Chàng Ngốc

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Công viên, chạy bộ, con dao, đau đớn, thét chói tai…

Giật mình tỉnh dậy, tất cả ký ức đều trở về trong đầu Lục Lộ.

Cái gì Lục Lộ cũng nhớ mà phản ứng đầu tiên của cô là muốn mắng chửi người, mắng chửi mình sao? Cô không biết bởi vì rất nhanh thế giới của cô lại chìm vào bóng tối.

Lần tiếp theo cô mở mắt ra đã là ba ngày sau.

Lúc ấy rất nhiều người xuất hiện trước mắt cô.

Ngoài người nhà cô còn có nhóm bạn thân thiết ở Đài Loan, tựa như có phép thuật chỉ trong chốc lát tất cả mọi người đều hiện ra trước mắt, đầu óc cô mê loạn còn tưởng mình đang ở Đài Loan.

Trừ bỏ đoạn thời gian nằm trên giường khiến cô thống khổ thì những chuyện xảy ra sau khi cô bị thương chuyển biến bất ngờ khiến cô ngoài ý muốn (ý là về việc tên giết người tự sát). Điều duy nhất may mắn chính là mọi chuyện đã kết thúc, chờ sau khi bình phục lại cô có thể sống cuộc sống không ai quấy nhiễu của mình.

Bây giờ quan trọng là chờ cô lấy lại sức khỏe.

“Không thể cân nhắc lại đề nghị của em sao?” King dừng xe, không sợ chết nghiêng mặt hỏi Lục Lộ một lần nữa.

Hắn không hy vọng cô một người sống một mình, cho dù không muốn chuyển về nhà thì ít nhất cũng nên sống ở nơi gần đó để mọi người kịp chiếu cố.

“Chị có thể tự chăm sóc mình được, huống chi người kia cũng đã chết rồi, sẽ không có người nào quấy rầy đến chị đâu.” Lục Lộ cười lắc đầu.

Những năm gần đây cô luôn tự mình sống rất tốt, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, huống hồ trên đời này làm gì có nhiều người điên cuồng muốn làm hại cô đến như vậy? Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn xảy ra không cần nghiêm trọng đến mức khiến sinh hoạt của cô phải thay đổi cái gì.

“Ai, chị cứ như vậy sẽ khiến mọi người lo lắng đó? Chị không thể ngẫu nhiên dịu dàng nghe lời được sao, đừng làm cho những người yêu thương quan tâm chị không thể yên tâm.” King không nhịn được sờ lên khuôn mặt đã gầy yếu đi rất nhiều phía trước.

“A, nếu chị ngoan ngoãn nghe lời lại dịu dàng ôn nhu, e rằng mọi người còn lo lắng hơn.” Cô không bao giờ thay đổi chính mình, mà điều này cũng thể hiện sự kiện kia không lưu lại bóng ma gì trong lòng cô, đó đơn giản là cô số con rệp tự nhiên đụng phải xui xẻo.

“Chính là làm hại mọi người lo lắng cũng làm hại hôn lễ của em không thể không kéo dài, chị thực sự xin lỗi.” Sở dĩ cô về Anh chủ yếu vì hôn lễ của tiểu tử này, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

“Việc này chị đừng để ở trong lòng, Gina nói rồi, cô ấy phải đợi chị hồi phục hoàn toàn mới cử hành hôn lễ, đối với cô ấy chị rất quan trọng, không có chị tham dự, cô ấy không muốn kết hôn, em cũng vậy.” King chân thành nói.

Tuy hai người không phải chị em ruột, cha mẹ đều là đối tượng tái hôn nhưng người chị này có địa vị rất quan trọng trong lòng hắn. Không chỉ bởi Gina là đồ đệ của Lục Lộ, hai người mới từ đó quen nhau mà càng bởi vì có người chị này cuộc sống của hắn mới không đi lệch quỹ đạo.

Khi hắn 14 tuổi, không biết tại sao lại kết giao với nhiều bạn xấu khiến cho người nhà đau đầu, hắn còn gây ra một số chuyện tai hại làm mẹ hắn đau lòng khóc. Việc này đến tai Lục Lộ khi ấy mới 18 tuổi, khiến Lục Lộ về nhà một chuyến.

Hai người gặp mặt, cái hắn nhận không phải là những đạo lý lớn lao gì mà là một nắm đấm mạnh hơn hắn rất nhiều.

