Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 134: Chương 134: Bắc nồi, nấu nước, luyện đan, bay bay bay!




Sau núi Thanh Vân.

Một luồng ánh sáng trắng hiện lên.

Thân ảnh Diệp Bình lại hiện ra.

Những cục đá bày xung quanh hắn đều đã vỡ vụn thành bột.

Diệp Bình mở mắt.

Khung cảnh quen thuộc, nơi ở quen thuộc, Diệp Bình không khỏi thở phào.

Quả nhiên, đã về tới Thanh Vân Đạo tông.

Nói thật, lúc đầu Diệp Bình vẫn còn hơi lo, sợ mình không về được.

Cũng may, trận pháp không gian mình bố trí không xảy ra sai sót gì lớn, chỉ có chút trục trặc nhỏ mà thôi.

“Trận pháp không gian cần điểm thiết lập, ta không thiết lập chính xác, nên Không Gian Truyền Tống lần này không được chuẩn xác. Sau này bố trí trận pháp không gian, nhất định phải chú ý tới chuyện này, không thôi lại xảy ra chuyện tương tự thì phiền phức.”

Vốn dĩ bản thân trận pháp không gian đã cực kỳ phức tạp, quan trọng nhất là phải xác định được phạm vi, và phương hướng.

Những thứ này đều cần phải chuẩn xác, nếu không, để truyền tống đi bậy bạ, không ai dám dùng trận pháp không gian nữa.

Truyền Tống tới mấy chỗ kì dị cổ quái còn đỡ, lỡ truyền tống tới những vùng tuyệt cảnh chi địa, chẳng phải là chịu chết sao?

Diệp Bình cũng chỉ muốn thử một cái cho biết mà thôi, nên mới không cố định phương hướng, cũng không cố định phạm vi.

Nên lần đầu tiên bố trí trận pháp không gian, coi như hắn đã bố trí thành công, chỉ là chưa xử lý tốt các chi tiết, nói cách khác, sai sót này là hoàn toàn có thể tránh được.

Diệp Bình nghĩ ra điều này thì liền ghi nhớ vào lòng, sau đó tiếp tục nghiên cứu trận pháp khác.

Nhưng lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.

“Diệp sư đệ!”

Là tiếng Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần.

Trên sườn núi, Diệp Bình nghe thấy tiếng Nhị sư huynh, liền đứng dậy.

Hắn hơi kinh ngạc, không ngờ Nhị sư huynh lại tới tìm mình.

Dù sao từ khi Nhị sư huynh dạy đan đạo cho mình xong, thì không đi tìm mình nữa.

“Ra mắt Lạc Trần sư huynh.”

Hứa Lạc Trần đi tới, Diệp Bình vội hành lễ, rất kính trọng.

“Diệp sư đệ khách khí.”

Hứa Lạc Trần đi tới trước mặt Diệp Bình.

Lúc này, tâm tình của y đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Sau hôm đi qua nói chuyện với Vương Trác Vũ, mấy ngày nay, Hứa Lạc Trần đều chỉ suy nghĩ mỗi một chuyện.

Chính là…

《 tiểu sư đệ là thiên tài tuyệt thế, tại sao mình lại khó chịu 》

Đúng thế.

Mấy ngày nay, Hứa Lạc Trần đều luôn suy nghĩ vấn đề này.

Diệp Bình là thiên tài tuyệt thế, tại sao mình lại khó chịu?

Giống như Vương Trác Vũ đã nói, Diệp Bình không phải là thiên tài, mình cũng là sư huynh của hắn, Diệp Bình là thiên tài, thì mình vẫn là sư huynh của hắn.

Hay như Đại sư huynh từng nói, nếu thứ mình dạy Diệp Bình không học được, mới chứng minh mình là phế vật, còn nếu thứ mình dạy mà Diệp Bình học được, vậy chứng tỏ thứ mình dạy đúng thế.

Kết hợp hai điểm này, Hứa Lạc Trần đã hoàn toàn nghĩ thông.

Đúng thế, đã thật sự nghĩ thông.

Nếu Diệp Bình học được, vậy chứng minh thứ hắn dạy là đúng.

Chỉ là thiên phú bản thân hắn không cao bằng Diệp Bình mà thôi.

Vì vậy nhân hôm nay ánh nắng tươi sáng, hơn nữa đã sắp xếp cho Lý Ngọc, Hứa Lạc Trần liền tới đây.

