Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 145: Chương 145: Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, vách núi ngàn thước, không muốn lại được




Tấn quốc Học Phủ, Tẩy Kiếm Trì.

Tất cả mọi người đều thất thần.

Bọn họ biết Diệp Bình rất mạnh, cũng biết Diệp Bình là một tên yêu nghiệt.

Nhưng cũng không thể nói thẳng kiếm đạo của Lý Giang là tầm thường chớ?

Dù như thế nào, Lý Giang cũng là kiếm đạo đệ nhất nhân của Tấn quốc.

Trên vách núi, Lý Giang cũng bối rối.

Ta đứng ở trên này, thao thao bất tuyệt, chữ chữ như châu ngọc, lưỡi mọc hoa sen hơn nửa canh giờ, thậm chí dốc hết bí kíp tâm đắc giấu kỹ trong lòng ra.

Mà ngươi còn bảo kiếm pháp của ta là tầm thường?

Diệp Bình, tuy ngươi là thiên tài, nhưng ngươi cũng không có thể nói bậy kiếm đạo của ta như vậy được!

“Diệp Bình.”

“Ngươi có kiến giải gì, hãy nói ra cho mọi người cùng nghe một chút.”

Lý Giang mở miệng, ông không thấy giận, ngược lại chỉ thấy tò mò, vì sao Diệp Bình lại nói mình như vậy.

Có thể trở thành cường giả kiếm đạo đứng đầu Tấn quốc, là trưởng lão lừng danh của Tấn quốc Học Phủ, đương nhiên Lý Giang không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi.

Diệp Bình nói kiếm đạo của ông là tầm thường, nhất định trong lòng có chỗ không thông.

Nhưng Lý Giang có thể dễ dàng tha thứ cho Diệp Bình, bởi vì Diệp Bình là một thiên tài, thiên tài có quyền được chất vấn, Lý Giang cảm thấy việc mình cần phải làm, chính là dẫn dắt thiên tài.

Dưới vách núi.

Diệp Bình cũng biết mình đã hơi lỡ miệng.

Nhưng hắn không hề thấy mình nói sai, chỉ là hắn quên đi đây là tu tiên giới, không biết giữ mồm giữ miệng cho khéo.

Nghe Lý Giang hỏi mình, Diệp Bình đứng dậy, hành lễ.

“Xin trưởng lão thứ lỗi, đệ tử chỉ là có chút không biết giữ mồm giữ miệng, chứ không có ác ý.”

Diệp Bình xin lỗi. Nói cho cùng, Lý Giang là tiền bối, về mặt lễ nghi, Diệp Bình nhất định phải dùng tư thái của vãn bối để cư xử, đây là quân tử chi đạo.

“Không sao, ta không nhỏ mọn như vậy.”

“Tấn quốc Học Phủ khuyến khích đệ tử đưa ra ý kiến, Diệp Bình, nếu ngươi có ý kiến, cứ nói ra, nếu ngươi nói đúng, ta sẽ chấp nhận, nếu ngươi nói sai, ta sẽ chỉ điểm lại cho ngươi.”

Lý Giang lên tiếng. Ông vẫn muốn nhận Diệp Bình làm đồ đệ, vừa vặn mượn cơ hội này, để Diệp Bình hiểu được mình cũng tốt, nhất cử lưỡng tiện.

Ông nói xong.

Diệp Bình có chút kinh ngạc, có chút thay đổi cách nhìn về Tấn quốc Học Phủ.

Vì một học phủ mà dám lắng nghe và chấp nhận ý kiến của đệ tử, đúng là hiếm có.

Nghĩ vậy, Diệp Bình cũng không giấu diếm, nếu thế này mà còn giấu giấu diếm diếm, thì có liền không che giấu cái gì, nếu còn che giấu xuống dưới, liền ra vẻ vẻ mình có chút dối trá.

“Lý trưởng lão, đệ tử cho rằng.”

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công.”

“Vách đá ngàn thước, không muốn lại được.”

“Vừa rồi những giảng giải của người về kiếm đạo, tuy nghe vô cùng hay, thậm chí kiếm pháp trưởng lão thi triển, cũng có uy lực rất mạnh.”

