Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26.

Ban công nho nhỏ cũng chẳng phải chỗ che giấu tốt, lúc Đinh Bùi Quân phát giác Vệ Đình không có ở bên cạnh rất nhanh đã tìm thấy y, đương nhiên cũng thấy cả Diệp Trình An. Vì thế hắn nhanh chóng bước về phía bọn họ. Diệp Trình An nhún nhún vai, nhỏ giọng nói. “Người kia lại đây rồi…. Ha ha, sắc mặt thật khó coi. Vệ Đình, cậu đề phòng với tôi, không bằng hãy cẩn thận với nam nhân này – đừng tưởng rằng hắn bất động thanh sắc là đã buông tha cho cậu”.

Cậu ta đã khôi phục lại vẻ mặt lưu manh thường ngày, nháy mắt với Vệ Đình một cái, sau đó gật đầu với Đinh Bùi Quân đang đi tới rồi tránh đi.

“Sao cậu lại ở đây với cậu ta?” Đinh Bùi Quân nhìn y, có chút không hài lòng. “Không phải đã nói là đến gặp khách hàng sao? Chưa nói chuyện gì cậu đã biến mất tăm là sao?”

“Tôi còn tưởng anh nói chuyện gia đình, ngại quấy rầy, cho nên mới tránh mặt”.

Đinh Bùi Quân ngẩn người mới nói. “Thật xin lỗi, Hoa bá phụ là bạn thân của ba mẹ tôi, cũng là trưởng bối của tôi, lần này vừa lúc có một hạng mục hợp tác với ông ấy. Bởi vì lâu rồi không gặp nên mới hàn huyên nhiều hơn vài câu…. Cậu đói không?”

“Đã ăn chút đồ rồi”.

Đinh Bùi Quân không khỏi cười rộ lên. “Ném tôi ở lại xã giao, chính mình trốn đi ăn chứ gì? Đúng rồi, bà ngoại tôi ở bên kia, hôm nay là đại thọ 70 tuổi của bà, qua đó chào hỏi bà một chút được không?”

“Sao tôi không biết đi ăn cơm với khách hàng mà bây giờ lại biến thành đại tiệc chúc thọ của bà ngoại anh?” Ngữ khí Vệ Đình vẫn bình thản như trước. “Không cần nói với tôi, anh hiện tại cũng mới biết”.

Đinh Bùi Quân nét cười trên mặt hơi cứng lại. “Cậu rất để ý sao? Vốn nghĩ là muốn cùng Hoa bá phụ hẹn ăn cơm để bàn bạc về hạng mục này, nhưng ông ấy nói tối nay dù sao cũng gặp, dứt khoát bàn luôn hôm nay là được rồi. Về phần yến hội này vừa lúc là tiệc chúc thọ của bà ngoại tôi, tôi chỉ có thể nói, tôi không thấy có gì không ổn”.

“Không có gì không ổn?” Vệ Đình nhìn thẳng Đinh Bùi Quân. “Anh vì sao lại muốn dẫn tôi tới tham gia yến hội này? Anh muốn tôi ở trong công việc tận lực phối hợp với anh, chính là anh vì sao lại không cho tôi biết, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại anh? Vì sao không nói cho tôi biết, yến hội này là buổi tụ hội của gia tộc anh? Anh không biết là sự xuất hiện của tôi trong trường hợp này thật sự chẳng ra thể thống gì sao?”

Đinh Bùi Quân trầm mặc nhìn y, sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng. “Cậu giận?”

Vệ Đình cau mày không trả lời, nhưng từ biểu tình đã có thể nhìn ra đáp án rõ ràng.

“Được rồi, không nói rõ trước với cậu là lỗi của tôi, tôi sai, tôi thừa nhận. Chính là cho dù đưa cậu đến loại yến hội này cũng đâu có gì để cậu phải lưu tâm như vậy?” Đinh Bùi Quân thở ra một hơi thật sâu. “Người thân của tôi cậu không quen biết, coi như người xa lạ là được rồi, cậu cũng không cần phải để ý tới, có vấn đề gì đâu?”

“Không cần để ý tới?” Vệ Đình quả thực là cảm thấy không thể tin nổi. “Yến hội này là tổ chức cho bà ngoại anh, tất cả mọi người đến tham gia là muốn chúc thọ cho bà ngoại anh, tôi thì sao? Đến xem náo nhiệt?”

