Chàng Rể Phế Vật

Chương 182: Chương 182: Ám thị đặc biệt!!




Sau khi chàng thanh niên nhìn thấy Lê Thần Yên, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Lê Thần Yên, sát khí hiện lên một cách trần trụi không hề được che giấu.

Mà Lê Thần Yên, lại nở một nụ cười thâm thúy, nói: “Đi thôi.”

Bước chân chàng thanh niên chậm lại, nhìn về phía chiếc xe đang lao nhanh để rời đi, anh ta nhìn chiếc xe rất lâu, đến khi biến mất trong tầm nhìn, anh ta mới lấy điện thoại ra, thấp giọng nói: “Anh ta hành động rồi.”

Lúc này, trong nhà cũ nhà họ Lê, Trần Xuân Độ đeo yếm, đang chăm chỉ làm việc nhà, hầu hạ hai vị nữ thần.

Sau khi anh để điện thoại xuống, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng lóe lên một tia sáng, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường?

“Gọi điện thoại cho ai đó?”

Lúc này, một giọng nói từ phía sau Trần Xuân Độ truyền đến, cả người Trần Xuân Độ run cầm cập, quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đang nhìn chằm chằm vào anh, giọng điệu tràn đầy sự nghi hoặc.

Trần Xuân Độ nở một nụ cười xán lạn, nịnh hót nói: “Điện thoại lừa đảo thôi, Lê tổng, chị Tô, tôi đi gọt hoa quả cho hai người.”

Trần Xuân Độ vừa nói xong, không đợi Lê Kim Huyên nói nhiều, đã đi vào trong phòng bếp.

Không lâu sau, Trần Xuân Độ bưng một đĩa hoa quả từ trong phòng bếp đi ra.

Lê Kim Huyên liếc nhìn đĩa hoa quả, đĩa hoa quả được đặt rất tinh xảo, hoa quả trải qua quá trình dày công chạm khắc, được Trần Xuân Độ làm thành nhiều hình thù khác nhau.

Tô Hiểu Vân nhìn thấy đĩa hoa quả trong tay của Trần Xuân Độ, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Đây thật sự là anh vừa mới cắt sao?”

Trần Xuân Độ gật đầu, Tô Hiểu Vân kinh ngạc hét lên: “Chưa đến 5 phút, kiểu đĩa hoa quả này ở trong một số nhà hàng, ít nhất cũng cần phải nửa tiếng, sao anh có thể làm được?”

Tô Hiểu Vân ngạc nhiên nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt của Lê Kim Huyên cũng lộ ra sự nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ khẽ kho khan một tiếng, giải thích: “Kỹ năng cắt thái của tôi khá tốt, trước đây lúc làm phụ bếp trong một số nhà hàng ở Châu Âu đã bắt đầu học những thứ này.”

“Kỹ năng cắt thái này của cậu, mức độ tinh xảo của hoa quả, đúng lúc đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không so sánh được.” Tô Hiểu Vân cười, trêu chọc nói: “Với kỹ năng cắt thái này, anh có thể tìm được một công việc tốt, lại cứ phải sống dưới nanh vuốt của người phụ nữ này.”

“Tô Hiểu Vân!” Đôi mắt xinh đẹo của Lê Kim Huyên trừng lên, vẻ mặt bất mãn.

“Sao, tớ nói sai?” Tô Hiểu Vân cười nói.

“Không nói nhiều với cậu nữa.” Lê Kim Huyên lạnh lùng hừ một tiếng, lười đấu võ mồm với Tô Hiểu Vân, đứng dậy, đi trên đôi giày cao gót, đi lên trên tầng.

“Qua đây.” Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ, dịu dàng lên tiếng.

Trần Xuân Độ ngồi xuống bên cạnh Tô Hiểu Vân, Trần Xuân Độ hỏi: “Chị Tô, ban ngày nói muốn thưởng cho tôi?”

Tô Hiểu Vân nở một nụ cười quyến rũ: “Anh muốn phần thưởng như vậy?”

“Tò mò mà.” Nụ cười của Trần Xuân Độ trở nên cứng ngắc, Tô Hiểu Vân đang ngồi bên cạnh mình, lúc này ở trong biệt thự Tô Hiểu Vân rất thoải mái, chiếc váy được xẻ ngực sâu.

Một mùi hương nhàn nhạt mê người tỏa ra từ cơ thể của Tô Hiểu Vân, chui vào mũi của Trần Xuân Độ, khiến dòng máu quái thú của Trần Xuân Độ dâng lên, đây là sự cám dỗ chết người nhất!. Kiếm Hiệp Hay

“Tò mò cái gì?” Tô Hiểu Vân từ từ đến gần Trần Xuân Độ, cơ thể duyên dáng sắp dán chặt vào người của Trần Xuân Độ…thậm chí Trần Xuân Độ còn có thể cảm thận được hơi thở tinh tế của Tô Hiểu Vân.

