Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 45: Chương 45




Ỷ có anh Hầu chống lưng, chị Liên khoa môi múa mép trước mặt Dương Tiêu một hồi xong chỉ cảm thấy sảng khoái không thôi!

Nhưng mà Dương Tiêu lại không chút quan tâm, ngược lại còn nhìn anh Hầu này, chế nhạo cười: “Chi phiếu, nhận lấy đi.”

Lời này vừa dứt, anh Hầu lập tức hít một hơi lạnh.

Kết quả chị Liên liền giành lấy chi phiết, sau đó cũng kính đưa cho anh Hầu nói: “Anh cầm lấy, coi như là lộ phí của anh đi, tùy tiện điền tám chín con số…”

Kết quả cô ta còn chưa nói xong.

“Tôi cầm cái con khỉ!”

Anh Hầu lớn giọng mắng một câu, cướp lấy chi phiếu, tát một cái mạnh khiến chị Liên bay ra!

Chị Liên ngã mạnh xuống đất, trên mặt liền sưng lên giống như lợn, cô ta khó khăn bò dậy nhưng lại nhìn thấy một cảnh sắp khiến chị ta nghẹt thở!

Chỉ thấy anh Hầu địa vị cao quý lại đưa hai tay cầm lấy chi phiếu giơ cao qua đầu, một tiếng “bịch” vang lên, cả người quỳ xuống trước mặt ba người Dương Tiêu, khóc lóc nói.

“Đều, đều do cô ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, không liên quan tới Tiểu Hầu tôi mà.”

“Tấm, tấm chi phiếu này trả lại cho ngài, các, các ngài muốn điền bao nhiêu cũng được, tôi thanh toán hết.”

Bỗng chốc, tất cả mọi người như chết lặng!

Chỉ còn lại một chút tiếng thở!

Khung cảnh đột nhiên thay đổi như thế này, đám người Phùng Hồng, chị Liên liền ngây người ra tại chỗ.

Người đi theo anh Hầu vào cũng sững sờ, vội vàng đi tới nói: “Đại, đại ca, anh…”

Anh Hầu quay đầu tức giận nói: “Đại ca cái gì, còn không mau quỳ xuống!”

Một tiếng hét này khiến cho bọn họ đơ luôn, tuy không biết tình huống ra sao nhưng cũng lập tức quỳ xuống trước mặt ba người Dương Tiêu.

Anh Hầu hơi ngẩng đầu nhìn ba người Dương Tiêu, ánh mắt đó giống như đang tha thứ vậy.

Hai người Đổng Yến Châu, Trương Gia Giai nhìn thấy cảnh này thì trong não liền trống rỗng.

Dù cho có nghĩ tới vỡ đầu thì họ cũng không ngờ tới sẽ thành như thế này!

Cuối cùng vẫn là Dương Tiêu mở miệng nói: “Vốn dĩ chúng tôi cũng chỉ muốn yên ổn bàn chuyện làm ăn ở đây mà thôi.”

“Ai mà biết được hai người này lại không cho chúng tôi bàn, anh nói xem chuyện này nên làm thế nào?”

Dương Tiêu nhìn Phùng Hồng và chị Liên một cái, sau đó không nói thêm gì nữa.

Lời này vừa dứt, anh Hầu lập tức hiểu ra ý của Dương Tiêu, anh ta liền trừng mắt một cái: “Đem hai người bọn họ qua đây cho tao!”

“Hả?” Chị Liên sững sờ, không ngờ anh Hầu lại thật sự động vào cô ta!

Phùng Hồng đã bị dọa không nói được lời nào từ sớm.

Sau đó, anh Hầu sai người đưa hai người họ đến phòng khác, sau đó tiếng la hét thảm thiết của hai người không ngừng vang lên.

Anh Hầu cẩn thận dè dặt giở chi phiếu lên bằng hai tay, cúi đầu nói: “Xử, xử lý như thế này được chưa?”

Dương Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.

Nhìn thấy Dương Tiêu gật đầu rồi, anh Hầu mới coi như là thở phào một hơi, sau đó lại nói: “Chi, chi phiếu này ngài…”

Dương Tiêu nhìn Đổng Yến Châu một cái, sau đó quay về ghế sô pha, không nói gì nữa.

Trong lòng Đổng Yến Châu vẫn còn đang sóng to gió lớn, chỉ có thể nhè nhẹ cầm lại tấm chi phiếu, không dám nói thêm gì.

Không khí lúc này có thể nói là lạnh lẽo đến cực điểm.

Cho tới khi Dương Tiêu lại lên tiếng.

“Không còn ai cản trở nữa rồi, sao hai người còn không tiếp tục ký hợp đồng đi?”

Lời này vừa dứt, Trương Gia Giai và Đổng Yến Châu mới thật sự hoàn hồn!

Trương Gia Giai lắp bắp nói: “À, nhưng mà hợp đồng bị xé nát rồi, không biết gần đây có chỗ in không…”

Lời vừa nói xong, anh Hầu chủ động nói: “Có có có, gần đây có, nếu như không chê thì để tôi lái xe đưa cô đi?”

Cuối cùng, hợp đồng được in mới lại nhờ vào sự giúp đỡ của anh Hầu, hai người họ cũng xem như thuận lợi ký được hợp đồng.

Chuyện này tuy có khó khăn nhưng cũng xem như kết thúc.

Người của anh Hầu đánh Phùng Hồng và chị Liên đến mức bán sống bán chết, còn tước đoạt quyền quản lý câu lạc bộ của chị Liên.~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.