Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 136: Chương 136: Tới Milan




Italy, thành phố thời thượng Milan.

Một chiếc xe Lincoln phiên bản dài dừng ở trước một khách sạn lớn nhất Milan.

Bên trong xe, Lộ Á Sâm vươn tay, nhanh chóng gọi vào một dãy số.

Điện thoại vừa thông, giọng lành lạnh nói với đầu kia điện thoại, “Tất cả chờ tôi ra lệnh!”

Cúp điện thoại, khóe miệng Lộ Á Sâm khẽ giương nhẹ.

Trên mặt đeo mắt kính còn chưa lấy xuống, Lộ Á Sâm mở cửa xe, đi xuống.

“Italy.” Lộ Á Sâm ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, giọng điệu có chút sâu sa, dùng âm thanh chỉ có mình mới có thể nghe được nói, “Bầu trời nơi này hình như có chút không giống nước Mỹ!”

Tháo kính mắt xuống, Lộ Á Sâm liếc chung quanh. Một đôi mắt xanh lam nhìn đến chỗ nào cũng sẽ chọc mấy cô gái xinh đẹp không ngừng thét chói tai.

“Oa, rất đẹp trai đó. . . . . .”

Lộ Á Sâm nhẹ nhàng bĩu môi, dường như không nghe được tiếng nghị luận rối rít bên cạnh, cười như không cười, giơ chân thon dài bước vào bên trong khách sạn.

Vừa vào đại sảnh khách sạn, nghênh đón chính là loại hơi thở của một thành phố thời thượng.

Lúc này đại sảnh khách sạn không có nhiều người.

Nhưng thỉnh thoảng có mấy nam nữ đi qua đi lại, chỉ từ quần áo trên người bọn họ cũng có thể thấy người ở Milan luôn có sự theo đuổi mãnh liệt đối với sự thời thượng kia.

Lộ Á Sâm vừa tới đại sảnh không tới ba mươi giây thì có một nhân viên khách sạn vội vã chạy tới, hết sức cung kính nhìn Lộ Á Sâm, hỏi, “Xin chào ngài, xin hỏi ngài là Lộ tiên sinh sao?”

Giọng Lộ Á Sâm bình thản không gợn sóng vang lên, “Phòng tổng thống 9052!”

“Dạ, phòng đã sớm chuẩn bị xong cho ngài!” Nhân viên công tác cúi đầu cúi người, thái độ rất cung kính.

Vào buổi sáng hôm nay, khách sạn nhận được tin tức. Hôm nay sẽ có một vị đặc biệt khách vào ở khách sạn, thân phận được giữ bí mật!

Hắn cũng mới vừa thấy Lộ Á Sâm đi tới, loáng thoáng cảm thấy trên người hắn tản ra loại cảm giác sắc bén kia.

Hắn mới mơ hồ nhớ tới, xem xem trực giác của bản thân có chính xác hay không.

Thật không nghĩ tới suy đoán này đã đúng!

“Ừ.” Lộ Á Sâm hừ lạnh một tiếng, đi về phía phòng của mình.

“Lộ tiên sinh, này. . . . . . này, ngài cần dẫn đường không?” Nhân viên công tác vội vàng đi theo bên cạnh Lộ Á Sâm.

Nhìn người này thế nào cũng là nhân vật có tiền!

Nếu như có thể được thưởng chút tiền boa, nhất định cũng sẽ là một con số rất tốt.

“Không cần!” Lộ Á Sâm dừng lại bước chân của mình, vẻ mặt sắc lạnh. Một tay rút hai tờ euro từ trong ví ra, ném cho nhân viên công tác, “Cút xa ra, đừng đến làm phiền!”

Nhân viên công tác cuống quít nhận được hai tờ đồng euro, nhất thời mặt mày hớn hở, “Vâng, vâng, nhất định sẽ ra xa!”

Hắn đã nói, loại người này có tiền boa khen thưởng tùy tiện cũng đủ phí sinh hoạt ba ngày của hắn.

Năm trăm đồng euro đó!

Thật sự là một khoản lớn!

Lộ Á Sâm mắt thấy nhân viên công tác nhận được tiền boa vui mừng rời đi, bĩu môi, mang theo chút ghét bỏ và khinh bỉ trên mặt, thẳng tới thang máy.

Nơi này hắn cũng không phải là chưa đến, càng không phải là lần đầu tiên đến! Mỗi một lần đến đây, hắn cũng sẽ ở tại phòng tổng thống này. Lần này, hắn bí mật tới đây, cho nên hành tung của hắn cần phải giữ bí mật!

