Chàng Rể Phế Vật

Chương 320: Chương 320: Bẫy trí mạng




Trần Xuân Độ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, giờ Diệp Thiến Nhiên đang đứng trước mặt anh, tha thiết nhìn anh, mong nhận được sự đồng ý của anh.

“Tất nhiên là được rồi.” Trần Xuân Độ gật đầu, khẽ cười.

Trần Xuân Độ đáp, ánh mắt không ngừng nhìn Diệp Thiến Nhiên từ trên xuống dưới, lén đánh giá cô, rồi khẽ gật đầu, dáng vẻ cực kỳ hài lòng.

Trần Xuân Độ bỗng nhìn Diệp Thiến Nhiên, rồi nói ra mấy con số.

“Anh đang lẩm bẩm gì thế?” Giọng nói dịu dàng của nữ thần tổng giám đốc vang lên ở bên cạnh.

“Không có gì.” Trần Xuân Độ vô thức đáp lại, mọi người có mặt ở đây đều không hiểu rõ Trần Xuân Độ mới nói gì, ngay cả Diệp Thiến Nhiên cũng chưa kịp phản ứng lại.

Đến khi màn hình livestream bị fan nữ thần spam, sắc mặt Diệp Thiến Nhiên mới khẽ cứng đờ... bởi vì hình như mấy fan đó nói rất đúng, ba con số mà Trần Xuân Độ mới nói ra... thật sự là số đo ba vòng của cô.

Trần Xuân Độ lén đánh giá Diệp Thiến Nhiên, cô ăn mặc cực kỳ mát mẻ, váy dài trên người tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo, đè bẹp rất nhiều ảnh photoshop trên mạng.

Thậm chí còn không hề thua kém nữ thần tổng giám đốc bên cạnh.

“Anh Trần, đã làm phiền rồi, tôi có thể phỏng vấn anh một lát không?” Diệp Thiến Nhiên nở nụ cười chân thành, một khi cười lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó liền tỏa ra sức hấp dẫn.

“Được thôi.” Trần Xuân Độ mỉm cười, nhìn Diệp Thiến Nhiên bằng ánh mắt nóng rực.

“Anh Trần, nghe nói trong đổ thạch sinh tử đại hội đổ thạch, anh đã mạo hiểm giành thắng lợi, lúc đó anh có lo lắng mình vì thất bại mà mất mạng không?” Diệp Thiến Nhiên khẽ cười hỏi.

“Tất nhiên là không rồi, trên thực tế là tôi cố ý làm thế, vì nghiền ép giành thắng lợi quá đơn giản nhàm chán, nên tôi tăng thêm chút hồi hộp giải trí.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt đáp, nhưng lời nói lại cực kỳ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.

Nếu có mấy khách quý có mặt ở đó đang xem livestream, thấy Trần Xuân Độ thổi phồng mình như vậy, chắc chắn sẽ không thể nhìn nổi nữa mà tắt livestream.

Diệp Thiến Nhiên sửng sốt, lời Trần Xuân Độ nói rất khác với tin tức mà cô nghe được.

“Vậy anh Trần, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm, khi đối mặt với thế hệ sau nhà họ Ngọc và Kỳ Tín – hội trưởng đổ thạch tiền nhiệm?” Diệp Thiến Nhiên hỏi tiếp.

“Tất nhiên là 100% rồi, hai con người thấp kém đó không xứng xách dép cho tôi!” Trần Xuân Độ khẽ cười, làm livestream lại bùng nổ.

Tất nhiên rất nhiều fan đang xem livestream không thể chịu đựng nổi việc tâng bốc bản thân của Trần Xuân Độ.

“Mẹ kiếp, không ngờ tên này có thể thắng Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín? Tôi không tin.”

“Đồ giả mạo, trong đổ thạch sinh tử lần này đa số đều là giả mạo, mẹ kiếp, xem tên này khoác lác không bằng xem Ngọc Vinh Hiên.”

“Ngọc Vinh Hiên là con cháu nhà họ Ngọc, Kỳ Tín càng là nhân vật nổi tiếng của thế hệ trước, hai người bọn họ đều được xem là tấm gương tiêu biểu trong giới đổ thạch, còn tên này chẳng có tiếng tăm gì cả, chỉ có chút may mắn mà thôi, thế mà dám sỉ nhục hai người nổi tiếng đó.”

“Nếu anh ta thật sự lợi hại như vậy, đã sớm nổi tiếng rồi, cần gì phải giẫm lên Ngọc Vinh Hiên và Kỳ Tín mới được, chắc chắn anh ta đang khoác lác.”

Diệp Thiến Nhiên chưa kịp phản ứng lại, mấy fan đang xem livestream đã bắt đầu lớn tiếng mắng.