“Nhưng mà bị nặng hình không nặng ý, nên tầm thường.”

Diệp Bình giải thích.

Chúng đệ tử thì không hiểu, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra.

Nhưng Lý Giang trên vách núi thì ngẩn người.

Trọng kiếm vô phong!

Đại xảo bất công!

Vách đá ngàn thước!

Không muốn lại được!

Lý Giang ngẩn người ra, bốn câu này lúc đầu ông cũng không hiểu, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, ông liền hết hồn.

Bốn câu này, nhưng tiếng sét đánh giữa trời, nổ vang trong đầu ông.

Thậm chí Lý Giang còn cảm thấy bốn câu nói này chứa đầy đạo vận.

Trọng kiếm vô phong! Không tốn một công! Vách núi ngàn thước! Không muốn lại được!

Lý Giang sững ra, trong đầu không ngừng vang vọng bốn câu danh ngôn về kiếm đạo.

Dưới vách núi.

Diệp Bình thấy Lý Giang không nói lời nào, thì nói tiếp.

“Đệ tử cho rằng, kiếm đạo thật sự.”

“Theo lý, là nên nặng ý không nặng hình.”

“Một kiếm chiêu cũng được, mười kiếm chiêu cũng được, trăm kiếm chiêu cũng được, thậm chí một ngàn, một chục ngàn cũng được.”

“Chúng chỉ là thay đổi về mặt số lượng mà thôi, cường giả kiếm đạo thật sự không phải là có chiêu thức đa đạng, mà là kiếm ý.”

Diệp Bình trình bày lí giải của mình.

Chúng là lý giải Diệp Bình lĩnh ngộ ra được từ việc tu luyện kiếm đạo của bản thân, dù hắn có Vô Tận Kiếm Ý Đồ, có thể sinh sôi nảy nở vô số kiếm chiêu, nhưng Diệp Bình không cho rằng kiếm chiêu nhiều là có nghĩa người này rất mạnh.

Kiếm chiêu nhiều không có nghĩa là tạo nghệ kiếm đạo mạnh mẽ.

Kiếm ý mới là thứ quyết định tất cả.

Nhưng kiếm ý trong lời Diệp Bình, không phải kiếm đạo chi ý, mà là kiếm chiêu chi ý.

Diệp Bình lên tiếng.

Vẻ mặt chúng đệ tử ngây ra, vì bọn họ hoàn toàn không hiểu được ý của Diệp Bình.

Nhưng Mặc Tuyền lại có vẻ hiểu ra, gật gù.

Trên vách núi, Lý Giang cũng có hơi ngơ ngác. Ông nhìn Diệp Bình, vừa rồi hình như ông vừa bắt được cái gì đó, nhưng lại không giữ kịp.

Giống như có một đạo linh quang, bỗng nhiên xuất hiện trong đầu mình, nhưng chỉ lóe qua một cái rồi biến mất, làm trong lòng Lý Giang ngứa ngáy khó chịu.

“Có thể nói cụ thể thêm chút không?”

Lý Giang hỏi.

Nói cụ thể thêm chút á?

Diệp Bình lúng túng, không biết trả lời như thế nào.

Hắn im lặng suy nghĩ.

Tẩy Kiếm Trì.

Vạn dặm không mây.

Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Bình.

Diệp Bình từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

Hắn đã nghĩ ra phải nói như thế nào.

Dùng cái mà Đại sư huynh đã dạy mình đó.

Diệp Bình lên tiếng, tiếng hắn không to, nhưng vang vang trong tai mỗi người như tiếng chuông.

“Kiếm có ba cảnh giới.”

“Cảnh giới thứ nhất, nhìn núi là núi, nhìn nước là nước.”

“Kiếm tu ở cảnh giới thứ nhất, luôn cho rằng kiếm chiêu càng nhiều, uy lực càng lớn, học tập rất nhiều kiếm chiêu, học tới không giới hạn, đây chỉ là kiếm pháp tầm thường.”

“Cảnh giới thứ hai, nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.”

“Kiếm tu cảnh giới thứ hai, không quan tâm số lượng kiếm chiêu, mà cho rằng, kiếm pháp cường đại, chỉ cần một chiêu là được, nên bọn họ đem sở học suốt đời, hòa hợp vào một chiêu.”

