe, khóe môi người đàn ông kia khẽ nhếch lên, quét mắt nhìn biển số xe tập lái, “Trường lái Uy Long, biển số XXXXXX, người nhìn thấy tai nạn không ít, không tìm thấy cô, thì tìm đến trường lái cũng được.”

Hắn ta không tin là trường lái sẽ bao che cho cô nàng, thay cô nhận lấy mớ bòng bong này.

“…” Tần Chân ngoan ngoãn lấy danh thiếp trong túi xách ra đưa.

—–

“Tần tiểu thư, tôi nghĩ rồi, căn nhà này vẫn to quá, tôi với vợ chỉ có hai người, hoàn toàn không cần căn nhà to như thế này, hôm khác tôi sẽ đến xem lại căn khác, hôm nay đã làm phiền cô rồi.”

Tần Chân nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ trước mắt, nở một nụ cười nghề nghiệp hóa, “Không sao, phiền gì chứ, nếu không tìm được nhà thích hợp, hoan nghênh lại đến Âu Đình tìm tôi.”

Cô cúi đầu tìm danh thiếp, kết quả tìm thấy hai tờ, một tờ là của cô, một tờ khác là… của chủ xe chiếc xe mà hai ngày trước nàng tông phải.

Lúc đưa danh thiếp, người đàn ông kia nhân tiện sờ tay cô, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nhận thấy được điều gì.

Tần Chân nhịn, nhanh chóng rút tay lại, tiễn hắn ta đến cửa, “Ngài đi thong thả.”

Trong căn phòng mới hoàn toàn vắng vẻ, chỉ còn lại một mình cô, qua cửa sổ sát sàn ở độ cao mười bảy tầng, dường như đem hết cảnh vật xa xa thu vào trong mắt.

Vị khách vừa rồi cứ vài ngày là tìm đến cô, cô đã dẫn hắn ta đi xem không dưới bảy căn rồi, lúc thì chê ánh sáng không tốt, lúc thì lại chê gió không thông, lần này dẫn hắn ta đến căn hộ có điều kiện tốt nhất, vậy mà hắn lại chê diện tích quá lớn.

Tần Chân nhịn không được hừ một tiếng, mẹ kiếp, đi làm nhiều năm như vậy rồi, cô chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra gã đó là đồ ngoại tình, cho nên cần tìm nơi cho kép của mình. Vừa muốn thỏa mãn lòng hư vinh của kép, vừa không muốn chi ra quá nhiều tiền, đến cả công việc của cô cũng muốn chiếm nhà rẻ, thật sự là ghê tởm đến chết đi được.

Nghĩ đến vừa rồi bị hắn ta sờ soạng, Tần Chân cảm thấy lạnh lẽo, chỉ tiếc mới cúi đầu nhìn tấm danh thiếp màu xám bạc trong tay, một bụng tức giận đã biến thành khóc không ra nước mắt.

Tấm danh thiếp của người này không giống bình thường, ở giữa có viết hai chữ La Lune mảnh dài mà cô không nhận ra, còn bên góc phải bên dưới chỉ có ba chữ: Trình Lục Dương.

Lại không nói đến chuyện danh thiếp của người này khiêm tốn đến mức không phát huy nổi công dụng giới thiệu mà một tấm danh thiếp nên có, mà vị chủ nhân của tấm danh thiếp này cũng vô cùng kỳ lạ không có liên lạc gì với cô nữa, hại cô vì thế mà ăn không ngon ngủ không yên hai buổi tối, nếu còn như vậy nữa chắc muốn chết mất!

Tần Chân cắt chặt răng, lôi điện thoại ra chủ động gọi tới.

Chui đầu vào cũng là đao, mà rút đầu ra cũng là đao, dù sao cũng có câu châm ngôn này: Người tung hoành giang hồ, há không có đao kề bên.

Từ mấy câu nói mà người đàn ông kia nói hai ngày trước, xem như cô hoàn toàn vất bỏ ý nghĩ hắn ta sẽ không truy cứu trách nhiệm.

Điện thoại đã thông, giọng nam ở đầu dây nhẹ nhàng lễ phép: “Xin chào.”

Cô dừng một chút, rồi cũng phát ra giọng nói dịu dàng thoải mái được nghề nghiệp hóa của mình, “Xin chào, tôi là Tần Chân.”

“… Tần Chân?” Đối phương hiển nhiên không kịp phản ứng.

“Cái đó, hai ngày trước tôi không cẩn thận đụng phải đuôi chiếc Bentley của ngài.” Tần Chân vô cùng tự nhiên cười vài tiếng, không lỡ thời cơ nịnh nọt, “Ngài đúng là người hay quên, nhưng mà, người thành công trong sự nghiệp nói chung đều bận rộn như thế, ha ha ha ha.”

Trong tiếng cười duyên của cô, đối phương bỗng im lặng vài giây, rồi một giọng nói trầm thấp dễ nghe hơn ban nãy vang lên, “Tần tiểu thư liên tục nhiều lần nịnh nọt phụ tá của tôi, không biết có thể lý giải là do cô yêu từ cái nhìn đầu tiên với cậu ta không? Nhưng mà tôi nhắc cô, cho dù là có quan hệ bám váy đi chăng nữa, cũng không tránh được việc bồi thường chi phí phá đuôi xe đâu.”

“…”

Tần Chân cúp điện thoại trong vòng 0,01s.

Một lát sau, bên kia lại gọi đến, trợ lí tiên sinh khách khí nói với cô, chiếc Bentley bị nát đuôi vẫn đang được sửa chữa, thủ tục bồi thường đợi có giấy tờ thì sẽ liên lạc sau với cô.

Tần Chân im lặng cúp điện thoại, mặt mày ủ rũ, cô đây một tháng này chạy đến gảy cả chân cũng không bán được căn hộ nào lại còn gặp cái chuyện vớ vẩn này trên đường, cho dù có đập nồi bán sắt lại bán máu cũng không đủ tiền trả nợ rồi.



Lâu lắm rồi bạn Qin mới edit 1c truyện dài như thế này ToT Vậy là có thể thấy trước tương lai mù mịt rồi ToT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.