Sau khi biết Diệp Bình là một thiên tài đan đạo tuyệt thế, đương nhiên Hứa Lạc Trần phải vô cùng để ý.

Nếu không sau này khi Diệp Bình thật sự thành danh, công lao sẽ bị những kẻ khác chiếm hết, lúc đó tổn thất mới lớn.

“Sư huynh, huynh tới là để…?”

Diệp Bình rất tò mò, Hứa Lạc Trần hôm nay tới để làm gì.

“Diệp sư đệ, hôm nay sư huynh tới, là định truyền thụ cho đệ vài thứ mới, sư đệ có rảnh không?”

Hứa Lạc Trần nói.

Quả thực hắn tới hôm nay là để dạy cho Diệp Bình.

“Thuật luyện đan mới ạ? Có, có, đương nhiên đệ có rảnh.”

Nghe được học thứ mới, Diệp Bình kích động.

Thuật luyện đan lần trước dạy, tuy rất không tồi, nhưng có một vấn đề rất chí mạng.

Chính là linh khí ẩn chứa trong đan dược luyện ra không bằng linh khí hắn bỏ ra để luyện nó, điều này làm Diệp Bình có chút buồn bực.

Bởi vì Diệp Bình học thuật luyện đan chủ yếu là để luyện ra đan cho mình dùng, nếu linh khí bỏ ra để luyện đan còn tốn nhiều hơn là linh khí đan dược chứa được, vậy thì luyện để làm gì.

Nên khi nghe Hứa Lạc Trần muốn dạy cho mình món mới, Diệp Bình đương nhiên vui vẻ.

“Ừ, Diệp sư đệ vẫn trước sau hiếu học như vậy, tốt lắm, đệ đi theo huynh, sư huynh sẽ truyền cho đệ phần hai thuật luyện đan vô thượng.”

Hứa Lạc Trần gật đầu thoả mãn.

“Dạ, sư huynh.”

Diệp Bình cũng gật đầu, cười rạng rỡ.

Cùng lúc đó.

Trong đại điện Thanh Vân.

Thái Hoa đạo nhân đi tới đi lui, mày cau lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu sư muội Trần Linh Nhu cầm linh quả, gặm rồn rột, vừa ăn vừa nhìn Thái Hoa đạo nhân đi tới đi lui.

“Làm sao bây giờ, biết làm sao bây giờ!”

Thái Hoa đạo nhân lầm bầm, như kiến bò trên chảo nóng.

Vừa trở về đại điện, Thái Hoa đạo nhân đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ban nãy bị những rương Linh Thạch kia làm rung động, bây giờ tỉnh táo lại, Thái Hoa đạo nhân mới thấy may mà mình không nhận những rương Linh Thạch kia.

Nếu nhận Linh Thạch, vậy thì sẽ càng phiền hơn nữa.

Không phải là chuyện nhận Lý Ngọc làm đồ tôn.

Tuy Lý Ngọc là Thái Tử Tấn quốc, từng quen biết Diệp Bình, nhưng không nên bái Diệp Bình sư phụ. Nếu nói ra chuyện này, ngay cả quốc quân Tấn quốc cũng không biết phải nói gì cho phải.

Dù sao cũng là Thái Tử con nhà ngươi chết sống đòi bái đồ đệ ta sư phụ, không liên quan gì tới ta hết.

Nhưng nếu nhận Linh Thạch, thì chính là lừa gạt.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện làm Thái Hoa đạo nhân lo lắng.

Tấn quốc Học Phủ mới là cái làm Thái Hoa đạo nhân nóng ruột.

Tấn quốc Học Phủ đó.

Từ trên xuống dưới cả Tấn quốc, biết bao nhiêu tông môn, bao nhiêu tu sĩ muốn được vào học phủ.

Nên đương nhiên Thái Hoa đạo nhân cũng muốn Diệp Bình đi Tấn quốc Học Phủ, thứ nhất là làm rạng rỡ tổ tông, thứ hai là vào đó để học một chút bản lĩnh thật sự, không bị đám đệ tử của Thanh Vân Đạo tông lừa dối mãi.

Đương nhiên nếu Diệp Bình đi Tấn quốc Học Phủ, tông môn cũng sẽ được thăng lên nhị phẩm, điều này cũng là chuyện tốt.

Nói tóm lại, đây là một việc cực tốt một công ba việc.

Nhưng vấn đề là, Diệp Bình không chịu đi Tấn quốc Học Phủ.

