Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 261: Chương 261: Tô mỗ ta, cần người bảo vệ sao?




Dịch: Tiểu Băng

***

Thiên tử Đại Càn ngơ ngác nhìn Tô Trường Ngự.

Ông không hiểu, Tô Trường Ngự cần kết thúc cái gì.

Thấy Thiên tử Đại Càn không hiểu.

Tô Trường Ngự buồn bực.

Ta về Đại Hạ vương triều, liên quan gì tới các ngươi?

Các ngươi cứ muốn giữ ta lại để làm gì?

Muốn ta làm phò mã thật à?

Tô Trường Ngự đã tiếp nhận việc đối phương là Thiên tử Đại Càn.

Nhưng hắn không muốn là phò mã.

Hắn không thích nữ sắc, càng không có hứng thú làm phò mã.

Làm phò mã rồi sẽ phải tuân thủ cái này, làm cái nọ, rất phiền.

Nhanh nhanh đi về, tìm Thái Thượng Huyền Cơ, xử lý xong việc của mình, rồi đi về tông môn, sống vô ưu vô lo hết cả đời này không tốt hơn sao?

Vả lại, hoàng quyền tuy tốt, nhưng mình chỉ là một người dân thường, một tu sĩ cực kì bình thường, cần gì phải dính líu vào.

Từ xưa đế vương là vô tình nhất, Tô Trường Ngự nghe những người thuyết thư nói nhiều lắm rồi.

Cho nên, đương nhiên hắn không muốn dính vào.

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn đâu có biết suy nghĩ của hắn, họ đang tò mò hắn muốn kết thúc cái gì.

Thiên tử tò mò, hoàng hậu còn tò mò hơn.

Hai người nhìn Tô Trường Ngự đầy tò mò.

Tô Trường Ngự lúng túng.

Hắn không biết mình có nên nói hay không.

Vì đây là chuyện riêng của mình.

Cuối cùng, Tô Trường Ngự thở dài.

“Kết thúc một việc có liên quan tới thân thế của ta.”

Tô Trường Ngự nói thế.

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn lập tức tỉnh táo.

Nhất là thiên tử Đại Càn, ông hiếu kỳ hỏi.

“Liên quan tới thân thế? Là sao?”

Ông kích động lắm. Ông không biết Tô Trường Ngự nói thế là có ý gì, nhưng cũng loáng thoáng đoán được một hai, không nhịn được tò mò hỏi.

“Trường Ngự, ngươi đừng thấy ngại. Gặp nhau là duyên, ngươi đã gọi ta là cô cô, thì ta cũng coi mình như thân cô cô của ngươi, ngươi cứ nói thẳng với chúng ta, chúng ta là người một nhà, đừng có ngại.”

Chử Nhu Vân nói.

Hai người nghe thấy Tô Trường Ngự nhắc tới thân thế của mình, thì vô cùng hứng thú.

“Ài!”

“Nếu vậy, thì ta nói.”

Tô Trường Ngự thở dài, dù không biết tại sao bọn họ lại thấy hứng thú với mình như vậy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai người quả thật không có ác ý gì, hơn nữa chắc vì ở trong hoàng cung nhàm chán quá, nên Tô Trường Ngự quyết định nói cho hai người nghe.

“Kể ra thì rất dài dòng.”

“Ta vốn là cô nhi, được sư phụ thu dưỡng thành người, sống khá là cơ khổ.”

“Sư phụ nói, vì ta gặp phải nạn lụt, mới trở thành cô nhi.”

“Ta vẫn luôn cho rằng, mình là một cô nhỉ, phụ thân mẫu thân đều đã mất.”

“Nhưng mà, mới thời gian trước, trong lúc ta đi du lịch tứ phương, thấy một người gặp phải nguy hiểm, là một tu sĩ, còn là kiếm tu, đương nhiên ta rút kiếm ra tương trợ.”

“Ta dùng kiếm pháp, cứu được hai người, một người là lão Huyền, một người là lão Hạ.”

