Chàng Rể Phế Vật

Chương 153: Chương 153: Lên thì lên!




Trần Xuân Độ không nghĩ tới anh sẽ xem nhẹ chi tiết quan trọng nhìn như không có tác dụng gì ở chỗ này.

Tô Loan Loan nheo mắt, ánh mắt cô ta dừng sau lưng Trần Xuân Độ, lời nói của Lê Kim Huyên đã nhắc nhở cô ta.

Tô Loan Loan chưa bao giờ cho rằng Trần Xuân Độ thật sự chỉ là một người con rể ở rể bình thường, cô ta luôn có cảm giác Trần Xuân Độ như đang cố gắng che dấu điều gì.

Cô ta từng tìm kiếm vô số cơ hội, nhưng lần nào Trần Xuân Độ cũng khéo léo ứng đối làm cho cô ta không bắt được nhược điểm, không chê vào đâu được.

Nhưng hôm nay là một cơ hội vô cùng tốt!

“Đúng vậy, ngay cả Sếp Lê cũng phản ứng lớn như vậy mà sao anh lại không có phản ứng gì thế?” Tô Loan Loan hỏi.

Cơ thể Trần Xuân Độ hơi chấn động, anh lập tức quay đầu, lộ ra một nụ cười láu cá lấy lòng: “Sếp Lê, em không biết người khác thì thôi, chẳng lẽ em còn không biết anh à... Lúc trước anh đi làm ở nước ngoài, ở đó loạn đến mức nào, trường hợp này xảy ra không biết bao nhiêu lần, đương nhiên có thể thừa nhận được.”

Lê Kim Huyên không để ý đến anh, mà ánh mắt của Tô Loan Loan vẫn không ngừng đánh giá như đang thăm dò Trần Xuân Độ.

Lời giải thích của Trần Xuân Độ rất gượng ép, làm cho Tô Loan Loan càng nghi ngờ thân phận của Trần Xuân Độ.

Nhìn thấy trường hợp này mà còn nhẹ nhàng như không thì tuyệt không phải một kẻ vô công rồi nghề.

Hơn nữa Trần Xuân Độ từng ở nước ngoài một thời gian, trong lòng Tô Loan Loan xuất hiện một phỏng đoán, chẳng lẽ Trần Xuân Độ là đặc công đến từ nước ngoài?

Nhưng Tô Loan Loan quan sát thế nào cũng cảm thấy Trần Xuân Độ không giống đặc công, bởi vì sắp xếp đặc công vào bên người Lê Kim Huyên, lợi ích quá ít, mất nhiều hơn được.

Trần Xuân Độ đánh tay lái, tuy rằng nụ cười vẫn như thường như trong lòng lại rối loạn, trán đổ mồ hôi lạnh.

Anh lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng, đậu xanh... Thế mà mình lại quên mất chuyện này, suýt chút nữa là lòi, thật sự quá nguy hiểm!

Xa Maybach màu đen lao nhanh về phía khu nhà cao cấp, cùng lúc đó, Lê Thần Yên đang ngồi trong một căn phòng riêng của nhà hàng ba sao Michelin, trong phòng có đặt hương liệu, không khí tràn ngập mùi thơm kỳ lạ.

Lê Thần Yên lắc lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt đạm như nước.

Một cấp dưới mang theo mùi máu nồng nặc bước vào, cung kính khom lưng nói: “Cậu cả, đã rửa sạch sẽ.”

“Đã lấy dấu vân tay trên thi thể chưa?” Lê Thần Yên lạnh lùng hỏi.

Cấp dưới gật đầu: “Lấy hết rồi, hung thủ đã xử lý hết dấu vết gây án, không có dấu vân tay, ngay cả thanh kiếm là hung khí cũng không có, xóa sạch không còn gì cả.”

Cấp dưới dừng vài giây rồi nói: “Cậu cả, hung thủ quả thật có kinh nghiệm phong phú, năng lực bỏ xa đám sát thủ này, nước C mà có người năng lực bực này thì không có khả năng ở thành phố T được.”

“Không biết gã Nhĩ Đông Trần kia là thật hay gỉ, thân phận của người này rất thần bí, nhưng nếu không phải anh ta mà có người khác... Nhĩ Đông Trần cũng không tránh khỏi liên quan! Lê Thần Yên uống một ngụm Whiskey, rượu lạnh uống vào họng, sắc mặt Lê Thần Yên càng thêm lạnh lẽo, sát khí tràn ngập: “Nếu có một người khác cứu Trần Xuân Độ mà không cứu Lê Kim Huyên cũng đủ để chứng tỏ Lê Kim Huyên không biết người này, chỉ cần theo dõi Trần Xuân Độ là được.”

