Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 5: Chương 5: Nhân vật lớn thật sự




“Ông Hồng nói chí phải, bây giờ chính là thời đại của vũ khí nóng, đánh đấm giỏi? Như thế thì có ích lợi gì?”

Vương Hải Phong không nhịn được cười nhạo một tiếng.

“Đúng là như thế, với xã hội hiện đại, thân phận và bối cảnh mới là tất cả!”

“Nếu như cộng thế lực ông Hồng và nhà họ Trịnh, nhà họ Vương, còn cả nhà họ Trần lại với nhau, e rằng có thể chống lại một vài quốc gia nhỏ đấy!”

Càng nói, sự kiêu căng của bọn họ lại càng mạnh mẽ, đúng thế, dù sao mấy người có mặt ở đây không ai không phải người có bối cảnh hiển hách.

Ngay cả Trần Khải Hoàng bị đạp trên đất lúc này cũng nói một câu: “Mày, nếu như bọn mày thật sự dám đả thương tao, cha tao nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực của nhà họ Trần để trả thù bọn mày!”

Thấy từng người một dùng thân phận và bối cảnh của mình để làm áp lực, Trương Bắc Thần lại bắt đầu cảm thấy có hơi thiếu tự tin.

Ông ta lại nhìn Dương Tiêu, bản thân không dám làm chủ.

Đúng lúc này, Trịnh Nhã Nam vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo của mình, đứng dậy, ngạo nghễ nói.

“Từ trước đến giờ, Trịnh Nhã Nam tôi không phải người không biết nói phải trái, xem ra rõ ràng hai người đã biết được sự chênh lệch thân phận giữa chúng ta.”

“Hay là cứ thế này đi, hôm nay đến đây thôi, chúng ta đều nhường nhau một bước.”

“Các người thả Trần Khải Hoàng, hơn nữa cho tôi một lời xin lỗi thật tốt, chuyện này xem như xong, các người cũng không cần quỳ xuống, cũng không cần bồi lễ gì.”

Cô ta vừa nói xong lời này, lúc này đám công tử kia bắt đầu thổi phồng.

“Không hổ danh là chị Nhã Nam, lòng dạ rộng lớn, nhân hậu.”

“Quả nhiên phong thái của cô cả nhà họ Trịnh không ai sánh bằng!”

“Chị Nhã Nam độ lượng! Hai người còn không mau tới xin lỗi?”

Trịnh Nhã Nam vô cùng hưởng thụ, đắm chìm trong những lời tán thưởng này, bây giờ cô ta đã kết luận, Dương Tiêu chỉ là có học qua võ công, chỉ có thể đánh được tương đối mà thôi.

Khi cô ta bày ra tài sản và bối cảnh của mình, cô ta cũng không tin, đối phương dám không kiêng dè!

Nhưng, cô ta cũng biết không thể ép quá chặt, dù sao chó cùng rứt dậu.

Nếu thật sự chèn ép Dương Tiêu, anh có thể đánh bọn họ tàn phế, thậm chí giết chết ngay tại đây, cho dù sau đó người trong gia tộc có thể thay bọn họ trả thù cũng không đáng nữa.

Cho nên, cô ta đưa ra sự nhượng bộ thích hợp, không cần bọn họ phải quỳ xuống, cũng không cần bồi thường gì, nhưng việc xin lỗi là chắc chắn phải có.

“Hôm nay, tôi được Nhã Nam gọi đến đây, nếu như Nhã Nam đã nói đến mức này, thế thì, Sở Kình Hồng tôi cũng sẽ không truy cứu thêm nữa.”

Sở Kình Hồng nhếch miệng, trông như đang ban phát một ân huệ vô cùng lớn.

“Ông Hồng rộng lượng!”

Những người kia lại bắt đầu nịnh nọt.

Cho đến khi tiếng nói bị cắt ngang.

“Ý các người là, các người cho rằng thân phận và địa vị của các người rất cao sao?”

Dương Tiêu dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Lời này vừa được thốt lên, Trịnh Nhã Nam và Sở Kình Hồng nhìn nhau một cái, không nhịn được cười.

Tất cả những người có mặt ở đó cũng đều bật cười.

“Đây đúng là một kẻ lỗ mãng, đoán chừng vừa từ trên núi xuống nhỉ? Tu luyện trên núi mấy năm, có thể đánh được là có thể đánh, thế nhưng hoàn toàn không hiểu quy tắc xã hội này.”

“Ở tỉnh Hồ này, nhà họ Trịnh và ông Hồng, bản thân chính là một danh từ lớn chỉ thân phận và địa vị, tiếc rằng anh ta lại không hiểu!”

Vương Hải Phong lại trực tiếp đi tới, ngón tay chỉ vào chiếc Hummer bản giới hạn màu đen bên dưới, ngạo nghễ nói.

“Mười hai chiếc Audi và một chiếc Hummer bản giới hạn màu đen chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị! Là thứ mà cho dù cậu có thể đánh đi nữa cũng không bao giờ đổi được, hiểu chưa?”

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên!

Tiếng cánh quạt của một chiếc máy bay trực thăng lớn nhanh chóng vang vọng vào trong đại sảnh.

Thông qua cửa sổ sát đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng ngụy trang! Hơn nữa còn đã được cải tạo lại, võ trang đầy đủ!

Chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng đáp xuống tầng cao nhất của Galaxy International, nhanh chóng thu hút tiếng bàn tán sôi nổi!

“Đó là thứ gì?”

“Ha, nói không chừng là quân cứu viện do ông Hồng gọi tới đấy.”

“Cũng có thể là của nhà họ Trịnh, nghe nói nhà họ Trịnh có quan hệ với chiến khu Trung Nam, đây mới gọi là thực lực!”

Lúc nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng kia, Dương Tiêu nhíu mày một cái.

Nhìn thấy ngay cả Dương Tiêu cũng phải cau mày, sự tự tin trong lòng của mấy công tử có mặt ở hiện trường lại bùng nổ!

Xem ra mọi người suy đoán không sai, đây thật sự là quân cứu viện của ông Hồng hoặc nhà họ Trịnh!

Nhưng chỉ có một mình Dương Tiêu biết, chiếc trực thăng đó chính là đồ chơi của anh, anh nhíu mày là bởi vì than phiền cô ta lại lái thứ này tới đây.

Mặc dù anh có trực thăng vũ trang, nói ít cũng có trên trăm chiếc, nhưng người có quyền hạn sử dụng, lại đang ở Giang Thành này, ngoại trừ Linh Ân ra thì chẳng còn ai khác.

Trương Bắc Thần bị chiếc máy bay trực thăng này làm cho sợ hãi, vội vàng cho người mở lối Thiên Thai ra, mời mấy người từ trên chiếc máy bay trực thăng vào Galaxy International.

Thế là ngay sau đó, trên tầng hai này lại xuất hiện một nhóm người.

Trong đại sảnh, có thể nói là gió cuồn cuộn nổi lên!

Lấy Sở Kình Hồng và Trịnh Nhã Nam làm chuẩn, tất cả nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành đểu rối rít xếp thành một hàng tỏ vẻ tôn kính.

Không ai ngờ, một câu lạc bộ nho nhỏ như Galaxy International này, hôm nay lại trước sau đón tiếp nhà họ Trần, nhà họ Vương nổi tiếng ở Giang Thành này.

Nhà họ Trịnh giàu có ở tỉnh Hồ.

Đội Hãn Mã của ông Hồng.

Bây giờ ngay cả máy bay trực thăng vũ trang cũng đáp xuống nơi này!

Ngay khi mấy người trên phi cơ bước xuống đập vào mắt, lấy Vương Hải Phong cầm đầu, mấy công tử cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ có dáng vẻ vô cùng xinh xắn, mặc quần áo trợ lý, trông giống như một thư ký quèn hết sức vô hại.

Cùng với một người đàn ông mặc một bộ bodysuit rằn ri, đi một đôi ủng lớn, vóc người cao gầy cường tráng, ánh mắt sắc bén!

Chỉ là, khi Sở Kình Hồng và Trịnh Nhã Nam nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông kia, cũng để lộ vẻ mặt hoàn toàn khác với mấy người Vương Hải Phong.

“Đây, đây không phải Lý Sơn Phàm sao, tại sao anh ta lại tới nơi này?”

Vẻ mặt Trịnh Nhã Nam nghiêm trọng, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, một dự cảm không lành dâng lên.

Sở Kình Hồng thì ngay cả một câu cũng không dám nói, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, trong đầu cũng đang tự hỏi tại sao Lý Sơn Phàm lại xuất hiện ở Galaxy International này chứ?

Đúng lúc này, Vương Hải Phong không biết gì cả, còn xông tới, cười đắc ý.

“Ông Hồng, đây cũng là đàn em của ông đúng không? Trông còn mạnh hơn cả Trọng Khôi vừa nãy nữa, không hỗ là ông Hồng, thủ hạ mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp…”

Kết quả anh ta còn chưa nói xong, Sở Kình Hồng đã giơ tay tát anh ta một cái!

Vương Hải Phong ngây ngẩn, ôm mặt mình trợn mắt khó hiểu nhìn Sở Kình Hồng.

“Câm miệng cho tôi! Cái thứ dốt nát này!”

Sở Kình Hồng tức giận.

Những tên công tử kia ngay lập tức đánh hơi được điều không đúng.

Trình Nhã Nam xụ mặt, thấp giọng nói: “Các người nghe cho kỹ đây, đây chính là Lý Sơn Phàm, người đứng đầu đội cận vệ ở tỉnh Hồ, cũng là nhân vật có máu mặt ở chiến khu Trung Nam, các người đừng có quá đáng.”

Cái gì!

Trong nháy mắt! Bao gồm cả Vương Hải Phong, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút choáng váng, hoa mắt!

Đúng là núi này cao còn có núi cao hơn, cho dù bọn họ có ngốc đi nữa cũng biết người đứng đầu đội cận vệ của tỉnh Hồ đại diện cho việc gì!

Đây chính là một nhân vật lớn thật sự!

Lúc này bọn họ mới biết, tại sao ngay cả ông Hồng và Trịnh Nhã Nam cũng kiêng dè như thế, hoá ra tầng của mình quá thấp, ngay cả Lý Sơn Phàm cùng không nhận ra!

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho tim bọn họ ngừng đập!

Chỉ thấy nhân vật khiến ông Hồng và Trịnh Nhã Nam còn phải tỏ ra kiêng dè như thế lại khom lưng cúi người trước mặt Dương Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.