Tô Trường Ngự kể lại chuyện cũ, đương nhiên, câu chuyện được thêm chút dầu chút mỡ.

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn đầy hứng thú lắng nghe.

Lão Huyền? Lão Hạ?

Chả phải Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế ư?

Cơ mà, rút kiếm tương trợ là ý gì?

Không phải tu vi của hai người đó mạnh lắm sao?

Hai người nghĩ mãi không ra, hết sức tò mò.

“Bọn họ yếu lắm hả?”

Thiên tử Đại Càn không nhịn được hỏi.

Chuyện này là vô lí, Hạ Đế và lão Huyền tuy không phải là cao nhân tuyệt thế, nhưng thực lực đều là Nguyên Thần cảnh, nhất là Hạ Đế, ông ta là Thiên tử Đại Hạ, có khí vận thiên tử gia trì nữa kia mà.

Sao gặp phải nguy hiểm được?

Mà dù hai người có không đấu lại, xung quanh họ lúc nào còn có cao nhân tuyệt thế bảo vệ cơ mà?

Nên hai người quả thật rất tò mò, nhìn Tô Trường Ngự.

Tô Trường Ngự vô cùng nghiêm túc đáp.

“Rất yếu.”

Tô Trường Ngự trả lời rất nghiêm túc.

“Không thể nào!”

Thiên tử Đại Càn không nhịn được bật thốt.

Nghe được lời này, Tô Trường Ngự bực mình.

Ngươi có ý gì?

Không tin kiếm tiên Tô Trường Ngự ta?

Kiếm tiên Tô Trường Ngự ta là loại người nói dối hả?

Ta là tuyệt thế kiếm tiên!

Ta mà đi lừa người hả?

“Nếu ngươi không tin, vậy ta không kể nữa.”

Tô Trường Ngự giở máu xấu.

Nếu đã không tin lời ta kể, còn bảo ta kể làm gì!

Thiên tử Đại Càn luống cuống, mình nói sai rồi ư.

“Được rồi, người đừng nói nữa, để Trường Ngự nói, Trường Ngự ngươi kể tiếp đi.”

Thấy Tô Trường Ngự không vui, Chử Nhu Vân xen vào.

Thiên tử cười gượng cho qua. Ông là thiên tử Đại Càn, chỉ có gặp phải Tô Trường Ngự và Chử Nhu Vân, mới có kiểu cười gượng thế này, nếu mà đổi là người khác.

Ông đã mắng cho rồi.

“Trường Ngự, sau đó thì sao?”

Hoàng hậu hỏi.

“Sau đó, sau đó thì ta đánh bọn tặc bỏ chạy, cứu bọn họ.”

“Hai người thấy ta cứu họ, nên muốn thỉnh giáo ta.”

“Ta với bọn họ hữu duyên, chỉ là thuận tay bảo vệ bọn họ bình an, vậy mà, họ lại tặng ta mấy bộ quần áo.”

“Sau đó, ta dần phát hiện có điều không đúng.”

Tô Trường Ngự kể chuyện rất chậm, không nhanh như lúc nói chuyện bình thường.

Hai người nghe mà nhập thần, nghe tới chỗ hắn phát hiện có điều không đúng, thì tò mò nhìn hắn.

“Ngươi phát hiện ra cái gì?”

Hai người không nhịn được hỏi.

Hai người đồng thanh, làm Tô Trường Ngự ngạc nhiên, sao hai người này để ý chuyện mình quá vậy?

Nhưng Tô Trường Ngự vẫn đáp.

“Ta dần dần phát hiện, lão Hạ này, hình như rất có thiện cảm với ta, ông ta thường xuyên nhìn ta, còn tặng quần áo quý giá cho ta.”

“Ban đầu, ta không biết, nhưng sau đó, sư phụ đã một lời thức tỉnh người trong mộng, người nói, lão Hạ này, rất có thể là thân phụ của ta.”

Tô Trường Ngự chậm rãi nói.