Khi hắn ôm mặt đau đớn, người chị này chỉ lạnh lùng nói với hắn, nói rằng cánh của hắn còn chưa dài đừng học theo người ta vội vàng bay, đợi khi nào hắn có thể đánh được cô, hắn muốn làm cái gì cũng không có ai ngăn cản, cô hoan nghênh hắn càng sớm đánh bại cô càng tốt.

Nhưng chờ đến khi hắn có năng lực đánh lại Lục Lộ thì thời kì phản nghịch của hắn cũng qua.

Nếu lúc đó hắn không được một quả đấm ấy của cô có lẽ chỗ hắn ở bây giờ là trong tù, làm gì còn có cơ hội cưới vợ yêu.

“Ai!” Lục Lộ thở dài, nghe King nói như vậy cô vừa vui lại vừa cảm thấy có lỗi với bọn họ. Vì thế cô giang rộng hai tay cho hắn một cái ôm.

King tự nhiên tiếp nhận cái ôm của Lục Lộ rồi hôn lên má cô.

“Vào nhà thôi!”

***

Cô chủ động thân mật ôm người đàn ông khác? Người kia còn hôn cô? Quan trọng nhất là cô vẫn cười vui vẻ một chút miễn cưỡng cũng không có.

Nghê Thượng Thuận ngồi trong xe, những gì xảy ra trước mặt hắn đều nhìn thấy rõ ràng vì vậy thùng dấm chua của ai đó bị đổ…

Khi người đàn ông kia mở cửa xe, Nghê Thượng Thuận cũng xuống xe.

Nhưng ngay sau đó hắn thấy tên đó lấy từ trong xe một chiếc xe lăn, mở cửa xe cho Lục Lộ, ôm cô ngồi lên đó.

Sao lại thế này?

Cảnh tượng trước mắt làm Nghê Thượng Thuận nhất thời không thể tiếp nhận được, hai chân suýt khuỵu xuống nhưng ngay lập tức hắn liền bước nhanh tới, đến trước mặt hai người kia.

“Em… xảy ra chuyện gì?” Nghê Thượng Thuận khiếp sợ nhìn Lục Lộ, đến lúc này mới nhận ra lòng bàn tay mình đã sớm ẩm ướt, yết hầu đau đớn, giọng nói cũng chua xót.

Hắn ngồi xổm trước Lục Lộ, nắm chặt tay cô.

Trông cô rất yếu ớt, dường như vừa trải qua cơn bệnh nặng.

Nghê Thượng Thuận xuất hiện khiến Lục Lộ chấn động, cô không thể đoán được mình sẽ gặp lại hắn trong tình huống như vậy, chỉ có thể sững sờ chăm chú nhìn hắn.

“Vì sao không nói lời nào?”

Muốn…cô nói cái gì?

“Vị này là?” King đương nhiên biết người trước mặt là ai, cái hắn hỏi là quan hệ của người này với Lục Lộ.

“Một người bạn.” Trừ bỏ cách giới thiệu này, Lục Lộ cũng không biết phải nói thế nào.

“Có chuyện gì vào nhà rồi nói.”

Vừa vào nhà, Lục Lộ liền gọi y tá riêng của cô - Meryl tới giúp cô tắm rửa. Meryl đưa cô đi để lại hai tên đàn ông to lớn đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Cô muốn trốn tránh, hai người đàn ông kia đều hiểu điều đó nhưng không ai ngăn cản.

“Xin chào, tôi là em trai của Lục Lộ, gọi tôi là King.” King cười hướng Nghê Thượng Thuận bắt tay.

“Nghê Thượng Thuận.” Nghê Thượng Thuận theo bản năng bắt tay lại, đáng tiếc lúc này một chút hắn cũng không cười nổi.

Bọn họ mới chỉ không gặp nhau một thời gian ngắn, sao cô có thể biến thành bộ dáng suy yếu như vậy?

“Cô ấy… sinh bệnh hay là bị thương?”

“Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.” Ngoài miệng lẫn biểu cảm trên mặt King đều lãnh đạm.

Phải ngồi trên xe lăn mà chỉ một chút sao?!

Nghê Thượng Thuận nhìn King, biểu hiện cảm xúc lo lắng của hắn, muốn King nhìn thấy.

“Được rồi, là một chuyện lớn ngoài ý muốn.” Thấy Nghê Thượng Thuận vô cùng lo lắng, King dường như hiểu được một ít việc, vậy thì không cần thử nữa, dừng lại ở đây.

Vì thế King bắt đầu kể cho Nghê Thượng Thuận mọi chuyện.