“Cảnh giới thứ ba, nhìn núi chính là núi, nhìn nước chính là nước.”

“Đây chính là vô thượng kiếm đạo, tất cả đều trở về phản phác quy chân, ngàn vạn kiếm pháp có thể hóa thành một chiêu, một chiêu kiếm pháp có thể hóa thành ngàn vạn.”

Diệp Bình lặp lại những lời Tô Trường Ngự đã từng dạy hắn về vô thượng kiếm pháp.

Nhưng thấy mọi người vẫn có vẻ chưa hiểu.

Hắn không nói nữa.

Mà bước tới một bước.

Trong chớp mắt, một thanh phi kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Ầm!

Sau một tiếng nổ vang.

Phi kiếm trong tay Diệp Bình, hóa thành tám mươi bốn ngàn đạo kiếm chiêu.

Đây là số lượng kiếm chiêu Vô Tận Kiếm Ý Đồ suy diễn ra được. Diệp Bình đã xem không ít kiếm phổ trong Tàng Kinh Các, cộng với số lượng kiếm chiêu trước đó hắn đã từng suy diễn ra được.

Đến nay, hắn đã nắm giữ được tám mươi bốn ngàn đạo kiếm chiêu.

Kiếm ảnh khủng bố như che trời lấp đất.

Kiếm thế của Diệp Bình lúc này tỏa ra uy áp rất khủng hiếp, làm các đệ tử nơi này đều kinh ngạc.

Nhất là đệ tử Tam Đại và Tứ Đại.

Bọn họ biết thân thể Diệp Bình rất mạnh, như một con chân long hành tẩu trên thế gian, nhưng không ngờ, kiếm pháp của Diệp Bình cũng mạnh tới như vậy.

“Vô thượng kiếm thế!”

“Hắn ngưng tụ ra được vô thượng kiếm thế?”

“Nhiều kiếm chiêu như vậy? Rút cuộc hắn là yêu nghiệt gì vậy? Thân thể mạnh mẽ thì thôi, kiếm pháp cũng khủng bố như vậy.”

“Hơn tám mươi ngàn đạo kiếm chiêu, thế mà ta thấy mình lĩnh ngộ ra một ngàn năm trăm kiếm chiêu đã cho là kiếm đạo của mình không tệ, nay so với Diệp Bình, ta mới biết mình chỉ là một tên phế vật.”

“Đừng nói nữa, ta cũng là cảm thấy vậy đấy.”

“Kiếm thế này mạnh quá, ta có cảm giác dưới uy áp của kiếm thế này, ta còn không có cả cơ hội để rút kiếm!”

Mọi người nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Diệp Bình.

Bọn họ bị kiếm thế của Diệp Bình làm cho chấn động, không ngờ hắn lại có nhiều kiếm chiêu như vậy.

Nhưng thứ làm bọn họ càng khiếp sợ hơn chính là...

Khi Diệp Bình xuất kiếm, cả Tẩy Kiếm Trì bỗng dậy lên cuồng phong gào thét, kiếm ảnh kinh khủng che khuất cả bầu trời.

Kiếm thế cường đại, làm ngay cả Lý Giang cũng phải chấn động.

Chỉ trong nháy mắt.

Tất cả kiếm chiêu biến mất, hóa thành một tia sáng trắng.

Tám mươi bốn ngàn đạo kiếm chiêu, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành chỉ một kiếm chiêu.

“Nhìn núi không phải núi! Nhìn nước không phải nước?”

Có người thét lên, trong nháy mắt nhớ lại câu nói của Diệp Bình về cảnh giới thứ hai.

“Vô tận kiếm chiêu hóa không, mười vạn kiếm thế hóa một chiêu.”

“Kiếm thế ban đầu của Diệp Bình đã mạnh, rầm rộ rung trời, nhưng kiếm chiêu của Diệp Bình bây giờ còn khủng bố hơn nữa.”

“Đúng thế. Kiếm thế ban nãy của Diệp Bình, ta còn cảm thấy có một đường sinh cơ, nhưng đạo kiếm thế này, ta không còn cảm giác chống cự nào, đây chính là cảnh giới nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước đó sao?”