Thật ra là lão Huyền, nhưng Tô Trường Ngự lại nói là lão Hạ, hai người này chỉ là mới quen, đâu thể nào cái gì cũng nói!

Dù hai người này là thiên tử và hoàng hậu Đại Càn, nhưng thế thì sao? Vẫn phải giấu bớt lại, sau này gặp lại nhau cũng dễ.

Không thể nào vừa mới quen biết nhau mà cái gì cũng nói tuốt tuồn tuột được!

Tô Trường Ngự không ngu.

Hắn đề phòng hai người, cố ý đổi lão Huyền nói thành lão Hạ.

Nhưng lời ấy lại làm hoàng hậu và thiên tử Đại Càn kích động.

“A ha, tên Hạ Đế kia, đã sớm gặp được Trường Ngự, vậy mà không để lọt ra tiếng gió nào. Nếu không phải Từ Dương đưa Trường Ngự về đây, chắc tới bây giờ chúng ta vẫn còn chưa hay biết gì, lão Hạ, ngươi đúng là đồ chết tiệt.”

Thiên tử Đại Càn giận dữ, dùng thần thức truyền âm, trao đổi với hoàng hậu.

“Thật không hiểu sao tỷ tỷ lại vừa ý cái loại người như vậy, nếu đã không muốn nói cho người khác biết thì cũng được, nhưng Trường Ngự là ngoại sanh của chàng, vậy mà cũng không nói cho chàng biết, Hạ Đế này, đúng là quá đáng.”

Chử Nhu Vân là người vô cùng hiền lành, mà lúc này, cũng không nhịn được mắng Hạ Đế.

“Ngươi biết ông ta là thân phụ rồi sao, ngươi định thế nào? Với lại, ngươi bảo muốn kết thúc là ý gì? Là muốn đi nhận thân hả?”

Chử Nhu Vân tò mò nhìn hỏi Tô Trường Ngự.

Cái vấn đề này, đừng nói hoàng hậu, cả thiên tử Đại Càn cũng thấy tò mò.

Tô Trường Ngự nghĩ thế nào, định làm gì?

“Không.”

Tô Trường Ngự lắc đầu, ngay sau đó chậm rãi nói.

“Ta đi Đại Hạ, là muốn kết thúc quan hệ này, dù rất có thể ông ta là thân phụ của ta.”

“Nhưng, ông ta không đối xử tốt với mẫu thân ta, vứt bỏ ta, ta không hận ông ta, nhưng ta sẽ không nhận ông ta là thân phụ của mình.”

“Ta nghĩ chắc mẫu thân ta cũng nghĩ như vậy.”

Tô Trường Ngự đáp, hắn nói ra tiếng lòng của mình.

Thái Thượng Huyền Cơ, vì vinh hoa phú quý, bỏ mặc hắn, bỏ mẫu thân của hắn, ông ta xin lỗi mình thì thôi, dù gì ông ta cũng là phụ thân của mình, Tô Trường Ngự không thể hận phụ thân mình.

Đây là đạo đức luân lý, nhưng Thái Thượng Huyền Cơ bỏ mặc mẫu thân hắn, cái này Tô Trường Ngự không tha thứ.

Thiên tử Đại Càn suýt nữa là buộc miệng khen hay.

Ông vui vẻ lắm. Không ngờ, Tô Trường Ngự lại muốn đi Đại Hạ vương triều để đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Đế.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.

Bị đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, Hạ Đế mi lợi hại lắm chứ gì?

Thiên tử yếu nhất của năm đại vương triều, lợi hại lắm hả?

Thứ Đại Hạ vương triều có, Đại Càn vương triều của ông không có chắc?

Dù ông không thể trao ngôi vị hoàng đế của Đại Càn vương triều cho Tô Trường Ngự, nhưng ngôi vương thì có thể. Ngôi vương là cha truyền con nối, cho thằng bé một chức Tịnh kiên vương, còn không bằng chức hoàng tử của Đại Hạ vương triều mi chắc?