“Ngày đó, sau khi tên đó đam Lục Lộ, có lẽ hắn cho rằng chị ấy không thể sống được, mà có rất nhiều người chứng kiến cảnh hắn hành hung, thậm chí hắn không hề chạy trốn.” King chỉ vào ngực trái của mình. “Hắn lấy con dao đã đâm Lục Lộ đâm vào đây, chết ngay sau đó. May là lúc ấy mọi người xung quanh đến giúp Lục Lộ ngừng chảy máu vì thê chị ấy mới nhặt lại một mạng.”

“Về sau, cảnh sát điều tra ra thân phận của tên giết người, hắn tên là Morgan Khảm Kì Bách, từng học chung một lớp đại học với Lục Lộ. Hắn là một người hướng nội nên thường bị các bạn học bắt nạt. Mà Lục Lộ từng vô tâm giúp hắn, đây cũng là nguyên nhân chính hắn tìm Lục Lộ. Tất cả mọi việc đều được hắn viết vào nhật ký, hơn nữa trong phòng của hắn dán đầy những bức ảnh của Lục Lộ được cắt từ báo sau đó ghép vào ảnh của hắn. Sau đó chúng tôi hỏi Lục Lộ nhưng chị ấy hoàn toàn không có ấn tượng với người này.”

Trong căn phòng bừa bộn đó, không chỉ có ảnh của Lục Lộ mà còn một vài cô gái khác, những người đó đều bị báo mất tích trước đó. Cảnh sát phán đoán những người này không may mắn như Lục Lộ, có lẽ đã sớm không còn trên đời.

Nghê Thượng Thuận không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, dường như đây là những tình tiết chỉ có trong phim, mà cư nhiên nó diễn ra trên người Lục Lộ, còn hắn thiếu chút nữa đã mất đi cô.

Thiếu chút nữa…….

Nghĩ đến điều này, Nghê Thượng Thuận không thể khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, mồ hôi lạnh từ trên thái dương chảy xuống, môi cũng trắng.

“Khi chúng tôi được cảnh sát thông báo đến bệnh viện, tất cả đã cho rằng sẽ mất Lục Lộ, nhưng may mắn chị ấy không làm mọi người thất vọng, Lục Lộ đã chống đỡ được.”

“Rốt cuộc cô ấy bị thương như thế nào?”

“Một dao này đâm vào rất sâu, may mà không ảnh hưởng tới cơ quan quan trọng.” King chỉ vào vùng bụng bên trái mình, ngón tay tiếp tục đi lên trên cuối cùng hướng đến phần ngực trái của mình. “Nhát dao thứ nhất chỉ khiến Lục Lộ đau đớn nhưng nhát dao thứ hai mới thực sự muốn lấy mạng của chị ấy.”

Nghe đến đây, Nghê Thượng Thuận dường như có thể cảm giác được máu trong cơ thể lạnh như băng, hơn nữa còn bắt đầu chảy ngược.

Nỗi đau đớn kinh khủng cùng phẫn nộ cắn nuốt lí trí của hắn, hắn không nhịn được nguyền rủa tên khốn kia lại không nhịn được vì cô mà đau.

King tùy ý nhìn Nghê Thượng Thuận thấp giọng mắng chửi, bởi vì hắn hiểu được tâm trạng của anh ta. Nếu hôm nay đổi lại là Gina của hắn mà gặp phải chuyện đáng sợ này còn hắn thì không thể ở bên cạnh cô, hắn nghĩ hắn có thể phản ứng càng điên cuồng hơn.

“Lưỡi dao thứ hai không quá sâu, bởi phản kháng trước đó của Lục Lộ cho nên vết thương cũng không có gì trở ngại nhưng miệng vết thương trên bụng quá sâu, Lục Lộ đi lại vô cùng đau đớn vì thế tạm thời chị ấy phải ngồi xe lăn, chờ vết thương tốt hơn thì không có gì đáng ngại.”

Được rồi, tất cả mọi chuyện đều đã nói cho Nghê Thượng Thuận, bây giờ người hỏi là hắn.

“Nghe nói diễn viên Allison Haig và anh…”

“Em gái, em gái cùng cha khác mẹ.” Nghê Thượng Thuận giương mắt nhìn King.

“Lộ Lộ nói anh với chị ấy là bạn bè?”

“Không chỉ là bạn bè, tôi yêu cô ấy, tôi muốn ở lại chăm sóc Lục Lộ, tôi nghĩ tôi có tư cách này.” Dứt lời hắn lấy chìa khóa Lục Lộ tự tay đưa cho mình ra.