Có lẽ người khác không biết lý do Diệp Bình không đi Tấn quốc Học Phủ, nhưng Thái Hoa đạo nhân ông thì biết rất rõ.

Bởi vì với Diệp Bình, Thanh Vân Đạo tông chính là tông môn ẩn thế, so với nó, Tấn quốc Học Phủ đương nhiên không đáng để nhắc tới.

Nhưng vấn đề là, đây là suy nghĩ của Diệp Bình mà thôi, chứ còn với Thái Hoa đạo nhân, Thanh Vân Đạo tông chỉ là một tông môn vứt đi, so với Tấn quốc Học Phủ chính là một cái trên trời một cái dưới đất.

Cho nên, dù là vì mình, hay vì Diệp Bình, Thái Hoa đạo nhân cũng muốn Diệp Bình đi Tấn quốc Học Phủ.

Nhưng phải dùng phương thức gì, nói như thế nào, mới có thể khiến Diệp Bình cam tâm đi Tấn quốc Học Phủ?

“Linh Nhu, ngươi cho sư phụ một ý kiến xem.”

Thái Hoa đạo nhân quay qua nhìn Trần Linh Nhu, một người nghĩ không ra, không có nghĩa hai người nghĩ không ra.

“Đưa ý kiến? Ý kiến làm gì sư phụ?”

Trần Linh Nhu thắc mắc, thậm chí nàng còn không biết Thái Hoa đạo nhân muốn làm cái gì.

“Là ý kiến cho tiểu sư đệ của ngươi, làm sao để nó cam tâm tình nguyện đi Tấn quốc Học Phủ đó.”

Thái Hoa đạo nhân đáp.

“Chuyện này đơn giản mà, sư phụ, người cứ nói thẳng bảo tiểu sư đệ đi là được rồi, ta nhìn ra được, tiểu sư đệ rất tôn trọng người.”

Trần Linh Nhu nói với vẻ không có gì to tát.

Nhưng mà nói như nàng có khác gì chưa nói.

Hiện giờ Diệp Bình khăng khăng không muốn đi Tấn quốc Học Phủ, dù cho ông có hạ lệnh, bảo hắn đi Tấn quốc Học Phủ, hắn cũng sẽ không đi.

Hơn nữa điểm quan trọng là, đi Tấn quốc Học Phủ để làm gì?

Đi Tấn quốc Học Phủ để học?

Nếu là đi để học, vậy chẳng phải thừa nhận Thanh Vân Đạo tông không bằng Tấn quốc Học Phủ hay sao?

“Cách này không được.”

“Ta muốn tiểu sư đệ của ngươi cam tâm tình nguyện đi Tấn quốc Học Phủ kia.”

“Ài, nếu Đại sư huynh ngươi ở đây thì tốt biết mấy, loại chuyện này bảo nó đi làm là nó giỏi nhất.”

Thái Hoa đạo nhân lắc đầu, nói.

Trần Linh Nhu nghe vậy, liền chìm vào suy nghĩ.

Một lúc sau, nàng nói.

“Sư phụ, đơn giản lắm, hay là người nói với tiểu sư đệ rằng, Đại sư huynh đã từng đi qua Tấn quốc Học Phủ, phát hiện ở đó có một môn kiếm pháp vô thượng, nhưng Đại sư huynh không tìm được môn kiếm pháp đó, khiến nó trở thành tâm bệnh của Đại sư huynh.”

“Tiểu sư đệ nghe vậy nhất định sẽ đi Tấn quốc Học Phủ, người nói có được không?”

Trần Linh Nhu nghĩ ra một kế.

Mắt Thái Hoa đạo nhân sáng lên, vỗ đùi, cảm thấy biện pháp này đúng là không tệ.

“Nhưng lỡ Diệp Bình cũng không tìm thấy thì sao?”

Thái Hoa đạo nhân hỏi.

“Không tìm thấy thì thôi, chả phải đã bảo ngay cả Đại sư huynh cũng còn không tìm được hay sao, tiểu sư đệ không tìm được cũng là chuyện bình thường.”

Trần Linh Nhu thật thà đáp.

“Đúng thế. Cách này không tệ, không tệ!”

Thái Hoa đạo nhân liên tục gật đầu, càng nghĩ càng thấy kế này rất được.

“Thế… cụ thể là phải nói như thế nào?”

Tới lúc tuyệt vọng này rồi, cái gì Thái Hoa đạo nhân cũng bằng lòng thử, vấn đề gì cũng hỏi Trần Linh Nhu.