Diệp Thiến Nhiên nhìn màn hình livestream, vẻ mặt hơi lúng túng, vội chuyển chủ đề: “Vậy anh Trần, bình thường anh có sở thích gì?”

Diệp Thiến Nhiên vừa nhắc đến đề tài này, đã làm Trần Xuân Độ hứng thú, nhìn chằm chằm cô, rồi nở nụ cười sâu xa, từ tốn nói: “Tất nhiên là ngắm nhìn phụ nữ ngực khủng rồi.”

“Ngắm nhìn phụ nữ ngực khủng?” Mới đầu Diệp Thiến Nhiên chưa kịp phản ứng lại, nhưng mặt cô nhanh chóng nóng bừng, đỏ ửng.

Hơn một triệu fan đang xem livestream như phát điên, vừa nghe anh nói thế thì hoàn toàn bùng nổ.

Bọn họ là vào xem Diệp Thiến Nhiên, nhưng đến giờ cô vẫn chĩa camera về phía Trần Xuân Độ để phỏng vấn thì thôi đi, thế mà tên này còn ngang nhiên trêu chọc nữ thần livestream của họ.

“Mẹ kiếp, người đàn ông này là ai, xấu như vậy cũng dám trêu chọc nữ thần của chúng ta?”

“Tôi không nhìn nổi được nữa, mau tắt livestream đi, người đàn ông này là cái thá gì, ngay cả nữ thần của chúng ta cũng dám trêu chọc?”

“Có anh em nào đang ở Yên Kinh không, nụ cười bỉ ổi, ánh mắt hèn mọn này rất đáng ăn đòn.”

Trong lúc các fan đang không vui, thì một giọng nói từ tính nhưng lạnh lẽo từ bên cạnh truyền đến: “Cô phỏng vấn xong chưa?”

Diệp Thiến Nhiên ngẩng đầu, thấy khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo như điêu khắc, cùng vóc dáng hoàn hảo không hề thua kém cô của Lê Kim Huyên, thì hơi sửng sốt.

Diệp Thiến Nhiên biết mình xinh đẹp đến đâu, nhưng giờ lại có một người không hề thua kém cô... thậm chí còn đẹp hơn cô đã xuất hiện ngay trước mắt.

Hơn nữa còn đang ăn lẩu cùng Trần Xuân Độ.

Lúc nãy các fan xem livestream còn đang không vui bỗng sửng sốt, dù gì bọn họ cũng ngắm nữ thần nhiều rồi, nên lúc khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lê Kim Huyên đập vào mắt, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đó, cộng với váy dài màu bạc, vòng eo thon thả, vòng một tròn trịa... cực kỳ quyến rũ, nhất thời chinh phục vô số trái tim fan.

“Ôi mẹ ơi, không ngờ người đẹp còn thể so bì với nữ thần đã xuất hiện... tôi cảm thấy tôi sắp thoát fan rồi.”

“Nữ thần hỏi phương thức liên lạc của người ta đi, đẹp quá đi mất, nếu so sánh thì chưa biết ai đẹp hơn ai?”

Có lẽ xuất phát từ bản năng thù địch giữa hai người phụ nữ, nên Lê Kim Huyên liếc nhìn Diệp Thiến Nhiên, hờ hững đánh giá một lượt rồi kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Chúng tôi vẫn đang ăn lẩu đấy.”

Dứt lời, Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Trần Xuân Độ cảm nhận được ánh mắt đó, nên vô thức rùng mình, nhìn Diệp Thiến Nhiên cười nói: “Cái đó, tôi và vợ tôi đang ăn lẩu, khi nào rảnh thì chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Vợ?” Diệp Thiến Nhiên trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ.

Cô không dám tin rằng, cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Trần Xuân Độ... lại là người phụ nữ... của anh.

“Hửm?” Lê Kim Huyên ngồi cạnh Trần Xuân Độ nghiêm mặt, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo, tràn ngập sát ý mờ nhạt.

Trần Xuân Độ rùng mình, vội cười lúng túng, đổi giọng giải thích: “Tôi lỡ lời rồi... cô ấy là cấp trên của tôi.”

Lúc này sắc mặt Diệp Thiến Nhiên mời dịu lại, sau khi nhìn thấy Lê Kim Huyên luôn nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt khó chịu, đành phải gật đầu nói: “Thôi được rồi, khi nào rảnh chúng ta lại phỏng vấn tiếp, đây là phương thức liên lạc của tôi.”

Diệp Thiến Nhiên đưa danh thiếp vào tay Trần Xuân Độ, anh liền nhận lấy, lúc này cô mới xoay người, ung dung rời khỏi đây.

Trần Xuân Độ luôn nhìn theo bóng lưng Diệp Thiến Nhiên, đến khi cô khuất dạng ở cửa tiệm lẩu, mới luyến tiếc thu hồi tầm mắt.