Nhìn thấy chìa khóa, King có chút bất ngờ nhưng hắn lập tức cười nói với Nghê Thượng Thuận:

“Nếu Lục Lộ còn muốn trốn đừng cố gắng ngăn cản nhưng cũng đừng để chị ấy rời khỏi anh quá lâu, hãy chăm sóc chị ấy cẩn thận.”

Tắm xong, Lục Lộ cũng không dự định đối mặt với người đàn ông kia, cho nên cô lên giường nghỉ ngơi luôn, sau khi nhắm mắt lập tức chìm vào mộng đẹp.

Sau khi bị thương, Lục Lộ ngủ nhiều hơn, hơn nữa cô vốn thiếu ngủ nên ngủ rất sâu, ngay cả chỗ bên cạnh vốn không có người đột nhiên lún xuống, ấm áp kề sát cô, cô cũng không biết.

“Ai......”

Hình như có người thở dài bên tai cô? Không, cô đang ngủ, nhất định là mơ, lại giống như lúc ở bệnh viện, chỉ cần nhắm mắt là cô bắt đầu mơ.

“Cô không phải là Lục Lộ, cô không phải.” Hình ảnh của Nghê Thượng Thuận nhạt dần nhạt dần rồi bay đi trước mắt Lục Lộ.

Bên tai truyền đến giọng nói, giọng nói của người đàn ông cô đã rất quen thuộc. Tại sao cô lại mơ thấy hắn? Trước khi ngủ cô cố gắng dặn mình hơn ngàn lần không được mơ tới hắn nữa nhưng tại sao hắn vẫn luôn đi vào giấc mơ của cô?

Rõ ràng hai mắt Lục Lộ đang nhắm nhưng hàng mi của cô lại nhíu chặt.

“Đừng cau mày, nếu gặp ác mộng thì tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn thấy soái ca tâm trạng sẽ tốt lên, anh ở đây cho em tùy ý nhìn, cho em nhìn đến phiền, nhìn tới ngấy.” Ngón tay dài khẽ khàng vuốt lên mi tâm của cô, vì cô xóa bỏ những nếp nhăn trên đó.

Soái ca? Cô ở trong mộng lấy đâu ra soái ca? Chỉ có giọng nói của người đàn ông đó thôi.

Ánh mắt quyến luyến của Nghê Thượng Thuận không ngừng lưu luyến trên người Lục Lộ. Từ khi biết cô gặp phải chuyện đáng sợ, thiếu chút nữa mất đi tính mạng, trong lòng hắn bởi vì thấy cô đau mà cảm thấy đau đớn, cô khiến hắn không thể buông bỏ lại càng căm ghét chính mình khi cô đang ở trong tình cảnh thống khổ nhất, hắn không thể ở bên cạnh cô, làm bạn với cô.

Mi mắt Lục Lộ khẽ chuyển động. Thấy thế, hắn biết cô sắp tỉnh giấc.

“Tỉnh lại đi, anh đang đợi em đấy!” Hắn còn chưa thổ lộ với cô đâu!

Lại nghe thấy giọng nói đó ở bên tai, bởi vì nó quá rõ ràng, không giống giọng nói cô nghe thấy trong mơ nên lúc này cô thực sự mở mắt.

“Hi!”

Lục Lộ nháy mắt, lại nháy mắt nhưng bóng dáng của hắn vẫn không vì cô nháy mắt mà biến mất, cho nên đây không phải là mộng?

Đúng vậy , cô nghĩ lại, hắn chủ động đi tìm cô, là cô ngủ đến mơ hồ mới có thể quên chuyện này.

“Anh vì sao còn chưa trở về?” Mới vừa ngủ đậy, yết hầu của cô có chút khô, thanh âm phát ra có chút khàn khàn.

Chuyện cô bị thương nhất định King đã nói cho hắn biết, vậy hắn còn ở lại làm gì? Là vì nói rõ ràng lời muốn nói lúc trước sao?

“Anh không định trở về, không có ai nói cho em biết việc này sao?” Nghê Thượng Thuận cố gắng bình tĩnh nói, không muốn cô nói ra lời khiến mình đau lòng như vậy.

Câu trả lời này đổi lấy cái trừng mắt của Lục Lộ.

Cô không nói gì trừng mắt nhìn gã đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh mình. Thái độ của hắn làm suy nghĩ của cô trở nên lộn xộn, cô không thể đoán ra suy nghĩ của hắn. Lục Lộ một chút cũng không thích cảm giác lộn xộn trong đầu bây giờ, muốn cùng cô chia tay thì cứ việc nói thẳng, cô chấp nhận.