Vả lại, Hạ Đế đúng là không phải người tốt, Càn Đế rất căm ghét Hạ Đế.

Muội muội ngoan của ông chính là bị Hạ Đế hại chết, nên dù có thế nào, ông cũng không tha thứ cho Hạ Đế.

Không ngờ, đứa cháu ngoại này của ông lại biết lý lẽ như thế. Nói thật lúc trước ông vẫn còn rất lo, lo Tô Trường Ngự bị Hạ Đế lôi lợi ích ra dụ nó ở lại.

Nhưng không ngờ, thằng bé này lại quá thông minh, quá quá thông minh.

Thiên tử Đại Càn vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, cứ như mới được uống toan tấm trấp ướp lạnh vào ngày nắng nóng.

Vui vẻ, vui vẻ, thật là vui vẻ.

Nói tóm lại, Tô Trường Ngự ghét Hạ Đế, là ông vui vẻ.

“Khụ!”

Thấy thiên tử không giấu được nụ cười, hoàng hậu tằng hắng một cái.

Dù bà cũng rất vui, nhưng thiên tử Đại Càn làm thế này là hơi quá đáng.

Tô Trường Ngự nó là muốn cắt đứt quan hệ với thân phụ nó, ông vui vẻ như vậy làm gì?

Ông làm thế, chẳng phải làm Tô Trường Ngự nghi ngờ bọn họ có vấn đề à?

Quả nhiên, ánh mắt Tô Trường Ngự nhìn hai người trở nên kì quái.

Thiên tử Đại Càn vội chỉnh lại nét mặt, trở lại bình thường, mặc dù trong lòng vẫn không nhịn được.

Tô Trường Ngự buồn bực.

Ta đoạn tuyệt quan hệ với thân phụ của mình, sao ngươi vui thế?

Ngươi muốn ta là cô nhi lắm à?

Tô Trường Ngự bực thì bực, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, nơi này là hoàng cung Đại Càn, không phải tông môn của mình, nói chuyện vẫn phải chú ý.

Thiên tử Đại Càn khôi phục thần sắc xong, không nhịn được nói.

“Nghe ngươi vừa nói, mẫu thân ngươi thật là đáng thương.”

“Phụ thân ngươi, quả thật không phải là người.”

Thiên tử Đại Càn siết chặt nắm tay, thốt ra hai câu từ tận đáy lòng.

Tô Trường Ngự nghe vậy, càng không vui.

Ngươi nói lời này là có ý gì?

Sao bảo phụ thân ta không phải là người?

Thế ta là gì?

A, dù ngươi là thiên tử Đại Càn, cũng không thể nói như vậy được!

Ngươi thật nghĩ Tô Trường Ngự ta không nổi giận hả?

Tô Trường Ngự mắng trong lòng.

Nhưng ngoài mặt, thì vẫn nhịn.

Đành chịu thôi, nơi này là địa bàn của người ta, phải khiêm tốn một chút.

“Bệ hạ, người nói như vậy hơi quá, mẫu thân Trường Ngự đúng là người đáng thương, nhưng phụ thân của Trường Ngự, à...”

Chử Nhu Vân định gỡ gạc, nhưng nghĩ nghĩ, Thiên tử Đại Hạ đúng là người không ra gì thật.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

“Trường Ngự, nếu ngươi đi Đại Hạ vương triều, là vì chuyện này, vậy cô cô sẽ giúp ngươi đi. Nhưng ngươi đi tới đó rồi, đoạn tuyệt hoàn quan hệ phụ tử xong, ngươi định làm gì sau đó?”

“Có còn muốn về Đại Càn chúng ta không?”

“Nếu ngươi đã là chất nhi của ta, thì thế này đi, ta gả một công chúa cho ngươi, làm cô phụ của ngươi, trao cho ngươi một chức vương, thế nào?”

Hoàng hậu hỏi Tô Trường Ngự có muốn vào Đại Càn vương triều không.