“Cho nên mới nói cậu cùng tôi qua đó chào hỏi đấy thôi”. Đinh Bùi Quân trả lời thực hiển nhiên. “Về phần những người khác, cậu cũng chẳng thể quản”.

Vệ Đình tuyệt vọng phát hiện, y với Đinh Bùi Quân căn bản là không thể câu thông. Còn chưa kịp cự tuyệt, cửa ban công đã bị đẩy ra, Tử Bội đứng phía sau bọn họ. “Hai người sao còn không vào? Tứ ca, mọi người đều đang chờ anh qua kính rượu bà ngoại”.

Cô nhìn Vệ Đình một cái, mặt không biểu tình nói. “Anh cũng qua luôn đi, không cần phải khó xử”.

Đây là lần đầu tiên Vệ Đình nghe Tử Bội gọi Đinh Bùi Quân là ‘tứ ca’. Đinh Bùi Quân nghe vậy lập tức giữ chặt tay Vệ Đình, mặt không đổi sắc kéo y đi vào đại sảnh. Vệ Đình chưa kịp chuẩn bị tâm lý, trong tay đã bị người ta nhét cho một chén rượu. Sau đó y nghe thấy Đinh Bùi Quân ở trước mặt một lão phụ nhân tươi cười hoà ái giới thiệu mình là đồng nghiệp cùng công ty, nghe thấy Diệp Tín chào hỏi với mình, nghe thấy Tử Bội giục y mau uống rượu. Không còn cách nào, y đành phải trưng ra gương mặt tươi cười cứng ngắc nói vài câu chúc thọ, một hơi uống hết chén rượu, sau đó ủ rũ ngồi xuống cái bàn mà y không quen biết một ai. Đinh Bùi Quân ở bên cạnh đẩy tay y. “Ăn cái gì đi, không với tới? Có cần tôi gắp cho cậu không?”

“Anh đừng có xen vào, tôi lúc nãy ăn rất nhiều, không đói”.

Đinh Bùi Quân nghe vậy cười cười, thuận tay gắp cho Vệ Đình một cái càng cua. “Vậy ăn ít hải sản, không đáng bao nhiêu”.

Vệ Đình trơ mắt nhìn một cái càng cua được bỏ vào bát mình, tiếp theo là một con tôm, thấy Đinh Bùi Quân chuẩn bị gắp một đống hàu, y mới cuống quýt. “Tôi từ bỏ! Đủ rồi, tự anh ăn đi”.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn không e dè mà thân thiết với y…. Vệ Đình cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, trong lòng chỉ mong yến hội này mau mau kết thúc để y được về nhà.

Cũng may Đinh Bùi Quân bị người đến mời rượu, Vệ Đình rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu uống chén trà trước mặt. Chịu đựng đến lúc yến hội gần kết thúc, Vệ Đình không muốn tiếp tục ngồi ngốc ở đây nữa, quay đầu nói với Đinh Bùi Quân. “Tôi đi trước được không? Tôi xem hạng mục kia để hôm nào bàn lại đi?”

Đinh Bùi Quân nhìn y, cũng không miễn cưỡng lưu y lại. “Đã trễ thế này, cũng chỉ có thể để hôm khác bàn lại. Cậu chờ một chút, tôi đưa cậu về”.

“Tôi tự về được”.

“Không được, muộn lắm rồi!” Đinh Bùi Quân không cho y cự tuyệt, đem chìa khoá xe nhét vào trong tay y, nói. “Cậu ra trước mở điều hoà lên, chờ tôi một chút, tôi nói với bà ngoại mấy câu, thuận tiện hẹn thời gian gặp mặt lần sau với Hoa tiên sinh”. Nói xong, hắn cũng không quản Vệ Đình có ý kiến gì không liền xoay người đi.

Vệ Đình bất đắc dĩ theo đám người ra ngoài, trong tay nắm chiếc chìa khoá xe của Đinh Bùi Quân.

Chờ Vệ Đình đi xa, Tử Bội đột nhiên nói với Đinh Bùi Quân. “Anh cố ý đúng không?”

Đinh Bùi Quân hỏi lại. “Cố ý cái gì?”

“Cố ý dẫn anh ta tới tiệc chúc thọ của bà ngoại, cố ý để anh ta xuất hiện trước mặt Diệp Tín, cố ý ở trước mặt mọi người mà thân mật gắp đồ ăn cho anh ta – anh là muốn chứng minh, anh đã quyết tâm quên đi quá khứ, muốn cho anh ta tin tưởng anh sao?”