“Cùng một cảnh giới, cùng một kiếm chiêu, nhưng kiếm ý khác nhau, lại có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn gấp mấy lần, đây... Chính là cảnh giới thứ hai sao?”

“Thật không tưởng tượng nổi, đúng là không tưởng tượng nổi, cùng một kiếm chiêu, cùng một cảnh giới, mà chỉ cần kiếm ý thay đổi, lại có thể tăng lên mạnh như thế.”

Mọi người đều rung động, nhìn Diệp Bình chằm chằm.

Có lẽ lúc trước, bọn họ vẫn còn chưa hiểu lắm ba cấp cảnh giới Diệp Bình miêu tả, nhưng vào thời khắc này, bọn họ đã hoàn toàn hiểu được ba cảnh giới này khủng bố tới mức nào.

Nhưng, đúng lúc này.

Kiếm thế trong tay Diệp Bình, lại lột xác.

Ầm!

Một làn kiếm quang rừng rực chém ra, trong tích tắc, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn.

Vô tận kiếm chiêu lại bùng ra.

Trên bầu trời của Tẩy Kiếm Trì, xuất hiện những đạo kiếm khí, uy lực của nó còn cường đại hơn trước gấp mấy lần.

Oanh oanh oanh oanh!

Những tiếng sấm nổ vang, những đạo kiếm khí trên bầu trời nổ tung, tạo nên tiếng nổ khủng bố, làm mọi người ù cả tai.

Tất cả người của Tấn quốc Học phủ đều nghe thấy những tiếng nổ này.

Uy lực đạo kiếm thế này còn mạnh hơn cả một kích toàn lực của Kim Đan, làm người ta sởn hết cả gai ốc.

Tất cả đều an tĩnh.

Tất cả mọi người im bặt.

Mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Bình.

Diệp Bình đã cho bọn họ một tiết học siêu cấp.

Một bài khóa về kiếm đạo thực thụ.

Không quan tâm đến kiếm chiêu, không quan tâm đến tu vi, chỉ cần kiếm ý.

Trước đó, bọn họ đều cho rằng, người thường không thể nào tu luyện ra kiếm ý.

Nhưng hôm nay Diệp Bình đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Dù là ai cũng có thể ngưng tụ ra kiếm ý, dù là ai cũng có thể nắm giữ kiếm ý, nhưng kiếm ý này không phải là kiếm ý kia.

Trên vách núi.

Lý Giang sửng sốt đứng chết trân.

Lý luận về ba cấp cảnh giới của Diệp Bình đã hoàn toàn phá vỡ tri thức kiếm đạo cả đời của ông.

Lý Giang chợt cảm thấy hình như mình đã lĩnh ngộ ra cái gì đó, nhưng mãi không tóm được nó là cái gì.

Lý Giang rất khó chịu, ông cau mày.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Lý Giang đành nhìn Diệp Bình, dùng giọng điệu học hỏi hỏi hắn.

“Có thể... cụ thể thêm chút nữa không?”

Lý Giang tự cảm thấy lúng túng, đường đường kiếm tu đệ nhất Tấn quốc, lại đi xin lĩnh giáo một đệ tử mới, quả thực là lúng túng.

Dưới vách núi.

Diệp Bình im lặng suy nghĩ.

Hắn nhìn Lý Giang, đáp.

“Lý trưởng lão, dù ngươi có ba trăm sáu mươi ngàn đạo kiếm chiêu, số lượng kiếm chiêu đa dạng, nhưng mà lộn xộn rời rạc, không bằng quên tất cả đi, quên hết mọi thứ, tất cả kiếm pháp, có lẽ sẽ có được cảm ngộ khác.”

Diệp Bình đề nghị.

Học cho nhiều kiếm chiêu thì sao?

Chẳng bằng quên đi tất cả, chỉ khi bỏ đi hết những kiếm chiêu này, thay đổi lý niệm về kiếm đạo, may ra sẽ tìm ra một con đường kiếm đạo khác.

Chúng đệ tử chấn kinh.