Mà Trần Linh Nhu cũng vui vẻ thể hiện bản thân với Thái Hoa đạo nhân.

“Rất đơn giản, sư phụ nghe ta nói này. Người chỉ cần thổi thật phồng môn kiếm thuật này lên, nói cho nó càng ghê gớm càng tốt, cụ thể nói như thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nhất định phải nói đến mức làm tiểu sư đệ động tâm.”

“Không chỉ vậy, sư phụ, người còn phải thuận tiện xác định mục tiêu cho tiểu sư đệ, nói rằng tiểu sư đệ có thiên phú không tồi, và ở trong Tấn quốc học phủ cũng có rất nhiều thiên tài.”

“Nhưng mà ta nghe nói, trong Tấn quốc Học Phủ cường giả như mây, hơn nữa còn lấy thực lực vi tôn, chúng ta không thể khiến tiểu sư đệ vào đó bị ăn hiếp được, nên người sẽ dạy cho tiểu sư đệ một ít thủ đoạn.”

Trần Linh Nhu trở nên tinh quái, chuyển vai đi chỉ dẫn cho Thái Hoa đạo nhân.

“Dạy một ít thủ đoạn? Thủ đoạn gì?”

Thái Hoa đạo nhân lớ ngớ.

“Sư phụ, bảo thủ đoạn chỉ là cách nói mà thôi, đại khái ý muốn nói là, chả phải người dạy chúng ta lỡ gặp phải chuyện thì không nên đi tranh giành, không nên đi đấu đá hay sao? Người cứ dạy ngược lại điều đó cho tiểu sư đệ.”

“Có câu người hiền bị người lừa gạt, ngựa hiền bị người cưỡi, những điều này người dạy cho bọn ta thì còn được, nhưng tiểu sư đệ là thiên tài, nếu đã là thiên tài, vậy nhất định phải chấp nhận con đường thử thách của thiên tài, nói trắng ra là giúp tiểu sư đệ trở nên dũng cảm hơn, dùng nắm đấm để tạo nên uy danh cho mình.”

Trần Linh Nhu nói.

Nhưng Thái Hoa đạo nhân nghe những lời này lại có chút không vui.

“Cái gì gọi là dạy các ngươi thì còn được? Những điều này toàn là lời tâm huyết sư phụ dạy dỗ các ngươi, trong giới tu tiên ngươi lừa ta gạt, hung hiểm vô cùng, gặp phải chuyện nhịn một chút thì có làm sao? Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.”

“Những lý luận này của ngươi sư phụ không đồng ý. Nói theo ý của ngươi, để tiểu sư đệ của ngươi đi Tấn quốc Học Phủ, cứng đầu xông tới, lỡ nó bị đánh thì sao? Lỡ bị ăn hiếp uất ức thì sao? Đúng là hồ đồ.”

Thái Hoa đạo nhân có chút tức giận. Dù đúng là những thứ ông dạy có hơi nhát cáy, nhưng giữ được mạng với là vương đạo, nếu ngay cả mạng mà còn không bảo vệ được, đi ra bên ngoài, gây chuyện sinh sự, vậy chả phải là tự tìm đường chết cho mình hay sao?

Nhưng Thái Hoa đạo nhân vừa dứt lời, Trần Linh Nhu liền lắc đầu.

“Sư phụ, ta vẫn giữ nguyên câu nói đó. Những thứ này người dạy mấy người bọn ta thì được, nhưng tiểu sư đệ không giống bọn ta, hắn là thiên tài.”

“Con đường của thiên tài không bao giờ giống với con đường của bọn ta. Nói lời không dễ nghe, nếu tiểu sư đệ thật sự học theo những lời này của người, sau này gặp phải ai cũng sợ, gặp cái gì cũng sợ, vậy thì còn gọi thiên tài gì?”

“Còn nữa, bản thân con đường tu tiên, chính là đấu với trời, tranh giành với trời, người bình thường không đi gây chuyện sinh sự, gặp chuyện thì chịu đựng, không có sao cả, nhưng mà nếu thiên tài cũng kinh sợ, vậy còn gọi thiên tài sao?”

“Người tự nghĩ lại xem, gặp chuyện bỏ chạy, gặp chuyện liền tránh, gặp chuyện liền kinh sợ, đạo tâm còn ổn được không? Thiên tài dù có lợi hại tới mấy, mà làm vậy, cũng sẽ dần biến thành một kẻ nhát gan, thậm chí đến một ngày, tiểu sư đệ tu luyện tới Độ Kiếp cảnh, gặp phải Lôi Kiếp, vậy chẳng phải nhất định là sẽ chết hay sao?”