Đinh Bùi Quân cười cười. “Đừng đem anh nói thành gian xảo như vậy. Cho dù anh quyết định dùng mọi thủ đoạn để bắt cậu ấy trở về, cũng không cần đem cậu ấy đi rêu rao khắp nơi chứ? Bất quá em nói đúng một nửa, anh không muốn tiếp tục níu giữ quá khứ, chờ đợi mù quáng khiến người ta quá mệt mỏi. Mất đi một lần, là vì chưa từng chủ động giành lấy. Mà hiện tại anh mới phát hiện, nhiều năm như vậy, người có thể khiến cho anh tiêu phí khí lực để nghĩ cách đem trở về, cũng chỉ có một mình Vệ Đình”.

“Chẳng lẽ chinh phục so với chờ đợi, đối với anh mà nói cũng là có cảm giác thành tựu?” Tử Bội lạnh lùng hỏi. “Hay là, bởi không cam lòng vì đã có được rồi lại mất đi, cho nên mới phải tìm trở về?”

“Tuỳ em nghĩ thế nào cũng được”. Đinh Bùi Quân thu lại nét cười trên mặt. “Dù sao mục đích của anh cũng chỉ có một, vô luận thế nào cũng muốn đem cậu ấy một lần nữa trở về bên người”.

Trầm mặc thật lâu qua đi, Tử Bội ngẩng đầu, mở miệng.

“Trước kia Vệ Đình đã từng nói, anh ta cảm thấy anh rất cô đơn, anh ta nói yêu một người không nên cô đơn như vậy”. Thanh âm Tử Bội thấp đi, nổi lên một tầng nhàn nhạt ưu thương. “Anh ta đã từng xoá bỏ được cô đơn của anh chưa?”

Qua một lúc lâu, Đinh Bùi Quân mới thấp giọng trả lời. “Có lẽ cậu ấy đã khiến anh hiểu được, từng có rồi lại mất đi, so với cố chấp với thứ chưa bao giờ có được, thì càng thêm cô đơn”.

Tử Bội cười rộ lên, thanh âm có chút khàn khàn. “Như vậy vì cái gì…. Em cũng thích anh ta?”

Đinh Bùi Quân không trả lời.

“Ít nhất em còn biết, không phải vì em cô đơn”.

Vệ Đình ở bãi đỗ xe của khách sạn tìm được xe của Đinh Bùi Quân, mở cửa xe chui vào. Ban đêm mát mẻ, căn bản không cần mở điều hoà. Vì thế y hạ cửa kính, gió lạnh thổi qua, cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên mấy cái, cực kỳ mệt mỏi.

Thầm nghĩ về nhà ngủ, nhưng lại không thể chạy xe của Đinh Bùi Quân được. Dựa vào cửa xe, Vệ Đình vừa mới lấy ra điếu thuốc châm lên đã thấy Đinh Bùi Quân từ phía xa đi tới, vì thế y đành phải tắt thuốc, đứng dậy xuống xe, chuẩn bị chuyển sang ghế phó lái.

“Tôi uống hơi nhiều, không lái xe được, cậu lái được không?” Đinh Bùi Quân thoạt nhìn có chút mệt mỏi, khoát tay với Vệ Đình, mở cửa sau ngồi xuống, hai mắt nhắm lại.

Vệ Đình có chút buồn bực, không biết hắn uống nhiều hay ít, nhưng lấy tửu lượng của hắn thì làm gì đến nỗi say đến không mở nổi mắt? Còn nói đưa y trở về, bây giờ rốt cuộc là ai đưa ai?

Bất quá uống rượu lái xe đúng là vi phạm luật, Vệ Đình không còn cách nào, đành phải làm lái xe miễn phí.

Đi trên con đường cũ, cuối cùng xe dừng lại trước khu chung cư quen thuộc. Vệ Đình tắt máy, rút chìa khoá xe, quay đầu lại nhìn Đinh Bùi Quân ngủ đến không biết trời đất.

“Tới rồi!” Cách một băng ghế, Vệ Đình lay vai Đinh Bùi Quân. “Mau tỉnh lại!”

Đinh Bùi Quân mông mông lung lung mở mắt, thần chí trông có vẻ không tỉnh táo. Vệ Đình mở cửa xe lôi hắn ra, đem chìa khoá nhét vào túi áo hắn, giúp hắn vào thang máy. “Anh tự lên đi, tôi về”.