Quên đi tất cả kiếm chiêu? Phải biết thứ Lý Giang tự hào nhất chính là bản lĩnh kiếm chiêu của mình đó.

Bảo ông quên hết đi, chả phải hủy hoại năm trăm năm khổ tu chỉ trong chớp mắt hay sao?

Lý Giang nghe Diệp Bình nói vậy.

Ông cứng người.

Quên đi tất cả kiếm chiêu?

Đây là một đòn đả kích cực mạnh đối với ông. Khổ tu năm trăm năm, ông mới ngưng tụ ra ba trăm sáu mươi ngàn đạo kiếm chiêu.

Chúng chính là thứ mà ông kiêu ngạo nhất.

Chẳng khác gì chính bản thân ông.

Giờ bảo ông bỏ đi đạo của mình, làm sao ông nỡ.

Nhưng nhìn vào đôi mắt vô cùng trong sáng của Diệp Bình, nghĩ tới ba cảnh giới kiếm đạo mà Diệp Bình vừa thi triển.

Lý Giang đầy do dự.

Ông không nỡ bỏ!

Ông không bỏ được!

Bảo ông quên đi tất cả kiếm pháp, có khác gì tự phế võ công.

Ông do dự, vô cùng do dự.

Ông không biết mình nên làm gì.

Chợt.

Một giọng nói vang lên.

Là tiếng Diệp Bình.

“Lý trưởng lão!”

“Không phá thì không xây được!”

Thanh âm vang dội, như tiếng chuông đồng, như âm thanh đại đạo.

Tiếng nói ấy, như tiếng sét xẹt qua trong đầu Lý Giang, làm cả người Lý Giang rúng động.

Không phá thì không xây được!

Không phá thì không xây được!

Không phá thì không xây được!

Hít!

Lý Giang mở to mắt, tất cả do dự trong mắt đều không còn, chỉ còn sự chấn động.

Ông hít sâu một hơi.

Nhìn thanh phi kiếm trong tay.

Sau đó trước mắt bao người, Lý Giang ném phi kiếm xuống đất.

BOANG...!

Ông nhắm mắt lại.

Trong đầu ông, từng kiếm chiêu, từng kiếm chiêu thi nhau biến mất.

Ba trăm sáu mươi ngàn kiếm chiêu, đang không ngừng biến mất.

Học được rất khó, nhưng đối với tu sĩ như Lý Giang, quên đi thì rất dễ.

Trong Tẩy Kiếm Trì, tất cả gió đã lặng.

Các đệ tử đều đứng yên chờ đợi. Trưởng lão chưa nói đi, bọn họ không thể tự tiện rời khỏi.

Sau nửa canh giờ.

Trên bầu trời, bỗng xuất hiện từng đoàn từng đoàn mây đen.

Mây đen che bầu trời, che phủ cả Tấn quốc Học Phủ.

Vù vù!

Vù vù!

Vù vù!

Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, những cây cổ thụ rền lên xào xạc.

Dưới vách núi Tẩy Kiếm Trì, chúng đệ tử đầy tò mò nhìn Lý Giang.

Bang bang boang...!

Bang bang boang...!

Chợt có những tiếng kiếm reo vang.

Phi kiếm bên chân Lý Giang rung lên lắc lư, vang ra tiếng kiếm reo.

Phi kiếm trong tay đám đệ tử dưới vách núi cũng bắt đầu rung động.

Đây là đua tiếng.

Kiếm khí đua tiếng với nhau.

Trong đầu Lý Giang lúc này, không còn một kiếm chiêu nào, cũng không có trí nhớ nào về kiếm.

Như một người chưa từng học kiếm.

Oanh oanh oanh!

Oanh oanh oanh!

Oanh oanh oanh!

Trên bầu trời, mây đen che phủ ba ngàn dặm, không chỉ che phủ Tấn quốc Học Phủ, mà che phủ cả thủ đô Tấn quốc.

Trong tầng mây đen, lôi quang lập lòe, những tia sét như điện xà ngoằn ngoèo đan xen vào nhau, tạo nên áp lực nặng nề.

Bang bang boang...!

Bang bang boang...!

Trong Tấn quốc Học Phủ, tất cả kiếm khí bắt đầu đua tiếng.

