Chàng Rể Phế Vật

Chương 304: Chương 304: Chiến đấu kịch liệt




Lưỡi đao sáng như tuyết, lộ ra vẻ sắc bén lạnh như băng, cho dù máu tươi cũng không thể che giấu được khí thế sát phạt ngất trời.

Trong hành lang, một làn gió mang theo mùi máu tươi thổi qua... thổi bay tà áo dài trắng của trưởng lão, trên thanh đao trưởng lão cầm trong tay là máu tươi... lúc này đang nhỏ từng giọt xuống đất.

Máu tươi nhỏ giọt xuống nhuộm đỏ tấm chăn, vẽ nên từng đóa từng đóa hoa lớn màu máu.

Trưởng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, con ngươi lộ ra vẻ thâm sâu vô hình, tựa như có thể nhìn xuyên thấu qua cánh cửa để nhìn thấy bóng dáng phía sau nó.

Trưởng lão bỗng nhiên cong môi, nở nụ cười vô cùng quỷ dị.

Ông ta đột nhiên giơ tay lên, đao trong tay chém về phía cửa phòng!

“Phập!”

Ánh sáng từ lưỡi đao sắc bén trắng như tuyết lóe lên, rạch ngang hư không, hung hăng bổ xuống cửa phòng, cửa phòng bỗng nhiên xuất hiện một vết dao rất sâu.

Một đao này của trưởng lão uy lực kinh người, mạnh đến khó mà tưởng tượng được!

“Còn chưa đủ...” Trưởng lão lạnh nhạt nhìn thoáng qua, tự nhủ một câu, một giây tiếp theo ngay sau đó, ông ta lại vung lưỡi đao sáng chói trong tay về phía cửa phòng!

“Phập phập phập!”

Mặt đất điên cuồng chấn động, thanh đao trong tay trưởng lão không ngừng chém vào cửa phòng, không lâu sau, cửa phòng mơ hồ lộ ra một tia sáng, rung lên sắp đổ, không cần mấy đao, cánh cửa phòng sẽ bị bổ nát!

Trưởng lão nhìn cánh cửa phòng lung lay sắp đổ, cười lạnh một tiếng, lưỡi đao trong tay lại càng bổ xuống ác liệt!

“Phập phập phập...”

Trưởng lão vung dao càng lúc càng nhanh, trong phòng riêng, Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn cánh cửa lung lay sắp bị bổ nát, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt, ý tứ thâm trầm.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn ầm ầm, cửa phòng bị trưởng lão dùng dao bổ nát.

Cửa phòng ầm ầm đổ xuống, trưởng lão đứng ở cửa phòng, lập tức nhìn thấy Trần Xuân Độ trong phòng riêng.

Bóng dáng kia giống như đúc với tình báo nhà họ Ngọc lấy được, mặc dù nhà họ Ngọc là thế gia đổ thạch, nhưng cũng kết giao với rất nhiều gia tộc, quan hệ khá tốt, nên chuyện hỏi thăm số phòng của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên vẫn rất dễ dàng.

Trần Xuân Độ dựa vào cửa sổ, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, cứ yên lặng nhìn trưởng lão, ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm không có một chút gợn sóng.

Anh vẫn bình tĩnh thong dong như vậy, còn trưởng lão xách dao, giậm chân bước tới, lạnh nhạt nói: “Cho cậu hai sự lựa chọn, một là dập đầu nhận tội với cậu Ngọc, xem cậu ấy xử phạt cậu như thế nào.”

Trưởng lão hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Hai là tôi chém đầu cậu xuống, để hồn của cậu đi tạ tội với cậu Ngọc!”

Vẻ mặt của trưởng lão thoáng lóe lên vẻ giễu cợt, hai con đường này gần như đều là ngõ cụt, kết cục của Trần Xuân Độ là phải chết!

Nếu anh đến dập đầu nhận tội với Ngọc Vinh Hiên cùng ông ta, sao Ngọc Vinh Hiên có thể dễ dàng tha thứ cho anh đã vả mặt anh ta chứ, anh còn sống được trên thế gian này sao? Nhất định anh ta sẽ dùng cách độc ác đau khổ nhất để hành hạ anh một phen, sau đó sẽ giải quyết anh.

Mà trong mắt trưởng lão, người đàn ông trước mặt này như một con kiến hôi nhỏ yếu vậy, thậm chí một chút khí thế cũng không bộc phát ra, từ đầu đến chân hoàn toàn là một người bình thường.

