Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 241: Chương 241: Sâm La Cổ Điện, phải giết Diệp Bình! (1)




Dịch: Tiểu Băng

***

Thái tử Đại Trạch kinh hãi.

Một trăm lẻ tám tòa cực khoáng là cái gì?

Cực mỏ là loại mỏ sinh ra loại khoáng thạch quý nhất thiên hạ.

Dùng để luyện chế đạo khí, là vật đại vương triều nào cũng muốn tranh giành.

Hơn nữa cực mỏ có cái nào là mừng cái đó, vì rất khó tìm ra cực mỏ.

Trong năm đại vương triều có một câu rằng, có bỏ một thành cũng không rời một mỏ.

Thà mất một tòa cổ thành, cũng nhất quyết không bỏ một cái cực mỏ.

Nên Thái tử Đại Trạch mới khiếp sợ như vậy.

Đan phương Không Độc Đan đương nhiên là quan trọng, nhưng loại vật này có vẻ hơi hư ảo, ngay cả Đại Càn vương triều cũng không dám nói mình có đan phương Không Độc Đan, Đại Hạ vương triều dựa vào cái gì dám nói mình có đan phương Không Độc Đan?

Lỡ là giả thì sao? Hoặc có khi đó chỉ là một đan phương trên lý thuyết, ra thực tế không thể nào luyện ra nổi, một vật như vậy, không thể bằng được cực mỏ.

Trừ phi có một ngày, Đại Hạ vương triều luyện ra được không độc đan thật, và còn là với số lượng lớn, như thế, các đại vương triều mới bị động tâm, có khi còn lật mặt với nhau để đi giành giật.

Nếu không, chỉ dựa vào mấy câu nói của một hai người, chắc chắn là có đan phương Không Độc Đan, rồi bỏ bao nhiêu công sức, tiền của đi giành giật nhau, đó không phải là tốt cho giang sơn xã tắc.

Loại chuyện tương tự như vậy đã từng xảy ra rồi, hồi ấy không phải là đan phương Không Độc Đan, là một cái hầm mỏ cổ thần bí. Các đại vương triều giành giật nhau muốn lấy về để nghiên cứu, không còn lo làm chuyện gì khác, chỉ chăm chăm vào cái hầm mỏ cổ đó.

Sau đó mới phát hiện, mỏ cổ kia chỉ là thứ hư ảo, ở trên lý thuyết, vương triều thả ra tin về nó đã kiếm được rất nhiều linh thạch, phát triển quốc lực của mình mạnh mẽ, trong khi các đại vương triều còn lại thì bỏ bê mọi chuyện, lãng phí thời gian.

Về cơ bản, quốc lực của năm đại vương triều là ngang nhau, so kè nhau chủ yếu là về 'Pháp khí' và 'Tài nguyên', 'Trận pháp', nói thí dụ như đan dược, loại đan dược trụ cột nhất, tăng được hiệu quả lên thêm một thành, thì đã là một đột phá to lớn.

Nên phát triển tài nguyên và pháp khí, mới là hai thứ cơ bản giúp được vương triều đứng vững.

Cũng vì từng có tiền lệ này, nên khi Thái tử Đại Trạch biết có đan phương Không Độc Đan, y cũng chỉ thấy hơi hứng thú thôi, chứ không tới mức nhất định phải lấy được.

Vì cho tới bây giờ, chưa có ai nhìn thấy không độc đan xuất hiện lần nào.

Nếu bây giờ xuất hiện mấy chục viên, mấy trăm viên, hay mấy chục ngàn viên, Thái tử Đại Trạch cũng không quan tâm, vì dùng khả năng của cả nước luyện ra Không Độc Đan cũng không phải không có khả năng.

Một năm luyện ra mười ngàn viên không độc đan thì ghê gớm lắm à?

Đủ cho mấy người dùng? Bồi dưỡng ra được mấy cường giả chân chính?

Hoàn toàn là không có ý nghĩa, ngược lại, cực mỏ thì khác. Lấy được một tòa cực mỏ, mỗi mười năm lại luyện ra một món đạo khí, một món đạo khí thì phát huy ra tác dụng rất lớn ở trên chiến trường.

Một trăm lẻ tám cực mỏ, là một trăm lẻ tám món đạo khí, không chỉ đạo khí, khoáng thạch trong cực mỏ cũng làm được rất nhiều chuyện.

Nói tóm lại, đây là một khoản mua bán cực hời, giống như Đại Hạ vương triều tặng mười cực mỏ cho Đại Trạch vương triều.

Là Thái tử Đại Trạch, bảo y sao không động tâm? Sao không kích động?

“Hạ huynh, ngươi nói lời này là thật?”

Thái tử Đại Trạch nhìn Hạ Càn vô cùng nghiêm túc.

Vì chuyện này, không phải là chuyện nhỏ, nếu đối phương chỉ là nhất thời kích động, vậy thì thôi.

Nhưng lúc này, Hạ Càn không chỉ bị đầu óc mê muội, hắn còn đang rất sợ.

Hắn sợ thật sự.

Hắn sợ bị Diệp Bình cướp mất chức vị Thái tử.