Nhưng cái thái độ bình tĩnh kia của hắn, cô không thích, rõ ràng là giả tạo, cô không muốn hắn diễn trò trước mặt mình.

Vì thế cô lại lần nữa nhắm mắt, không muốn để ý tới hắn.

“Phù! Phù…” Nghê Thượng Thuận thổi mạnh lên mặt cô.

Lục Lộ gạt tay, không thèm để ý tới.

Nghê Thượng Thuận chưa từ bỏ ý định tiếp tục thổi phù phù lên mặt cô nhưng vẫn không thấy cô đáp lại.

Cuối cùng, hắn cúi đầu, đem cánh môi đặt bên tai cô nói ra ba chữ.

“Cái gì?! A…” Lục Lộ bị ba chữ hắn vừa nói dọa sợ, nhất thời quên luôn vết thương trên bụng mình, mạnh mẽ xoay người làm động đến miệng vết thương, cô ôm bụng kêu đau đớn.

Nghê Thượng Thuận cũng bị cô dọa, lập tức từ trên giường bắn lên, không dám động vào cô, chỉ có thể khẩn trương căng thẳng nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Em đau chỗ nào…vết thương ở bụng phải không?”

Khẽ sờ lên miệng vết thương, khuông mặt nhỏ nhắn của Lục Lộ trắng bệch nhưng sắc mặt người đàn ông bên cạnh vì cô mà lo lắng sợ hãi so với cô còn trắng hơn.

“Có muốn anh gọi bác sĩ không? Muốn không… muốn hay không anh…”

“Câm miệng.” Hắn thật ồn ào!

Lục Lộ cố gắng thở nhẹ, chờ đợi đau đớn dần tan đi.

“Được, anh câm miệng. Em cảm thấy thế nào rồi?”

“Cảm thấy thế nào?” Lục Lộ trừng mắt nhìn hắn, hiện tại hắn hỏi cô đối với ba chữ hắn vừa nói cảm thấy thế nào hay đang hỏi thân thể cô giờ thế nào?

“Còn rất đau sao? Anh có thể giúp được em cái gì?” Phát hiện cô ứa ra mồ hôi lạnh, Nghê Thượng Thuận vươn tay định lau cho cô, nhưng vì cái nhìn chằm chằm của cô mà hạ tay xuống.

Cô đang cự tuyệt hắn, hắn biết.

Từ trong mắt cô, Nghê Thượng Thuận thấy cô vẫn không tin tưởng hắn nên hắn tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Anh không hề đùa cợt em, anh rất nghiêm túc, anh yêu em, mà sự thật này vài ngày trước anh mới phát hiện ra, tha thứ cho sự chậm chạp ngu ngốc của anh!”

Lục Lộ vẫn trừng mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

“Anh không phải là một người thích cười nhưng ở trước mặt em, anh có thể thoải mái tươi cười. Cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề này nhưng khi anh xác định rõ tình cảm của mình thì nó ngay lập tức hiện ra.”

“Anh không phải thực sự yêu tôi, đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, là anh cảm thấy có lỗi thôi.” Hắn không phải là người đàn ông có thể bị tình yêu trói buộc, độc thân tự do mới là thứ hắn vĩnh viễn yêu nhất. “Vì đọan thời gian ở Đài Loan với tôi, anh mới ngộ nhận như vậy, qua một thời gian nữa, anh sẽ không thể chịu nổi loại tình cảm trói buộc này mà bỏ đi.”

Hắn đã sớm biết rõ tình cảm của cô đối với hắn, vì thế Lục Lộ không kiêng kị gì nữa, nói thẳng suy nghĩ của mình, đối với ai cũng tốt hơn là giấu kín.

“Không, em sai rồi. Em không phải là anh, em không thể dựa vào suy nghĩ của mình rồi nhận định anh nên như thế nào. Thực ra anh không hề chán ghét cảm giác gắt gao trói chặt của tình cảm, sự thật phải là anh lo lắng em không muốn tiếp nhận anh.” Nghe xong suy nghĩ tự cho là đúng của cô, trong lòng Nghê Thượng Thuận khổ sở.

“Nói cho anh, em nguyện ý nắm chặt tay anh sao?”

Ngày hôm qua Nghê Thượng Thuận không nhận được đáp án mình muốn bởi Lục Lộ lựa chọn yên lặng.

Hắn cũng không ép cô, bây giờ so với cô, hắn mới là người cần cảm giác an toàn hơn.