“Tôi còn một con đường thứ ba.” Trần Xuân Độ bình tĩnh phun ra một vòng khói, nhìn về phía trưởng lão, giọng điệu trở nên hài hước châm chọc: “Dùng đầu của ông để cảnh cáo những kẻ không biết điều, khiến cho anh ta sau này không dám tới đây quấy rầy tôi nữa.”

Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, mà sắc mặt trưởng lão nháy mắt thay đổi, lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng như băng sương, thấp giọng nói: “Đây là cậu đang ép tôi phải ra tay.”

Trưởng lão híp mắt lại, khí thế quanh người lập tức thay đổi, tràn ngập sát khí lạnh như băng, tựa như một thanh lợi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ!

Ông ta nhìn Trần Xuân Độ, dường như muốn bộc phát một đòn kinh thiên, diệt trừ anh.

“Ha...” Trần Xuân Độ lười biếng cười nhạo một tiếng, lại hít một hơi thuốc, liếc nhìn trưởng lão một cái, ánh mắt vô cùng châm chọc!

Cho dù trưởng lão cầm đao, Trần Xuân Độ vẫn không hề có chút bận tâm, dửng dưng nhàn nhã.

“Tự tìm chết!” Trưởng lão lạnh giọng quát, sắc mặt lạnh như băng, lại không thể khống chế tung chân bước ra, cơ thể thoáng lóe lên.

Ông ta bỗng nhiên biến mất, đao trong tay bỗng tản ra đao mang kinh người, chém về phía Trần Xuân Độ.

Mũi đao rạch ngang hư không, phát ra tiếng vang chói tai... đó là âm bạo!

“Giết!” Đao mang trắng xóa bỗng nhiên bao trùm cả căn phòng khách sạn, ngay sau đó ánh sáng chói mắt thật sự sắp làm mù mắt người khác!

“Vù!”

Kình phong thét gào, mũi đao nhanh như tia chớp bổ về phía Trần Xuân Độ, dường như khó mà khiến cho người ta tìm được tung tích của ông ta!

“Chết!”

Trong hư không vang vọng tiếng hét lớn của trưởng lão, cuồn cuộn như sấm!

Ngay đúng lúc mũi đao sắp bổ cơ thể Trần Xuân Độ thành hai nửa, Trần Xuân Độ đột nhiên lộ ra sự bình tĩnh trong ánh mắt thâm sâu, sau đó càng thêm vẻ ác liệt.

“Đùng!”

Ngay đúng lúc mũi đao sắp bổ trúng cơ thể Trần Xuân Độ, tay phải của Trần Xuân Độ có một luồng khí tức màu đen bỗng thoáng hiện ra, bắn ra từ tay phải của anh, lập tức chặn đứng luồng đao mang này lại!

“Đùng!”

Một âm thanh sắc bén vang lên, tia lửa văng ra khắp nơi, trưởng lão cầm đao, không ngừng lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ có thêm sự kiêng kỵ.

Không ngờ cậu ta... lại đỡ được! Đây là lần đầu tiên trưởng lão gặp phải tình cảnh này, đao mang của ông ta không gì cản nổi, chém sắt như chém bùn, từ trước đến nay chưa tưng có gì có thể đỡ được đao mang của nó... Nhưng hôm nay người đàn ông kia trong tay chỉ có một thanh dao găm tầm thường lại có thể đỡ được!

Chuyện này sao có thể! Sao có thể!

Trưởng lão nội tâm dậy sóng ngút trời, ông ta để lộ ánh mắt thâm sâu, càng thêm vẻ phức tạp... khi ông ta nhìn thanh đao trên tay mình, sắc mặt vô cùng nặng nề!

Ông ta trợn mắt nhìn chằm chằm một lỗ thủng trên thanh đao... sắc mặt vô cùng khó coi, xanh mét dữ tợn!

Thanh đao này là binh khí cao cấp nhà họ Ngọc lấy được ở chợ đen... vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn... Nó đã trải qua vô số trận chiến kịch liệt, đến nay chưa từng hư hại chút nào, là vũ khí đáng mặt bảo đao!

Mà bây giờ, ông ta nhìn thấy gì đây?

Thanh bảo đao này lại bị hỏng rồi!

Chuyện này... tâm tình trưởng lão khó mà bình tĩnh nổi, tim đập loạn xạ, ánh mắt rơi vào con dao găm đen trong tay Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy cuồng nhiệt!