Đinh Bùi Quân tựa vào thang máy, không nói chuyện. Trong nháy mắt Vệ Đình bước chân ra ngoài, hai tay hắn nhanh chóng bắt lấy y, sau đó một phen mạnh mẽ kéo y lại, gắt gao ôm y trong lòng.

Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng khép lại.

Vệ Đình bất ngờ không kịp đề phòng, ngẩng đầu nhìn Đinh Bùi Quân, hai mắt thanh tỉnh, làm gì có nửa điểm bộ dáng uống say? Thang máy lên một tầng, có người đi vào. Đinh Bùi Quân lập tức giữ chặt tay, vùi đầu ở trên vai y, thoạt nhìn như là người uống say, tựa vào trên người y.

Phía trước có người đứng, Vệ Đình cũng không tiện giãy dụa, chỉ có thể hung hăng giẫm lên chân Đinh Bùi Quân, đổi lại bị hắn cắn trên cổ một cái. Vệ Đình đau thiếu tí nữa hét lên, vừa tức vừa giận, rốt cuộc đợi đến nơi, Đinh Bùi Quân dùng sức vừa ôm vừa lôi Vệ Đình ra ngoài.

“Đồ thần kinh!” Vừa ra khỏi thang máy, Vệ Đình đã phát hoả, tay đấm chân đá. “Buông…. Anh mẹ nó còn không buông?!”

Đinh Bùi Quân giống như đã luyện tập qua, một tay túm chặt Vệ Đình, một tay nhanh chóng lấy chìa khoá mở cửa, lập tức đem Vệ Đình kéo vào trong phòng, chân khép cửa lại, sau đó không nói hai lời đem Vệ Đình đẩy ngã trên sofa, hai tay chống hai bên thành ghế, giam Vệ Đình trong cánh tay mình. Hắn cúi đầu, hơi thở dồn dập. “Vệ Đình, tôi sẽ không làm gì cậu!”

Vệ Đình nghĩ, nực cười! Đây chính là bắt cóc!

“Anh sẽ không làm gì tôi, vậy để tôi đi!” Vệ Đình hít sâu một hơi, muốn đứng lên lại bị đẩy nằm xuống, tính tình y dù có tốt thế nào cũng sẽ nổi bão. “Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”

Đinh Bùi Quân bỗng nhiên buông lỏng tay, Vệ Đình lần đầu tiên thấy được trên mặt nam nhân này biểu tình mờ mịt cùng không biết làm sao, sau đó y nghe thấy Đinh Bùi Quân nói. “Tôi cũng không biết chính mình muốn làm gì”.

“Cái gì?” Vệ Đình ngây ngẩn cả người.

“Tôi không biết nên làm như thế nào, Vệ Đình, cậu không cho tôi cơ hội. Ngoại trừ công việc, cậu ngay cả một câu dư thừa cũng không chịu nói với tôi…” Đinh Bùi Quân gục đầu xuống, cả người gục xuống, trong nháy mắt, Vệ Đình đã nghĩ hắn sẽ như vậy mà lăn xuống đất, kết quả hắn ngã ngồi trên sofa, hai tay đặt trên đầu gối Vệ Đình, run rẩy. “Tôi không biết muốn đưa cậu trở về bên cạnh mình…. lại khó khăn như vậy….”

“……….”

Vệ Đình không biết nói gì, nam nhân này giống như đã bị ép tới cực hạn, có lẽ ngay cả lời mình nói ra hắn cũng không rõ – cả đời này của hắn, chưa từng suy sụp như vậy đi?

Phẫn nộ trong lòng bất tri bất giác biến mất, y bây giờ cũng mù mịt hệt như Đinh Bùi Quân. Vì cái gì phải đem y trở về? Vì cái gì lại đột nhiên bắt đầu cố chấp với y? Thực sự thích y như vậy, lúc trước cùng một chỗ sao lại không chút nào để ý đến y – Vệ Đình không hiểu, không hiểu nam nhân này muốn gì, nhưng là đối mặt với con người hắn lúc này, y không còn sức lực để tiếp tục phẫn nộ.

Có lẽ có một chút yêu, bọn họ lúc trước đều có chút yêu đối phương, chính là đã bỏ lỡ cơ hội. Giống như đêm cuối cùng ấy bọn họ xem pháo hoa cùng nhau, trời đêm rực rỡ, nhưng người xem lại không yên lòng. Đợi đến khi tất cả lụi tàn, quay đầu nhìn lại, ngay cả một chút hơi ấm cũng đã không còn.