Hắn thà bỏ một trăm lẻ tám tòa cực mỏ, chứ không muốn bị Diệp Bình cướp mất địa vị của mình.

Hạ Càn nghiêm túc đáp trả Thái tử Đại Trạch.

“Đương nhiên là thật!”

Thái tử Đại Trạch chộp ngay tức khắc.

“Được, một lời đã định.”

“Thập hoàng tử, ta giải quyết hết cho ngươi.”

“Ta cũng sẽ dùng toàn lực, giúp ngươi lên ngôi, trở thành thiên tử Đại Hạ, nhưng có hai chuyện, ngươi nhất định phải hoàn thành cho ta trước, nếu không, cực mỏ đó, quá mơ hồ.”

Thái tử Đại Trạch đồng ý ngay. Hắn biết đối phương hiện giờ đang hơi kích động, một trăm lẻ tám cực mỏ này, không chừng tới khi lên ngôi, Hạ Càn sẽ trở mặt, không còn để nó cho mình.

Nên hắn yêu cầu Hạ Càn làm cho mình hai việc.

“Cơ huynh mời nói.”

Hạ Càn bình tĩnh đáp.

“Chuyện đầu tiên, ta rất hứng thú đan phương Không Độc Đan, nên thứ này ngươi nhất định phải giao cho ta, và giao ngay tức khắc.”

“Chuyện thứ hai, đệ đệ ta với Thập công chúa nhớ mãi không quên, nếu không có gì, thì sớm định ngày thành hôn là tốt nhất.”

Thái tử Đại Trạch nói.

Với Hạ Càn, hai chuyện này không là gì cả, hắn gật đầu ngay.

“Chuyện đầu tiên, không cần ta ra tay, Cơ huynh cũng sẽ lấy được, vì người làm ra đan phương Không Độc Đan chính là Thập hoàng tử.”

“Chuyện thứ hai, càng không thành vấn đề, chỉ cần Cơ huynh bảo đệ đệ huynh tới Đại Hạ vương triều cầu hôn là được.”

Hạ Càn đáp.

“Là Thập hoàng tử tạo ra? Chậc, Thập hoàng tử này có thiên địa khí vận trong truyền thuyết thật à?”

“Hạ huynh đang gạt ta hả?”

Thái tử Đại Trạch rất tò mò, nhìn Hạ Càn chăm chú. Hắn không thể nào tin được, vì chuyện này hơi trùng hợp quá.

“Nếu đã hợp tác, lại còn tới mức độ này, đương nhiên là không lừa ngươi.”

“Đan phương Không Độc Đan là do Thập hoàng tử làm ra, nếu không phải thế, ta cũng không cần gấp như vậy.”

Hạ Càn bình tĩnh nói.

Thái tử Đại Trạch nhìn nét mặt hắn, cuối cùng gật đầu.

“Nói vậy, ta hiểu rồi.”

“Nhưng, trong thời gian ngắn, ta sẽ không làm gì cả, vì phụ hoàng ngươi đã có liên hệ qua lại với Thập hoàng tử, ta sẽ chờ cơ hội tốt mới ra tay.”

“Nhưng sẽ không lâu lắm đâu, ngươi cứ yên tâm.”

“Còn nữa, Thập hoàng tử đó tên là gì, có thông tin gì không?”

Thái tử Đại Trạch hỏi.

“Tên là Diệp Bình, đệ tử Thanh Vân Đạo Tông, Bạch Vân cổ thành, Đại Hạ Tấn quốc, à mà, Cơ huynh làm việc nhớ làm sạch sẽ.”

Hạ Càn báo cho những thông tin chính. Những thông tin thừa thì hắn không cần nói, vì Thái tử Đại Trạch sẽ tự đi điều tra.

Chỉ cần nói đó là ai đã đủ.

“Vậy Hạ huynh yên tâm, nhưng Hạ huynh, nhớ đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta đó.”

“À, đúng rồi, Hạ huynh định khi nào đi lấy di tích Thất vương?”

Thái tử Đại Trạch gật đầu, hỏi sang chuyện khác.

“Chờ học trò đắc ý của Thiên Cơ tiền bối trở lại, ta sẽ tới di tích Thất vương, dạo này ta bị phụ hoàng khiển trách, tạm thời không tiện đi làm gì cả.”

Hạ Càn nói.

Thái tử Đại Trạch gật đầu.

“Ừ, di tích Thất vương ở trong Đại Hạ vương triều của các ngươi, cũng coi là cơ duyên của Hạ huynh, chậc chậc, truyền thừa bảy đại vương giả, Hạ huynh lần này kiếm lớn nhé.”

Đối phương cười khẽ.

Nghe nhắc tới chuyện này, Hạ Càn vui lên hẳn.

Truyền thừa bảy đại cổ vương thượng cổ, chỉ của một thôi đã đủ khiến vô số người đỏ con mắt, huống chi tới bảy người!

“Tốt lắm, Cơ huynh, vậy chia tay ở đây, mấy ngày nữa, Cơ huynh cho người tới cầu hôn, đến lúc đó sẽ cùng thoải mái uống cạn với Cơ huynh mấy ly.”

Hạ Càn nói xong, biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.