Ánh mắt ông ta vô cùng sắc bén, nháy mắt có thể nhìn ra con dao găm màu đen này nhất định không phải vật phàm, ngay cả thanh bảo đao này cũng có thể chém hỏng... rất có thể còn quý hơn thanh bảo đao này!

Trưởng lão nhìn con dao găm này, trong mắt hiện lên một tia tham lam nóng bỏng như lửa, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt khinh thường, lạnh nhạt nói: "Nó ở trong tay ngươi, chính là hủy hoại sự tồn tại của nó."

Trần Xuân Độ bĩu môi, ngậm thuốc lá, ra vẻ hết sức cuồng vọng, dáng vẻ vô cùng lưu manh: “Ông già bây giờ luôn nói nhảm nhiều như vậy sao, muốn tìm chết thì tới con mẹ nó nhanh lên, ông đây còn muốn đi ngủ...”

Vẻ mặt của trưởng lão bỗng nhiên nghiêm lại, ông ta nhìn dáng vẻ phách lối của Trần Xuân Độ thì giận đến bật cười, cánh tay cầm đao bỗng run lên, vung về phía Trần Xuân Độ!

“Chết đi!” Trưởng lão hét lớn, đao mang mạnh mẽ kinh người, xé gió bổ về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ vung Long Nha, lưỡi dao như sấm sét mùa xuân, không ngừng vung ra, chặn lưỡi đao lại!

“Keng keng keng...”

Một loạt bóng dáng lóe lên, tốc độ của hai người nhanh như chớp, đánh nhau kịch liệt trong phòng riêng cao cấp!

Xung quanh hai người chẳng biết nổi lên gió lớn ầm ầm từ khi nào, toàn bộ phòng riêng của khách sạn cũng có thể cảm nhận được chấn động nhẹ, động tác của hai người này thật sự quá lớn!

Trong phòng nhỏ bên cạnh, lúc này Tô Loan Loan đã nằm ở trên giường, ngủ thiếp đi, tiến vào giấc mơ...

Không lâu sau khi ngủ thiếp đi, cô ta khẽ nhíu mày, sau đó vô thức tỉnh lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.

Sau khi nhìn xung quanh một lúc, cô ta nhanh chóng nhận ra sự rung chuyển nhẹ trong phòng, cô ta cau mày tự tin lắng nghe một lúc, nghi ngờ tựa đầu vào bức tường.

Theo cô ta biết... đây là vách tường phòng Trần Xuân Độ.

Người này đang làm gì, động tĩnh lại lớn như vậy...

Tô Loan Loan thầm nhủ trong lòng, cô ta bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, tức giận nhìn vách tường, hừ lạnh một tiếng, phun ra một từ: “Lưu manh!”

Khi cô vừa định tiếp tục chìm vào giấc ngủ... nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được sự tò mò của mình, tim đập bình bịch loạn xạ, cô thận trọng áp tai vào tường...

“Ầm!”

Long Nha trong tay Trần Xuân Độ sắc bén không gì địch nổi, sau vài lần giao chiến, trưởng lão lùi về phía sau mấy bước, bảo đao trên tay đã xuất hiện nhiều lỗ thủng, tựa như bị chó gặm vậy.

“Cậu may mắn mới có được bảo vật tốt như thế này, nhưng cậu cũng chẳng sử dụng được... làm mai một giá trị của nó.” Trưởng lão nhìn về phía Trần Xuân Độ, mặc dù ngoài miệng vẫn khinh thường, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác với Trần Xuân Độ.

Ông ta vỗn tưởng rằng một chiêu là có thể giết chết Trần Xuân Độ, nhưng sự thật luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Sau mấy chiêu này, ông ta vẫn không chiếm được chút ưu thế nào, thậm chí còn rơi vào thế hạ phong.

“Dùng thứ cổ lỗ sĩ này để đánh với tôi, đúng là một lão già.” Trần Xuân Độ lắc đầu, cười trêu đùa.

Mà sắc mặt trưởng lão hơi cứng lại, càng trở nên khó coi. Người càng già lại càng sợ nghe được chữ “già” này... mà những lời này của Trần Xuân Độ hiển nhiên đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ông ta.

“Giao nguyên thạch ra đây, tôi có thể cho cậu được toàn thây.” Trưởng lão chậm rãi nói, giọng nói càng lạnh lẽo, giọng điệu mơ hồ mang vẻ không cho phép nghi ngờ, ông ta đã bắt đầu uy hiếp Trần Xuân Độ rồi.

Những lời này của ông ta vô cùng khinh thường, tựa như ông ta đã định ra kết cục của Trần Xuân Độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.