Vệ Đình nhắm hai mắt, cho dù y thừa nhận mình vẫn không thể hoàn toàn quên nam nhân này, cho dù y thừa nhận đoạn tình duyên này không phải mối tình đầu của mình, cũng chính đoạn tình này khiến y lao tâm phiền muộn nhất, nhưng là có những việc, cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt, có những việc, lại cả đời không thể buông tay.

Là tự tôn của y không chịu thua trận.

Không muốn lại tiếp tục làm vật thay thế an ủi cô đơn của người kia, không muốn tiếp tục làm người dự bị trong tình yêu của hắn, cho dù ở được vị trí thứ nhất, cũng không nguyện ý đối mặt với người mình thích khi mà trong đáy lòng hắn còn ẩn sâu một bóng dáng khác.

Đã nếm thử, đã lĩnh hội, đã từng khờ dại nghĩ sẽ không để tâm, sẽ nhẫn nhại, sẽ chờ đợi, cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng. Vì thế y rốt cuộc hiểu được, nếu người hắn yêu nhất không phải y, y cũng không muốn tiếp tục yêu hắn. Nếu đã buông tay, như vậy mặc kệ chuyện trước sau thế nào, cho dù hắn có đuổi theo nói thích y bao nhiêu, cho dù muốn y quay đầu lại, y cũng sẽ không để trong lòng nữa.

Là y tàn nhẫn, là hắn ích kỷ.

Mở mắt một lần nữa, Vệ Đình đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Y nhẹ nhàng đẩy hai tay Đinh Bùi Quân vẫn còn bám trên đầu gối mình, thản nhiên nói. “Anh uống say rồi, tôi phải về”.

Đinh Bùi Quân ngẩng đầu, buồn giọng nói. “Cậu biết tôi không say”.

“Chính anh nói như vậy, đi ngủ sớm một chút, tôi phải về”.

Đinh Bùi Quân sửng sốt, cười rộ lên, hai mắt như loé sáng. “Nếu đã như vậy, tôi đúng là uống say….” Gương mặt đang mỉm cười càng lúc càng phóng đại trước mặt, cuối cùng dừng lại, bá đạo hôn lên đôi môi y. Vệ Đình mãi sau mới phản ứng lại, nhanh chóng đẩy người kia ra.

“Cậu quá quật cường, Vệ Đình”. Đinh Bùi Quân lại lộ ra ý cười ôn nhu hắn vẫn thường đối với Vệ Đình như trước kia. “Bất quá không quan hệ, tôi nguyện ý dành thời gian để khiến cậu một lần nữa yêu tôi”.

Hắn từ sau lưng ôm lấy Vệ Đình, thấp giọng nói. “Tôi sẽ không bức cậu, cũng không ép buộc cậu. Vệ Đình, cậu không tin tôi, bất kể tôi nói gì cậu cũng không tin tôi. Nhưng mà, chúng ta còn có thời gian, không phải sao?”

Vệ Đình kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tôi đã quyết định rồi, lần này tuyệt đối sẽ không buông tay”. Đinh Bùi Quân vẫn như cũ cười đến ôn nhu. “Vệ Đình, tôi vẫn luôn trân trọng đoạn thời gian trước kia trải qua cùng cậu, là tôi tổn thương cậu, thật xin lỗi. Lần này, đến lượt tôi chờ cậu”.

Vệ Đình cắn môi, thực sự không biết nên làm ra biểu tình gì cho thích hợp giữa nụ hôn đột ngột khi nãy với lời nói thâm tình hiện tại của Đinh Bùi Quân. Mà đồng thời bản thân y cũng đang bị doạ, y không biết Đinh Bùi Quân lúc này đây lại có thể kiên quyết như vậy.

Đinh Bùi Quân buông tay, dường như không có việc gì mà cầm lấy chìa khoá xe. “Được rồi, tôi đưa cậu về”.

“A?”

“Sao hả? Muốn ở lại?” Gương mặt tươi cười không mang theo ý tốt sáp lại gần, Vệ Đình lập tức quay đầu.

Đinh Bùi Quân cười rộ lên, cơ hồ cùng với nam nhân vừa mới sa sút tinh thần kia không phải là một người. Vệ Đình thật sự không rõ, một người làm sao có thể trong nháy mắt mà thay đổi lớn đến như vậy.

Lần đầu tiên y phát hiện, hoá ra y cũng chưa từng chân chính hiểu được nam nhân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.