Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 75: Chương 75: Hắn thề, lần này tuyệt đối là lần cuối cùng






"Cái gì? Anh ta đâu?" Tử Thất Thất hết sức kinh hãi.

"Đã tới ngay cổng!" Mặc Thiên Tân lập tức báo cáo.

Cổng?

Tử Thất Thất hoảng hốt đi tới bên cạnh cửa sổ, đưa hai mắt xuống dưới nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cổng khu nhà.

Anh ta đến? Anh ta tìm được rồi?

Không, hôm qua anh ta xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sáng sớm đã tìm thấy?

Bất thình lình!

Mặc Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, ngửa đầu chống lại hai mắt cô.

Tim Tử Thất Thất giống như bị điện giật, bắt đầu đập kịch liệt, hai mắt cũng mở lớn, không có cách nào dời khỏi người anh.

Làm sao bây giờ?

Hiện tại bỏ chạy còn kịp sao? Đợi chút, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể hoảng, phải bình tĩnh nghĩ biện pháp....

"Bảo bối, con nghe mẹ nói này...." Cô xoay người lại, nắm lấy hai tay của Mặc Thiên Tân, khẩn trương nói, "Chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thế nhưng.... trọng yếu giờ là phải chạy trốn!"

Mặc Thiên Tân 囧!

"A? Đó là phải bình tĩnh, hay phải chạy trốn?"

"Ngu ngốc, đương nhiên là phải bình tĩnh để bỏ chạy!"

Tử Thất Thất kích động nói, xong liền bắt lấy tay cậu, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn, lập tức chạy ra cửa phòng.

Mặc Thiên Tân chạy theo đằng sau cô, chỉ có thể điên cuồng chảy mồ hôi.

Tư thế hấp tấp như vậy cũng có thể gọi là bình tĩnh chạy trốn?

Ai......

Cậu ngầm thở dài, xem ra bệnh cũ của mẹ lại tái phát, căng thẳng quá độ sẽ khiến hành động cùng lời nói trở nên hỗn loạn mơ hồ.

Được......

Không phải là bị tìm thấy sao? Không việc gì đáng lo, chính cái gọi là kế hoạch A thất bại, bắt đầu kế hoạch B, kế hoạch C bình tĩnh đợi....

"Mẹ, mẹ đợi một chút, đừng hoảng hốt a, con có biện pháp khiến ba không tìm thấy chúng ta!"

"Cái gì? Con có biện pháp?"

Tử Thất Thất dừng lại, ngoảnh đầu kinh ngạc nhìn cậu.

Chỉ thấy khóe miệng Mặc Thiên Tân gợi lên tươi cười tà ác, biểu tình cực kỳ giống ác ma giảo hoạt khiến người ta không khỏi có chút kinh hãi.

......

Mặt khác

Sau khi Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất bốn mắt nhìn nhau qua cửa sổ lầu 4 liền lập tức đi vào bên trong khu nhà, nhanh chóng lên trên.

Không đến ba mươi giây, hai người đã đứng trước cửa căn hộ của Phương Lam ở lầu 4.

Mà lúc này, cửa phòng đã mở rộng, rất rõ ràng người bên trong đã chạy. Thế nhưng ở cầu thang cũng không có đụng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn ở bên trong? Đây là kế điệu hổ ly sơn? Nhưng mà, còn có một khả năng là....

"Kim Hâm, cậu đi vào bên trong tìm!" Anh ra lệnh.

"Vâng" Kim Hâm lập tức chạy vào phòng.

Mặc Tử Hàn lại nhanh chóng xoay người, chạy đến chỗ cầu thang, nhìn xuyên qua khe hở xuống bên dưới, quả nhiên Tử Thất Thất với Mặc Thiên Tân đang cuống quýt chạy bên dưới. Khi mà anh đi tới lầu 4, bọn họ cư nhiên trốn ở lầu 5, lén lút nhìn anh tới cầu thang lầu 4 mới lập tức từ lầu 5 nhanh chóng chạy.

Đáng chết!

Lại là loại tiểu kế này!

Mà anh.... lại có thể nhiều lần trúng kế.

Kích động vội bước xuống lầu, muốn đuổi theo hai người thế nhưng chân lại đột nhiên trượt, thiếu chút nữa ngã, may mắn anh nắm vào tay vịn cầu thang.