Trong quá khứ, hắn thoải mái bay nhảy, cho tới bây giờ mới biết tình yêu của mình suýt chút nữa đã lỡ mất trong gang tấc. Hắn đã lãng phí nhiều thời gian quá rồi cho nên sau này hắn không muốn tiếp tục lãng phí nữa.

Hắn muốn tốc chiến tốc thắng!

“Anh dẫn em đến gặp một người, hy vọng hôm nay em có thể cho anh một đáp án.” Người Nghê Thượng Thuận dẫn tới không phải ai khác, chính là Allison Haig.

“Hi! Xin chào.” Hôm nay Allison trang điểm nhẹ nhàng, ngay cả tóc cũng buộc túm đuôi ngựa làm cho cả người cô trẻ trung thanh xuân hơn, so với trên ti vi khác nhau rất lớn, người thật còn xinh đẹp khả ái hơn nhiều.

Lục Lộ mặt không chút biểu cảm gật đầu với Allison, xem như chào hỏi, tầm mắt cô chuyển lên người Nghê Thượng Thuận, trong lòng nghi hoặc.

Hắn đang làm cái quỷ gì?

Nghê Thượng Thuận cho cô một nụ cười thần bí nhưng không hề mở miệng giải thích.

Lục Lộ hung hăng trừng hắn, không kiên nhẫn chờ xem hắn muốn làm cái gì, cô đẩy bánh xe lăn định trở về phòng.

Allison ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm yêu thích với Lục Lộ hơn.

Quả nhiên không giống người thường, lạnh lùng hấp dẫn y như đồn đại.

“Khụ khụ, ngại quá.” Allison giả vờ ho cố gắng ngăn cản Lục Lộ rời đi. “Để em dùng tiếng trung tự giới thiệu, em tên là Nghê Ngải Lị.”

“Nghê Ngải Lị?” Allison họ Nghê?

Con ngươi co rụt lại, ánh mắt lạnh như băng của Lục Lộ quét về một người khác tên nhưng cùng họ Nghê đang đứng trước mặt.

“Đúng vậy, em gái Nghê Thượng Thuận, Nghê Ngải Lị.” Allison cười đến ngọt ngào. “Em có thể gọi chị là Lộ Lộ không?”

Cô có thể nói không sao?

Lục Lộ gật đầu, đột nhiên cô cảm thấy đôi nam nữ trước mắt này rất thích đùa giỡn người khác, rõ ràng là anh em nhưng lại khiến cả thế giới hiểu nhầm họ là người yêu, ngay cả cô cũng nhầm.

“Sở dĩ hôm nay em đến là muốn tìm chị nói chuyện, thuận tiện nói cho chị biết một số bí mật liên quan đến anh ấy, chị có muốn nghe không?” Allison cười, nói với Lục Lộ, sau đó tầm mắt như vô tình nhìn đến người anh trai của mình, không hề mang theo ý tốt.

“Đã là bí mật thì người không liên quan không cần ở lại đâu, phải không?” Lục Lộ nói nhẹ nhàng, ánh mắt dừng ở trên “người không liên quan” .

Lúc này hắn lại thành người không liên quan phải không? Được rồi, muốn hắn làm cái gì cũng được, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.

Nghê Thượng Thuận bất đắc dĩ sờ sờ cánh mũi, đi ra khỏi phòng, một mình ra ngoài vườn hoa giết thời gian.

***

Chẳng qua chỉ muốn Allison giải thích với Lục Lộ quan hệ của anh em họ, cho cô cảm giác an toàn thôi, có nhất thiết phải nói đến hai giờ đồng hồ không?

Nghê Thượng Thuận bị bỏ ở ngoài đằng đẵng hai giờ, vẫn không thấy ai xuất hiện, là sao?

Chẳng lẽ Allison ở trong đó không phải đang giúp hắn theo đuổi Lục Lộ mà muốn dắt người phụ nữ của hắn đi sao?

Thời gian càng trôi đi, Nghê Thượng Thuận càng không ngừng đi lại, thảm cỏ dưới chân đã bị hắn dẫm nát, trụi lủi.

Nghê Thượng Thuận chỉ cho hai người đó 10 phút nữa, nếu quá thời gian, nhất định hắn sẽ xông vào phòng vừa cướp người vừa đuổi người.

Nghê Thượng Thuận không ngừng nhìn đồng hồ đến thời gian, chỉ còn hai phút nữa….

Hắn trực tiếp đứng ngoài cửa phòng, tay nắm chặt nắm đấm cửa, quyết định từ bỏ 2 phút cuối cùng.