Trần Linh Nhu nói một tràng, quả thực là chữ nào cũng như châu ngọc, nói tới mức Thái Hoa đạo nhân á khẩu không trả lời được.

Đúng thế.

Gặp chuyện đều chịu đựng, gặp chuyện thì bỏ chạy, đối với người bình thường đúng là lựa chọn tốt, bởi vì người bình thường chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.

Nhưng đối với thiên tài nếu gặp chuyện bỏ chạy, gặp chuyện mà chỉ biết chịu đựng, cái này cũng không dám, cái kia cũng không dám, thì còn tiền đồ gì? Thiên tài dù có lợi hại đến mấy, cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi theo năm tháng.

Thậm chí nếu thật sự có một ngày, Diệp Bình tu luyện tới Độ Kiếp cảnh, gặp phải Thiên kiếp, mà làm theo cái tính cách đó, hẳn là… thôi khỏi bàn.

“Chẳng lẽ ta thật đã nghĩ sai?”

Thái Hoa đạo nhân chìm vào trầm tư.

“Được rồi, sư phụ, ngài tự từ từ suy nghĩ đi, ta đi trước.”

Trần Linh Nhu định rời đi.

Nhưng Thái Hoa đạo nhân hồi thần, nhìn Trần Linh Nhu.

“Thứ ngươi mới nói, là học được từ đâu?”

Thái Hoa đạo nhân có chút tò mò, Trần Linh Nhu chẳng xuống núi được mấy lần, sao lại hiểu nhiều như vậy?

“Chẳng phải lần trước xuống núi người mua về rất nhiều sách à, trong đó có mấy cái tu tiên truyện gì đó, ta coi ở trong đó đó.”

Trần Linh Nhu cười rất ngây thơ.

Nghe vậy, Thái Hoa đạo nhân nhất thời buồn bực, ông còn tưởng do tự Trần Linh Nhu nghĩ ra, không dè là coi được từ chỗ khác.

“Sau này không có việc gì thì đừng có coi mấy truyện tạp nham đó nữa. Nữ nhân đứng đắn ai mà đi xem mấy thứ đó! “

Thái Hoa đạo nhân dạy.

“Sư phụ, người đúng là lão ngoan đồng. Hiện giờ các tu sĩ đẹp trai, xinh gái đều xem tu tiên truyện đó, người đúng là lão ngoan đồng, ha ha ha!”

Trần Linh Nhu đã đi ra tới ngoài điện, làm mặt quỷ với Thái Hoa đạo nhân, rồi vui vẻ chạy mất.

“Nói bậy, sư phụ mà không già sao được. Cả ngày học mấy thứ vớ vẩn lung tung với đại sư tỷ ngươi, sau này coi ngươi lấy gì mà ăn.”

Trần Linh Nhu đi rồi, Thái Hoa đạo nhân tức giận lầm bầm.

Nhưng rồi ông nhanh chóng tiếp tục suy nghĩ về chuyện Trần Linh Nhu vừa nói.

Một lát sau, Thái Hoa đạo nhân lẩm bẩm: “Ngày mai phải đi tìm Diệp Bình mới được.”

Ông nói xong, cũng rời khỏi đại điện.

Mà lúc này.

Ở một chỗ vắng người của Thanh Vân Đạo tông.

Hứa Lạc Trần và Diệp Bình xuất hiện ở nơi đây.

Nơi này là một chỗ đất hoang, cỏ dại mọc đầy.

Trước mặt hai người, có một cái nồi rất to, nói chính xác, là một cái nồi sắt.

Hứa Lạc Trần nhìn cái nồi, ánh mắt đầy thoả mãn.

Nồi sắt này, là toàn bộ gia sản của hắn.

Mấy hôm trước, hắn vừa xuống núi một chuyến, làm một ít chuyện, trên đường trở về, thấy có người bày hàng vỉa hè.

Nhắc tới cũng trùng hợp, một đống đồ to, mà Hứa Lạc Trần chỉ vừa mắt mỗi cái nồi sắt này.

Chủ hàng nói đây là một một cái nồi luyện đan cực phẩm, nhưng Hứa Lạc Trần không tin. Hắn biết đây chỉ là một cái nồi sắt bình thường, đương nhiên cũng không hoàn toàn là vậy.