“Đinh. . . . . .”

Lộ Á Sâm đưa tay nhấn nút cạnh cửa thang máy, chờ đợi.

“Đinh. . . . . .” Một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra.

Lộ Á Sâm hơi cúi đầu, cũng không thèm nhìn tới, nhấc chân bước vào trong thang máy.

Đột nhiên, “Ai u. . . . . .” Một tiếng.

Sắc mặt Lộ Á Sâm lập tức lạnh xuống, nhìn cô gái ngã nhào vào ngực mình.

“A. . . . . .”

Lộ Á Sâm dùng sức đẩy, giống như vứt rác đẩy cô gái đã té vào lòng mình ra.

“Ai u. . . . . .” Cô gái đó té ngã trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuẩn ngẩng lên, đáng thương nhìn Lộ Á Sâm.

“Hừ. . . . . .” Lộ Á Sâm nhìn cô gái té lăn trên đất, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có. Còn dùng sức vỗ vỗ trên người, giống như có vi khuẩn dính trên người vậy, nhấc chân bước đi.

Nhìn Lộ Á Sâm đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, cô gái lập tức đứng lên, vỗ vỗ trên người, bộ dạng tái nhợt còn đẫm nước mắt, vẻ mặt uất ức vừa rồi đâu còn nữa?

“Hừ!” Tiểu Thất hung hăng nhìn chằm chằm cửa thang máy đã đóng, vẻ mặt tức giận, buột miệng liền mắng, “Thứ đàn ông thối tha, tên Lộ Á Sâm đần độn này, đầu óc bị lừa đá, bị cửa kẹp. Cũng không nhìn xem thử mỹ nữ thế nào, nói đẩy liền đẩy, đi cha nhà anh!”

Càng mắng càng hăng hái, Tiểu Thất hận không thể kéo Lộ Á Sâm từ trong thang máy ra, đánh một trận. Tại sao có thể giống như vứt rác bỏ cô qua một bên? Hành động này thật sự đã làm đả kích tâm hồn nhỏ bé của cô rồi đấy!

“Hừ. . . . . .” Tiểu Thất chống nạnh, bộ dạng như người đàn bà chanh chua, “Thật cho là mình rất đẹp trai sao? Lão nương khinh thường!”

Tiểu Thất gần như đắm chìm trong phẫn nộ của mình, hoàn toàn không chú ý tới, sau lưng của cô đứng một người, hai tay đang ôm ngực, dường như đang chế giễu từng hành động cử chỉ của cô.

Xoay người, Tiểu Thất thiếu chút nữa nhào đánh tới người ở phía sau.

“A. . . . . .” Tiểu Thất khẽ kêu một tiếng, dùng sức đánh một quyền vào bụng người trước mắt.

“Trời ơi. . . . . .” Một tiếng hét thảm, Tiểu Thất chỉ cảm thấy tiếng kêu thảm thiết có chút quen tai.

“Tiểu Thất mỹ nhân, cô đang mưu sát người đấy!” Y Sâm che kín bụng của mình, vẻ mặt khổ sở nhìn Tiểu Thất.

“Tại sao lại là anh?” Tiểu Thất khiếp sợ nhìn Y Sâm.

“Tại sao không thể là tôi?” Y Sâm đau đớn, hét lớn với Tiểu Thất, “Có lầm hay không? Tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp cô, lại bị cô đánh một quyền khiến lục phủ ngũ tạng của tôi bị chấn thương rồi!”

“Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý!” Tiểu Thất có chút vô tội nhìn Y Sâm, “Anh vẫn còn tốt đó chứ?”

“Tốt cái lông!” Y Sâm hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Thất, “Nếu không cô thử bị đánh rồi xem có tốt không?”

“Vẫn. . . . . . vẫn là không cần đi!” Tiểu Thất nuốt nước miếng, “Anh biết tôi. . . . . . Tôi không phải thật cố ý. Đều là, đều là do Lộ Á Sâm đó, đều là hắn, tôi mới có thể xuống tay nhầm với anh! Nếu không, anh đi tìm hắn?”

Thân thể cô gầy yếu nếu thật sự chịu một quyền của Y Sâm, đây chẳng phải là phải sẽ quy thiên rồi sao?

“Lười nói nhảm với cô!” Y Sâm liếc Tiểu Thất, “Tôi tới tìm cô là có chuyện muốn nói cho cô biết. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.