Mặc Tử Hàn nhíu mày cúi xuống, nhìn dưới chân có hạt đậu xanh khiến anh không thể bước tiếp.

"Chết tiệt!" Anh hung dữ mắng.

Cho dù bọn họ có thêm thời gian, chẳng lẽ bọn họ cho rằng bọn họ có thể chạy thoát? Thật là ý nghĩ viển vông, anh tuyệt đối phải bắt bọn họ về.

.....

Cổng khu nhà

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân vội vã chạy ra thế nhưng lại đụng tới một nhóm vệ sĩ mặc tây phục màu đen.

Mặc Tử Hàn đáng ghét lại có thể dẫn theo nhiều người như vậy.

Làm sao bây giờ?

"Mẹ, một mình mẹ ứng phó đám tiểu lâu la này hẳn là không thành vấn đề chứ?" Mặc Thiên Tân rất tự giác trốn ở sau lưng cô.

"Cái gì? Một mình mẹ?" Tử Thất Thất kinh hãi.

Tuy rằng cô là tuyển thủ taekwondo, thế nhưng là trước kia a, phải biết rằng cô đã rửa tay gác kiếm bảy năm rồi.

"Mẹ, mẹ phải cố lên a, chỉ cần kiên trì 3 phút là được, lập tức sẽ có người đến tiếp ứng cho chúng ta!"

"Cái gì?"

3 phút

Có người tới đón bọn họ?

Ai a?

Đột nhiên hai người đàn ông không muốn sống xông lên phía cô, Tử Thất Thất một quyền một cước, dễ dàng giải quyết, nhưng là lại đi lên bốn người, lần này thành số lượng gấp bội, muốn cô kiên trì 3 phút? Quả thực chính là nói đùa....

Chợt!

"Mẹ, con có biện pháp!" Mặc Thiên Tân chạy đến trước mặt cô.

"Con có biện pháp?" Nó lại có biện pháp?

Trong khi Tử Thất Thất còn đang ngạc nhiên, tay một người người đàn ông nhanh chóng hướng về phía Mặc Thiên Tân, chỉ thấy.... Mặc Thiên Tân lấy trong túi ra một con dao nhỏ, đặt ở trên cổ mình.

"Đừng ai nhúc nhích, ai dám đụng đến cháu sẽ chết cho các chú xem!"

Nháy mắt tay người nọ dừng lại trước mặt cậu, hơn nữa tất cả mọi người đều lập tức dừng lại!

Thực sự hữu hiệu!

Mặc Thiên Tân trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn bày ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc, lớn tiếng nói, "Cháu biết lão đại các chú nhất định không cho phép các chú làm tổn thương chúng cháu, cho nên cháu cảnh cáo các chú, ai dám động đậy một chút, cháu liền tự sát cho các chú xem, đến lúc đó các chú sẽ bị quăng vào biển làm mồi cho cá!"

Mọi người nghe được lời của cậu đều nhăn chặt mày.

Xác thực điện hạ phân phó bọn họ tuyệt đối không thể thương tổn hai người kia, nhưng là cũng đồng thời ra lệnh bọn họ tuyệt không thể để cho bọn họ trốn, nhưng là hiện tại phải làm sao bây giờ? Dường như trái cũng là chết, phải cũng là chết, chẳng lẽ không còn đường sống sao?

Mặc Thiên Tân liếc nhìn biểu tình rối rắm của bọn họ, luống cuống kéo tay Tử Thất Thất, nói, "Mẹ, mau chạy a, nếu không đi sẽ không kịp!"

"Hả? A...." Tử Thất Thất lăng lăng đáp lại, hai chân không tự giác mà chạy.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Dường như hết thảy đều trong dự liệu của Mặc Thiên Tân, hơn nữa cậu tựa hồ có rất nhiều cách giải quyết, nhưng là rõ ràng nhìn cậu liều mạng muốn cô chạy trốn thế nhưng vì sao cô lại cảm thấy mưu tính của con mình không chỉ có như vậy, trên mặt tươi cười mi phi sắc vũ, giống như ở trong trò chơi khoái hoạt....

Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

"Mẹ, mẹ xem, cứu tinh đến rồi!" Mặc Thiên Tân đột nhiên vui vẻ chỉ vào phía trước.

Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, theo tay cậu chỉ nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng.

Xe BMW chạy nhanh như tên bắn dừng lại bên cạnh bọn họ.

Cửa xe hạ xuống, Tử Thất Thất kinh ngạc mở lớn hai mắt.

Bách Hiên?

Sao lại là anh ấy?

"Mau lên xe!" Bách Hiên khẩn trương nói.

Mặc Thiên Tân cầm lấy tay Tử Thất Thất đang lăng lăng nhanh chóng chui vào xe ngồi, đồng thời, Mặc Tử Hàn và Kim Hâm cũng chạy ra tới cổng khu nhà, chỉ kém có một chút, Bách Hiên khởi động xe, chạy đi trước mắt anh.

Mặc Tử Hàn mắt mở to nhìn bọn họ chạy trốn ngay trước mặt lại chỉ có thể thúc thủ vô sách.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" Anh phẫn nộ mắng chửi, hung hăng nhìn đuôi xe BMW. Anh lại để cho bọn họ chạy, lại để bọn họ chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Mặc Tử Hàn anh chưa bao giờ từng có cảm giác thất bại, thế nhưng ngay cả một cô gái cùng một thằng nhóc sáu tuổi anh cũng không bắt được!

"Tôi thề...."

Anh nhìn đuôi xe đằng xa, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đây tuyệt đối là lần cuối cùng tôi để các người chạy thoát, tiếp theo....Mặc Tử Hàn tôi nhất định sẽ bắt được các người, cho các người không còn khả năng chạy trốn!"

Anh muốn gì, chưa bao giờ là không chiếm được!

Hơn nữa chỉ cần là anh vừa ý gì đó, thì... đồ vật bị anh vừa ý từ lúc đó đã được định chỉ thuộc về anh!

Tử Thất Thất.... Cô thuộc về tôi, tôi dù thế nào cũng phải có được cô!

.....

Trên xe BMW

Tử Thất Thất trầm mặc hé ra khuôn mặt lạnh.

Mặc Thiên Tân chăm chú dán vào cửa xe, cùng cô giữ một khoảng cách, mà Bách Hiên trầm mặc lái xe, chỉ cảm thấy phía sau tựa hồ âm thầm lửa giận nào đó bùng cháy.

"Các người.... "Tử Thất Thất âm lãnh mở miệng, chất vấn nói, "Nói rõ ràng cho tôi, nói rõ ràng từ đấu đến cuối!"

"Ách... Mẹ, chuyện đều đã xảy ra, mẹ sẽ không truy cứu nữa chứ!"

"Không thể!" Tử Thất Thất quát to.

Ngay từ đầu cô đã bị bọn họ đùa bỡn xoay vòng, đầu tiên là Phương Lam, hiện tại là Bách Hiên, bọn họ đã vạch ra hết mọi kế hoạch tốt lắm, chi mình cô là chẳng biết gì.

"Thất Thất!" Bách Hiên vừa lái xe vừa mở lời, "Thực ra anh cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là hôm qua Thiên Tân gửi cho anh một cái tin nhắn, nó nói có việc gấp qua điện thoại cho anh, bảo anh nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất tới cổng khu nhà, cá nhân anh cũng rất ngạc nhiên.... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Trong lời Bách Hiên rất rõ ràng là hướng tất cả về phía Mặc Thiên Tân.

Tầm mắt lạnh như băng của Tử Thất Thất dời đến người cậu, hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

"Ách... Cái này... Con.... Con thế nào? Mấy người nói con giống như kẻ xấu không bằng? Đừng quên người giúp mẹ chạy là con, con là đại công thần, mấy người chẳng những không cảm ơn con còn chất vấn con? Thật sự là không phân biệt tốt xấu, không nhìn được tâm người tốt! Về sau mấy người có chuyện phiền toái gì đừng hy vọng con sẽ giúp, hừ!" Mặc Thiên Tân oán trách, hất đầu tới trở mặt.

Muốn từ miệng cậu hỏi ra một ba sáu chín? Không có cửa đâu!

Đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không nói ra bí mật kia.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.