Nhưng bàn tay to chuẩn bị xoay thì cánh cửa mở ra ngay lúc đó, khuôn mặt tươi cười của Allison hiện ra ngay trước mắt.

“Em đi đây! Lần khác lại đến cùng chị uống trà nói chuyện.” Allison tươi cười là dành cho Lục Lộ, có thể thấy hai giờ vừa rồi các cô trò chuyện vô cùng vui vẻ.

“Nhất định như thế.” Lục Lộ cũng vui sướng cười chào tạm biệt Allison, bày ra dáng vẻ thân thiết hiếm có của cô.

“Xem ra em so với anh còn được hoan nghênh hơn đấy!” Nghê Thượng Thuận ngoài cười nhưng trong không cười nói với Allison nhưng cũng là nói cho Lục Lộ nghe.

Đúng, hắn ghen tị, bởi vì bình thường Lục Lộ vô cùng keo kiệt tươi cười với hắn, dựa vào cái gì hôm nay cô mới quen Allison lại thân thiết hơn với hắn đã nhiều năm thân cận?

“Hắc hắc, đâu có, đâu có!” Allison cười ngọt ngào đi ra ngoài. Hôm nay cô đã hoàn thành mục đích nên bây giờ có thể thoải mái lui về, phần còn lại thì mặc ông anh trai tự mình cố gắng.

Không có người thứ ba ở đây, Nghê Thượng Thuận trừng mắt nhìn Lục Lộ đang vô cùng vui vẻ.

Lục Lộ cũng nhìn hắn, cô ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, ý cười trên môi không giảm sút.

Nguyên cả một thùng dấm chua trong người vì động tác này của cô mà biến mất không thấy dấu vết, một chút tàn dư cũng không có.

Hắn giống như đứa trẻ được cho kẹo, mang theo khuôn mặt tươi cười lấy lòng đi đến bên cô.

“Hai người trò chuyện lâu như vậy là nói chuyện gì đấy?” Hiện giờ hắn thật sự tò mò.

“Cái gì nên nói, không nên nói, đều đã nói.”

“Cái không nên nói là gì vậy?”

“Allison nói anh là người ngốc nghếch không hiểu mình đã yêu, nói ra ngoài tuyệt đối không dám nhận anh là anh trai mình, rất dọa người!” Nhớ tới biểu cảm nghiêm túc của Allison khi nói những lời này, Lục Lộ lại muốn cười.

Nhìn khóe miệng cong cong của cô, Nghê Thượng Thuận chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Đây là không nên nói?

“Con bé còn nói cái gì không nên nói nữa?”

“Đã nói là không nên nói thì sao lại bắt em kể cho anh? Đó là chuyện bí mật của con gái với nhau.” Lục Lộ cười cố ý nói, rõ ràng cô đang đùa giỡn hắn.

“Được thôi, em có thể tiếp tục giữ lấy bí mật của hai người, em chỉ cần nói cho anh một việc là tốt rồi.” Vẻ mặt Nghê Thượng Thuận trở nên vô cùng nghiêm túc, căng thẳng. “Nói em yêu anh, nói em muốn buộc chặt anh bên cạnh.”

Lục Lộ cười nhìn hắn, lại không theo ý hắn, cô cái gì cũng không nói.

Đợi rồi chờ, trái tim bị ép đến không thở nổi nhưng vẫn không đợi được cô đáp lại.

Người phụ nữ này muốn ép hắn điên thật sao?

“Em không sợ anh cứ như vậy quay đầu bước ra khỏi căn phòng này sao?” Dám lấy cứng đối cứng với hắn ư?

“Chân ở trên người anh, em làm sao có thể khống chế?”

“…”

“Anh nhận thua là được chứ gì? Em nói đi!” Rõ ràng cô yêu hắn.

“Vì sao là em nói mà không phải là anh?” Quan trọng nhất là đuổi theo một người mệt quá, cô muốn làm người bị bắt, cam tâm tình nguyện để người kia bắt.

“Anh yêu em, anh yêu em…” Người phụ nữ này sao lại đáng ghét thế chứ?

Không được, như vậy vẫn nguy hiểm, hắn phải giữ chặt cô hơn nữa.

Một ý tưởng chợt lóe lên, Nghê Thượng Thuận không cần nghĩ gì đã thốt ra: “Gả cho anh đi, chúng ta kết hôn!”

“Quá trình theo đuổi của anh có phải đã quá nhanh không?” Tươi cười trên mặt Lục Lộ xơ cứng, cô vô cùng hoài nghi người đàn ông trước mặt điên rồi.

“Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ em không định gật đầu?” Nếu không phải trên người cô có thương tích, hiện tại hắn nhất định sẽ kéo cô vào phòng, xx lại oo cô.

“Nếu anh giúp em trở về phòng làm một chuyện, có lẽ em có thể suy nghĩ lại đề nghị của anh.”

Không phải chứ…Suy nghĩ xxoo cô vừa mới hiện lên trong lòng hắn, nhưng cơ thể cô không được, muốn hắn thực hiện động tác mức độ khó sao?

“Uy! Ánh mắt của anh là sao hả? Anh nghĩ đến đâu đấy?” Lục Lộ trừng mắt nói tiếp: “Anh có thể không cần, em cũng không sao cả.”

Cô vừa nói xong, người đàn ông phía trước lập tức phản ứng lại, không suy nghĩ vô nghĩa nữa.

“Không phải phòng này! Là phòng ngủ trước kia của em.” Lục Lộ chỉ lên tầng hai.

Sau khi bị thương, vì tiện đi lại, cô tạm thời ở lại phòng ngủ tầng một nhưng cô vẫn quen ở căn phòng của mình trước đây.

Nghe vậy, Nghê Thượng Thuận dè dặt cẩn thận ôm lấy cô, thế này mới bế cô lên phòng ngủ tầng hai.

Hắn để Lục Lộ nằm trên giường lớn mềm mại, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của cô.

“Mở tủ quần áo, lấy đồ vật bên dưới ra cho em.”

Nghê Thượng Thuận theo lời mở tủ quần áo, đập vào mắt hắn là núi nhỏ chất đầy hộp quà.

“Cùng em mở quà đi! Đây là chuyện em luôn muốn làm cùng với anh.” Phía sau truyền đến giọng nói của cô.

“Không, bỏ đi!” Nghê Thượng Thuận bất ngờ từ chối đề nghị này của cô.

“Vì sao?” Lục Lộ nhìn bóng lưng hắn nhưng hắn không muốn xoay người đối diện với cô.

“Không vì sao cả, mấy thứ này không tốt, em ngủ một chút đi, cho anh hai giờ…không, một giờ là đủ rồi, anh sẽ lập tức quay lại.” Dứt lời, hắn đi nhanh như gió ra khỏi phòng, để lại mình cô một người trong phòng.

Lục Lộ không ngủ, cô đợi hắn.

Một giờ sau, hắn quả thực như lời nói xuất hiện trước mắt cô.

Trước mặt cô là rất nhiều hộp quà lớn nhỏ tinh tế đẹp mắt. Hắn nói: “Chúng ta cùng mở ra đi!”

Nghê Thượng Thuận cầm lấy một chiến hộp nhỏ xinh xắn, mở ra lớp giấy bọc bên ngoài, lúc này mới giao cho Lục Lộ. “Mở nó ra đi.”

Kỳ thực Lục Lộ đã sớm đoán ra trong hộp đó là cái gì, tay cô từ từ mở hộp, chiếc nhẫn kim cương trong hộp xuất hiện, hốc mắt cô đỏ lên.

Nghê Thượng Thuận đeo nhẫn cho cô sau đó cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, muốn cô đeo cho mình.

Khi chiếc nhẫn đã an ổn ở trên ngón tay hắn, tâm tình buộc chặt của Nghê Thượng Thuận mới được nới lỏng, tươi cười trên mặt hắn bắt đầu lan tỏa.

“Còn có cái này, em tự mình mở xem.” Hắn đưa cho Lục Lộ một hộp quà rất lớn.

Trong lòng có một dự cảm, dự cảm này khiến đôi tay Lục Lộ càng không ngừng run run.

Bộ váy cưới trắng muốt cô từng nhìn chăm chú đang lẳng lặng nằm trong hộp.( bộ váy ở c7 ấy)

Nước mắt rơi xuống.

“Anh đã cố gắng chọn một loại vải trắng giống như vậy, nếu em vẫn thích loại vải kia, cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ mua được.”

Thì ra hắn biết…

Lục Lộ càng không ngừng rơi lệ, Nghê Thượng Thuận vội vàng lau nước mắt cho cô.

“Anh còn thiếu nhiều thứ nữa.” Cô khóc thút thít nghẹn ngào nói.

“Được, em nói, anh lập tức mua cho em, nhưng em đừng khóc nữa!” Hắn thực sự không thể nhìn cô khóc được, cô khóc khiến lòng hắn tan nát.

***

“Cha sứ.”

Allison nói không sai, hắn là một tên ngốc.

_hoàn _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.