“Đúng đó, đúng đó, cho ngươi một chức vương, còn gả một công chúa cho ngươi. Trường Ngự, không nói ngoa đâu, công chúa Đại Càn ai cũng là bế nguyệt tu hoa, trẫm cho phép ngươi chọn một người, hai người cũng được, à mà… nếu ngươi thích, thì ba người cũng được.”

Thiên tử Đại Càn gật đầu, đồng ý lời của hoàng hậu.

Chỉ cần Tô Trường Ngự chịu ở lại Đại Càn vương triều, bảo ông làm cái gì cũng được.

Tô Trường Ngự cười khẩy trong lòng.

Quả nhiên.

Quả nhiên.

Quả nhiên là nhìn trúng sắc đẹp của ta, ai ôi, Tô mỗ ta sao cứ gặp phải loại chuyện này vậy chứ.

Thấy Tô Trường Ngự không nói lời nào.

Hoàng hậu nói tiếp.

“Nếu không thì thế này, Trường Ngự, ngươi đi Đại Hạ, cô cô sẽ phái mấy người đi theo bảo vệ ngươi, để ngươi đỡ gặp chuyện phiền toái, còn chuyện sau đó, thì tính sau.”

Đại Càn hoàng hậu nói.

Tô Trường Ngự thở phào.

Thế này thì được.

Hắn sợ nhất là người ta đòi gả nữ nhi cho hắn. Hắn còn trẻ thế này, còn chưa giả ngầu cho đã, kết hôn sinh con làm gì!

Chuyện này nhất định là không được.

Nhưng phái mấy cao thủ đi bảo vệ mình, thì tuyệt, rất là tuyệt.

Tô Trường Ngự trả lời liền.

“Tô mỗ ta, là tuyệt thế kiếm tiên, cần người bảo vệ sao?”

Tiếng Tô Trường Ngự vang lên.

Mặt cực lạnh lùng.

Lời nói xong.

Nỗi mừng trong lòng Tô Trường Ngự cứng lại ngay tức khắc.

Trời, lại phát bệnh rồi.

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn lúng túng.

Nhưng nghĩ nghĩ cũng phải.

Tu vi của Tô Trường Ngự hẳn là không kém, dù thoạt nhìn chỉ là Luyện Khí cảnh, nhưng khí phách này, tuyệt không thể là Luyện Khí cảnh được.

“Vậy, Trường Ngự, ngươi đi về nghỉ trước, cô cô sẽ cho người chuẩn bị truyền tống trận cho ngươi, nhé?”

Nàng nói.

“Được, làm phiền cô cô, làm phiền cô phụ.”

Tô Trường Ngự gật đầu, xá chào hai người, xoay người rời đi.

Tô Trường Ngự đi rồi.

Thiên tử Đại Càn cau mày.

“Nhu Vân, nàng nói Trường Ngự cái gì cũng không chịu, chúng ta phải làm thế nào?”

“Hạ Đế cho Trường Ngự nhiều đồ như vậy, chúng ta cũng phải bày tỏ một chút chứ?”

Tô Trường Ngự vừa đi, thiên tử Đại Càn đã không nhịn được nói.

“Vâng, chúng ta cũng phải bày tỏ một chút.”

“Thần thiếp biết đưa cái gì cho Trường Ngự rồi, Trường Ngự nhất định sẽ tiếp nhận, chỉ là làm như vậy, thì không công bằng với Thái tử.”

Hoàng hậu mở miệng.

Bà nói xong.

Thiên tử hiểu ngay.

Ông nói thẳng.

“Kệ nó có thấy công bằng hay không, trời đất bao la, ngoại sanh của trẫm là lớn nhất, được rồi, ta hiểu ý của nàng rồi, chuyện này cứ để trẫm xử lý, mấy ngày này, nàng theo làm bạn với Trường Ngự đi.”

Nói xong, thiên tử Đại Càn đứng dậy, ông đã có chủ ý trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.