Học Phủ đại điện.

Các trưởng lão đang nói chuyện với nhau.

Chợt, tất cả kiếm của mọi người đều thi nhau rung động, tiếng kiếm reo đan xen vào nhau.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Có chuyện gì thế?”

“Sao tự nhiên có kiếm thế khủng bố như vậy?”

Các trưởng lão kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Phủ chủ Lý Mạc Trình chợt đứng bật dậy, kêu lên thất thanh.

“Lý trưởng lão muốn ngưng tụ kiếm ý rồi!”

Ông ta kêu lên.

Các trưởng lão ngẩn người.

Ngưng tụ kiếm ý!

Đây không phải là chuyện nhỏ.

Bọn họ biết kiếm đạo Lý Giang tu luyện là cái gì, cần phải lĩnh ngộ cả triệu loại kiếm pháp, mới có thể ngưng tụ ra được kiếm ý.

Hơn nữa Lý Giang đã kết chặt kiếm ý vào cảnh giới của mình, nếu Lý Giang ngưng tụ kiếm ý, có thể tu vi sẽ tăng thẳng tới Nguyên Anh cảnh.

Không chỉ vậy, tất cả mọi người trong Tấn quốc Học Phủ đều biết, thật ra Lý Giang đã có thể ngưng tụ ra kiếm ý từ lâu, nhưng ông vẫn chần chừ chưa làm.

Bởi vì ông muốn ngưng tụ ra một kiếm ý cường đại, không phải kiếm ý bình thường.

Nên Lý Giang mới bị kẹt trong cảnh giới Kim Đan Đại viên mãn hai trăm năm.

Nhưng bây giờ đột nhiên lại muốn ngưng tụ kiếm ý, thật khiến mọi người bất ngờ.

Thậm chí ai nấy đều cho rằng, có lẽ cả đời này Lý Giang cũng không thể ngưng tụ ra kiếm ý.

Nhưng không ngờ, Lý Giang lại im hơi lặng tiếng ngưng tụ ra kiếm ý vào lúc này.

“Mau đi xem!”

Lý Mạc Trình lên tiếng, hóa thành một tia sáng, đẩy banh cửa, phóng về phía tỏa ra kiếm thế.

Các trưởng lão trong đại điện cũng vội vã chạy theo.

Trong mắt họ, đều đầy rung động.

Tấn quốc Tẩy Kiếm Trì.

Mấy chục trưởng lão xuất hiện.

Họ đều nhìn chăm chú lên Lý Giang trên vách núi.

Lý Giang mặc bào xanh, mắt nhắm nghiền, dường như đang ngộ đạo.

Trong Tấn quốc Học Phủ, tất cả kiếm khí đang thi nhau reo vang, hòa thành một trường âm thanh đinh tai nhức óc.

Vòm trời đen như mực.

Sấm sét vang dội.

Trên mặt đất, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, tất cả cây to đều rung rinh, rụng lá.

Ánh mắt mọi người, đều nhìn chằm chằm vào Lý Giang.

Trong mắt họ đầy hiếu kỳ, và chờ đợi.

Mây đen mang theo sấm sét trên trời càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng đen.

Lôi quang khủng bố xuất hiện, vừa to vừa dài như một con cự long, mang tới uy áp khủng khiếp, làm người ta sởn hết cả gai ốc.

Lý Mạc Trình chợt biến sắc, kêu to.

“Kiếm ý lôi kiếp! Đây không phải dị tượng, đây là kiếm ý lôi kiếp!”

Cùng lúc khi Lý Mạc Trình kêu lên.

Mọi người ở nơi này cũng biến sắc.

Ngay cả Diệp Bình, cũng thấy hơi kinh ngạc.

Cái gọi là kiếm ý lôi kiếp.

Chính là lôi kiếp chỉ xuất hiện khi cường giả kiếm đạo ngưng tụ kiếm ý vô thượng.

Chỉ cần xuất hiện lôi kiếp, như vậy kiếm ý ngưng tụ ra, mới được gọi là kiếm ý vô thượng.

Ầm!

Một đạo lôi kiếp to như thùng nước bổ xuống chỗ Lý Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.