“Anh Trần được người đẹp tới bắt chuyện, thật hãnh diện.” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chế giễu bỗng vang lên.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu, thấy Lê Kim Huyên đang cười khẩy nhìn mình.

“Kim Huyên... em nghe anh giải thích...” Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, định giải thích.

“Anh không cần phải giải thích, đàn ông đều có một đức hạnh, đó là tham lam vô độ.” Lê Kim Huyên bỗng biến sắc, đôi mắt đẹp đầy giận dữ, lạnh lùng lườm anh.

Dứt lời, cô nhấc một chân ở dưới bàn lên, bỗng giẫm mạnh xuống chân Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ nhất thời biến sắc, miệng khẽ giật: “Kim Huyên, em có gì thì từ từ nói mà.”

“Tôi không có gì để nói với hạng người như anh.” Lê Kim Huyên tức giận hừ lạnh.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên, chợt rung động... nhếch miệng cười hỏi: “Kim Huyên, em phản ứng mạnh như vậy làm gì... chẳng lẽ em ghen?”

Trần Xuân Độ vừa dứt lời, Tô Loan Loan luôn ngồi lặng lẽ ăn cơm bên cạnh liền bị sặc, không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Mặt Lê Kim Huyên nhất thời nóng bừng, hình như Trần Xuân Độ đã nhìn thấu cô, nên câu nói đó đang vạch trần lớp ngụy trang vô tình của cô.

Nữ thần tổng giám đốc đỏ mặt, tức giận giải thích: “Ghen tuông cái gì, anh không soi gương nhìn mặt mình à, anh cảm thấy tôi sẽ ghen vì anh ư, đừng hòng!”

“Hừ!”

Nữ thần tổng giám đốc cực kỳ giận dữ, vừa thở hổn hển vừa hừ lạnh, quay đầu qua một bên, không thèm nhìn Trần Xuân Độ nữa.

Trần Xuân Độ nhìn dáng vẻ cực kỳ xấu hổ giận dữ của nữ thần tổng giám đốc, thì nở nụ cười thần bí, sâu xa.

***

Đêm đã về khuya, màn đêm dần bao phủ Yên Kinh, trong khách sạn, cảnh sát đã tới xử lý, thu thập chứng cứ tại hiện trường, nơi xảy ra án mạng, sau khi mấy người Lê Kim Huyên quay về khách sạn thì chỉ làm một bản tường trình đơn giản, rồi bảo ba người đổi khách sạn khác, để giữ gìn hiện trường vụ án.

Tất nhiên Lê Kim Huyên làm theo rồi, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng ba người cũng tìm được một khách sạn cũng không quá xa nơi tổ chức đại hội đổ thạch.

Sau khi gọi điện hỏi thăm lễ tân khách sạn vẫn còn phòng trống, Lê Kim Huyên liền mừng rỡ, vội giục Trần Xuân Độ lái xe đến đó.

Ba người đi vào khách sạn, tới quầy lễ tân, Lê Kim Huyên dịu dàng nói: “Cho chúng tôi một phòng đôi một phòng đơn.”

“Ba vị đợi một lát.” Nhân viên khách sạn này rất có tố chất, cô lễ tân cũng khá xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, rất quyến rũ.

Cô lễ tân cúi người khẽ cười, vô tình xuất hiện một khe rãnh sâu, làm Trần Xuân Độ nhìn đến phát ngốc.

Người đẹp ngực khủng, người đẹp ngực khủng!

Trần Xuân Độ thầm niệm mấy lần, mới khống chế bản thân.

Lê Kim Huyên vừa đợi thuê phòng, vừa quan sát xung quanh, ban đầu cô không muốn ở phòng cao cấp trong khách sạn xa hoa này, nhưng vì đại hội đổ thạch, nên khắp nơi trong nước C, thậm chí là nước ngoài đều có ông trùm tới dự, khách sạn lớn nhỏ ở Yên Kinh đều được đặt kín, còn sôi động hơn mấy mùa du lịch cao điểm trước đây, nên chỉ còn lại phòng đắt đến mức dọa người.

Ba người Lê Kim Huyên cũng khá may mắn, đúng lúc trước đó có hai ông lớn trả phòng, mới có phòng trống để lại cho họ.

Mặc dù khách sạn này cũng năm sao như lúc trước, nhưng dù là trang hoàng hay đẳng cấp cũng cao hơn khách sạn lúc trước nhiều, với kinh nghiệm của Lê Kim Huyên, thì nơi này đã tới rất gần khách sạn sáu sao rồi.

Lúc ba người đang chờ đợi, thì một giọng nói lạnh lùng thâm thúy từ bên ngoài truyền vào: “Cô không được cho bọn họ thuê phòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.