Tài liệu của cái nồi sắt này rất được, chịu được nhiệt độ cao, không đến nỗi chỉ đốt chút linh hỏa đã bị nóng chảy.

Hứa Lạc Trần định dùng cái nồi sắt này để làm nồi luyện đan cho Diệp Bình.

Đúng vậy, dùng nồi sắt này để luyện đan.

Nghĩ thử mà xem, Diệp Bình chỉ mới dùng tay ngưng tụ thiên địa linh khí để luyện đan, mà đan dược luyện ra, đã ẩn chứa cực nhiều linh khí.

Vậy nếu dùng một cái nồi để luyện đan, vậy thì sẽ như thế nào?

Luyện đan có ba điểm chính.

Cái thứ nhất chính là lò đan.

Phẩm chất lò đan càng tốt, đan dược luyện ra sẽ có hiệu quả càng tốt.

Nói đơn giản cho dễ hiểu. Là dược thì luôn có ba phần độc đúng chưa? Đó là do khi luyện hóa dược liệu sẽ gây ra độc, nên phải dùng linh hỏa để tinh luyện nhiều lần, nhưng nếu trực tiếp dùng lửa đốt, sẽ dễ làm hư dược liệu.

Nhưng nếu dùng lò đan thì sẽ khác. Độ nóng trong lò sẽ không bị thay đổi, hơn nữa còn không làm hư dược tính, mà ngược lại còn luyện hóa độc tính.

Lửa càng lợi hại, hiệu quả loại trừ độc trong dược sẽ càng tốt. Nhưng lò đan bình thường nếu gặp phải linh hỏa là sẽ bị nóng chảy ra.

Nên một lò đan có phẩm chất tốt hay không, là phải xem nó có chịu được nhiệt độ cao hay không.

Thứ hai là dược liệu.

Cái này thì không cần giải thích thêm, dược liệu càng tốt, như vậy hiệu quả đan dược luyện ra đương nhiên cũng sẽ càng tốt.

Thứ ba chính là đan hỏa, ý nghĩa không khác lò luyện đan mấy.

Tổng hợp cả ba điều này, mới luyện ra một viên đan dược tốt.

Nên Hứa Lạc Trần liếc một cái liền chọn ngay cái nồi sắt này, bởi vì hắn không mua nổi lò luyện đan hoặc đỉnh luyện đan, nhưng một cái nồi sắt thì mua được.

Ác chiến trọn vẹn ba canh giờ, cuối cùng Hứa Lạc Trần phải bỏ ra tới ba lượng bạc mới mua được cái nồi sắt này về.

Hôm nay có thể thoải mái cho Diệp Bình thử hiệu quả của cái nồi sắt này.

A, không đúng, là nồi luyện đan.

Diệp Bình không cần dùng lò đan, không cần dùng dược liệu, cũng không cần đan hỏa, mà đã có thể luyện ra đan không độc cực phẩm.

Vậy nếu như dùng lò đan, vậy đan dược luyện ra, sẽ là đan dược gì? Hứa Lạc Trần thực không dám tưởng tượng.

Cũng chính vì vậy, hôm nay Hứa Lạc Trần mới cố ý tới tìm Diệp Bình, chính là muốn nhìn xem Diệp Bình sẽ luyện ra được đan dược gì.

“Tiểu sư đệ, hôm nay sư huynh sẽ truyền thụ cho đệ thuật luyện đan vô thượng thứ hai, khí luyện pháp.” (phương pháp khí luyện)

Hứa Lạc Trần lên tiếng.

Trong mắt hắn đầy tự tin, thậm chí còn có chút cao thâm khó đoán.

Khí luyện pháp?

Diệp Bình không khỏi tò mò.

Diệp Bình vô cùng tin tưởng vào tạo nghệ đan đạo của Hứa Lạc Trần.

Thuật luyện đan vô thượng, mới chỉ một chiêu luyện đan từ không khí, Diệp Bình đã vô cùng sung sướng.

Hôm nay truyền thụ thêm khí luyện pháp, vậy đan dược luyện ra sẽ mạnh tới chừng nào!

Diệp Bình không khỏi cảm thấy rung động.

Không dùng lò đan, không dùng dược liệu, thậm chí không dùng đan hỏa mà đã luyện ra được đan dược cực phẩm.

Giờ dùng lò đan, chả phải sẽ bay lên trời luôn sao?

Ngươi nói xem, dùng nồi sắt luyện đan, ngươi nói làm sao thất bại được?

Nghĩ vậy, Diệp Bình đầy chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.