Trần Xuân Độ ngồi vững như một tảng đá, mà giọng nói mê hoặc của Tô Hiểu Vân truyền vào tai của Trần Xuân Độ: “Tôi sợ anh không chịu đựng được phần thưởng này.”

Trần Xuân Độ thở dốc…đây là phóng khách! Tô Hiểu Vân không muốn đi lên phòng ngủ sao?

Đột nhiên, Trần Xuân Độ lật người, đem Tô Hiểu Vân đè dưới thân, giống như một con dã thú ra trận, đôi mắt nóng rực!

Cũng đúng lúc này, Lê Kim Huyên lật tìm mấy lần ở trong phòng ngủ mà không tìm thấy điện thoại của mình, cô đột nhiên nhớ ra là rơi ở phòng khách, vội vàng đứng dậy, đi xuống tầng.

Một loạt tiếng giày cao gót từ trên tầng hai vang lên, đang đến gần tầng một!

Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân lúc này đang ở trên sofa, đôi mắt hai người nóng rực…thậm chí dép đi trong nhà của Tô Hiểu Vân cũng bị quăng sang một bên…

Đột nhiên, khuôn mặt của Trần Xuân Độ cứng lại, thính giác nhạy bén khiến anh đột nhiên phản ứng lại, từ trên sofa lảo đảo bò dậy.

“Sao vậy?” Tô Hiểu Vân sững sờ, từ trên sofa ngồi dậy.

“Cô ấy đang đi từ tầng hai xuống.” Trần Xuân Độ thấp giọng nói.

“Hả?” Khuôn mặt của Tô Hiểu Vân hiện lên sự kinh ngạc, mà lúc này, tiếng giày cao gót của Lê Kim Huyên đã vô cùng rõ ràng!

Tô Hiểu Vân vội vàng chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, chiếc váy xẻ với rất nhiều nếp nhăn.

“Hai người có nhìn thấy điện thoại của tôi không?” Giọng nói lạnh lùng, từ tính của Lê Kim Huyên từ tầng hai truyền đến, một dáng người xinh đẹp đi xuống từ chiếc cầu thang xoắn ốc trên tầng hai.

“Hả…không thấy.” Tô Hiểu Vân khôi phục lại hơi thở gấp gáp của mình nói.

Lê Kim Huyên đi xuống tầng, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang đứng bên cạnh sofa và Tô Hiểu Vân đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc sofa bằng da thật, không có một chút dáng vẻ tùy ý, lười biếng ngày thường.

“Hai người sao vậy?” Vẻ mặt Lê Kim Huyên hiện lên sự kỳ lạ, không hiểu chuyện gì.

“Sao vậy? Chúng tớ không có gì?” Tô Hiểu Vân sững sờ, nở một nụ cười không được tự nhiên.

“Tại sao hai người…trông có vẻ kỳ lạ?” Lê Kim Huyên nói ra một câu.

“Không có, tớ đang chuẩn bị lên tầng đi ngủ, tớ buồn ngủ rồi.” Vẻ mặt của Tô Hiểu Vân trở nên bình thường hơn rất nhiều, giọng nói mê hoặc: “Tớ đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Tô Hiểu Vân nói xong, lúc này gần như vội vội vàng vàng đi lên tầng hai, trái tim cô ta đập loạn, lúc nãy nếu như không phải thính lực của Trần Xuân Độ tốt, chỉ cần chậm một chút, sẽ bị Lê Kim Huyên tinh ý nhìn ra điểm không đúng!

Lúc nãy thật sự quá kích thích rồi. Không có ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Tô Hiểu Vân lúc này, dường như có một ngọn lửa đang cháy… trong lòng của cô ta lại có một loại khoái cảm mãnh liệt mà trước giờ chưa từng có!

….

Rất nhanh, chớp mắt, một tháng đã trôi qua. Một buổi chiều, Trần Xuân Độ đang ngồi trong phòng làm việc say sưa chơi trò chơi.

Đợi sau khi anh chơi xong một ván, đột nhiên, điện thoại vang lên.

Trần Xuân Độ liếc nhìn màn hình, đôi mắt sâu bỗng trở nên bí hiểm hơn.

Sau khi Trần Xuân Độ nhận điện thoại, bên đầu bên kia vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu Trần, bây giờ có thời gian ra ngoài ngồi một lúc không?”

Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên: “Đương nhiên là có rồi, được ông mời là vinh hạnh của tôi!”

“Được, một mình cậu qua đây, tôi đang ở quán cafe đối diện với tòa nhà Lê thị đợi anh.”

Trần Xuân Độ cúp điện thoại, vừa đi ra khỏi phòng làm việc đột nhiên bị ai đó gọi lại.

“Trần Xuân Độ.”

Trần Xuân Độ dừng lại, quay đầu nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết đang ôm một tập tài liệu: “Anh đi ra khỏi công ty à?”

“Đi mua cafe, sao thế thư ký Lâm, muốn tôi giúp cô mua một ly cafe không?” Trần Xuân Độ hỏi.

Lâm Tuyết Trinh gật đầu, đôi môi hồng cong lên, khẽ nói: “Cảm ơn nhé.”

Cảnh tượng này, bị rất nhiều người nhìn thấy, càng là sự ngưỡng mộ, ghen tỵ đến đỏ cả mắt.

Cùng sống dưới một mái nhà, bản thân cũng cố gắng, mấy năm nay ngay cả phương thức liên hệ với Lâm Tuyết Trinh cũng không có, kết quả tên tiểu tử này, mới vào công ty được bao lâu, trực tiếp leo lên làm phó tổng, còn có thể khiến thư ký Lâm mỉm cười, đây là giấc mộng đẹp cầu mà không được của biết bao nhân viên Lê thị!

Càng tức giận hơn chính là Trần Xuân Độ và tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng là quan hệ kia, còn trêu hoa ghẹo nguyệt với những yến oanh trong công ty!

Bọn họ không hiểu, Lê tổng, lẽ nào thật sự dung túng cho anh lượn lờ trong đám hoa?

Sau khi Trần Xuân Độ đi ra khỏi tòa nhà Lê thị, Lâm Tuyết Trinh ôm một tập tài liệu, đẩy cửa đi vào phòng tổng giám đốc.

“Gọi Trần Xuân Độ đến đây cho tôi.” Lê Kim Huyên cúi đầu làm việc, đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Trần tổng…” Lâm Tuyết Trinh do dự nói: “Vừa đi ra ngoài rồi.”

“Đi ra ngoài rồi?” Lê Kim Huyên cau mày, vẻ mặt không được vui, tên tiểu tử này… không có gì tốt!

Lê Kim Huyên đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, vô cùng low đi qua đường, đi vào quán cafe đối diện.

“Anh ấy nói anh ấy đi mua cafe.” Lêm Trinh Tuyết giải thích nói.

“Tôi biết rồi.” Vẻ mặt Lâm Kim Huyên vẫn rất bình tĩnh.

….

Sau khi Trần Xuân Độ đẩy cửa đi vào quán cafe, liếc mắt đã nhìn thấy Đường Nhu và Đường Đức ngồi trong một góc của quán cafe.

Đường Nhu thực sự quá rõ ràng, mái tóc đen óng ả, còn có khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế đến mức gần như khó tìm ra khuyết điểm.

“Aiyo, cơn gió nào thổi hai vị đến đây thế?” Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên, cà lơ phất phơ đi đến, ngồi xuống.

“Tiểu Trần, lần này tìm cháu đến cũng không có việc gì, chỉ là nói chuyện mà thôi.” Đường Đức đeo kính râm, với tư cách là trọng thần của Yên Kinh, an toàn là số một.

Lúc Trần Xuân Độ vừa đi vào, Trần Xuân Độ sớm đã cảm nhận được xung quanh quán cafe đều có đặc công canh giữ, trong quán cafe, cũng có mấy người ngụy trang, để giảm thiểu nguy hiểm mà Đường Đức sẽ gặp phải.

“Có gì thì mau nói đi, hai người không có việc sẽ không tìm tôi?” Trần Xuân Độ cười khẩy, trực tiếp chọc thủng cửa sổ bằng giấy.

Đường Đức ho khan mấy tiếng, sau khi bị chọc thủng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vô cùng bình tĩnh.

Mà Đường Nhu khẽ nhấp một ngụm, quay đầu qua, lười quan tâm đến Trần Xuân Độ, rõ ràng cô ta vẫn còn để ý chuyện lần trước.

Cô ta vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày bị sỉ nhục…bản thân đã bị tên tiểu tử khốn nạn, đáng chết này ấn lên xe, cong mông lên, bị đánh vào mông…thật sự quá xấu hổ! Đây là cơn ác mộng của cô ta! Là ký ức mà cô ta vĩnh viễn không muốn chạm vào!

Đường Nhu vừa nhớ đến ngày hôm đó, đã căm hận đến mức nghiến răng!

“Tiểu Trần à, lần này gọi cậu đến, thực ra chính là muốn thảo luận với cậu một chút, tiểu Nhu nhà chúng tôi đã đến tuổi kết hôn rồi, muốn hỏi xem cậu có ứng cử viên thích hợp không.” Đường Đức ho khan mấy tiếng.

Nghe thấy câu nói này, khóe miệng đang uống nước của Trần Xuân Độ giật giật, suýt nữa phun ra!!

Mẹ nó…đang hỏi mình có ứng cử viên thích hợp không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.