“Nhĩ Đông Trần, mày phá chuyện này của tao, tao xem mày định phá chuyện tiếp theo thế nào!” Lê Thần Yên uống một ngụm cạn rượu trong ly, lạnh giọng nói: “Theo dõi Trần Xuân Độ chặt chẽ, có manh mối gì thì báo cho tôi ngay!”

Đột nhiên, một người cấp dưới khác cầm di động vội vàng đi vào: “Cậu cả, lúc nãy không gọi điện thoại được, bây giờ là Adams tự gọi đến!”

Lê Thần Yên nhận di động, sắc mặt khó coi, vừa định chất vấn Adams thì đầu bên kia đã truyên đến riếng rít gào của Adams trước: “Anh đúng là đồ khốn không tuân thủ hứa hẹn! Dám lừa tôi! Hại tôi tổn thấy nhiều anh em như vậy!”

Lê Thần Yên ngạc nhiên, anh ta bị Adams mắng mà không hiểu ra sao.

Lê Thần Yên há miệng thở dốc, vừa muốn nói chuyện đã bị Adams mắng đến chết lặng: “Người nước C các anh quả nhiên là một đám sinh vật giả dối, từ nay về sau Adams tôi cắt đứt quan hệ với anh, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”

Không để cho Lê Thần Yên nói được câu nói, Adams vừa mở máy đã mở một hồi, sau đó trịnh trọng phủi sạch quan hệ với Lê Thần Yên.

Đầu bên kia điện thoại, Lê Thần Yên mặt mũi xanh mét, anh ta là thiên chi kiêu tử nhà họ Lê ở Yên Kinh, có bao giờ phải chịu loại nhục nhã này, kết quả còn không thể cãi lại!

Bởi vì anh ta phát hiện mình đã bị Adams kéo vào sổ đen!

“Rầm!” Lê Thần Yên nắm chặt điện thoại, mặt mày xanh mét, cả người đều đang run lên!

Đột nhiên, anh ta đập mạnh di động xuống đất, làm đám cấp dưới nhà họ Lê giật nảy mình!

“Đi thăm dò xem tại sao Adams lại tức tối vội phủi sạch quan hệ như vậy.” Lê Thần Yên hít thở dồn dập, lúc này anh ta mất cả gốc lẫn lãi, chính mình còn vì vậy mà bị thương!

Không chỉ có như thế, anh ta còn xúc phạm đến cao thủ nước ngoài xếp hạng trước một trăm trên bảng Ám một cách khó hiểu!

Một cấp dưới cung kính khom người, miệng anh ta đắng chát, bời vì anh ta hiểu rõ nhiệm vụ này căn bản không hoàn thành được... Bọn đi điều tra lý do vì sao Adams nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, đây chính là không có chút đầu mối gì cả!

Nhưng mà anh ta không có cách nào không nghe theo lệnh của Lê Thần Yên, chỉ có thể bắt buộc làm theo.

Chờ khi toàn bộ cấp dưới rời khỏi, Lê Thần Yên đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cố gằng bình ổn tức giận trong lòng, làm cho hô hấp của mình dẫn bình thường lại.

“Nhĩ Đông Trần... Lê Kim Huyên...” Lê Thần Yên thì thào nói, đôi mắt càng trở nên thâm thúy sắc bén khi nói ra hai cái tên này.

“Hơi thú vị.” Lê Thần Yên tự nói, khóe miệng cong lên, ý vị không rõ.

Anh ta không ngờ rằng lần đầu tiên giao phong anh ta đã bị đánh bại, bị bại hoàn toàn.

Trở lại nhà họ Lê ở khu nhà ở cao cấp, vẻ mặt Lê Kim Huyên đầy mệt mỏi, mỗi câu nói của Lê Thần Yên ở nhà hàng đều là đao kiếm vô hình, rất tốn tinh thần.

Lê Kim Huyên đứng dậy đi vào phòng tắm, Trần Xuân Độ lại ngồi ở sofa xem phim cùng Tô Hiểu Vân.

“Hai người đi đâu vậy?” Tô Hiểu Vân nhìn tiết mục trên ti vi, lên tiếng hỏi.

“Anh trai của Lê Thần Vũ đến thành phố T, đêm nay anh ta mời Kim Huyên ăn cơm.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, anh không muốn làm cho Tô Hiểu Vân lo lắng nên không nói chuyện ám sát xảy ra lúc sau.

“Hả?” Sắc mặt Tô Hiểu Vân hơi cứng lại, Lê Thần Yên đến thành phố T đương nhiên không phải để đi du lịch.

Thân là bạn thân của Lê Kim Huyên, đương nhiên Tô Hiểu Vân biết một số chuyện về Lê Thần Yên, cũng biết Lê Thần Yên càng khói đối phó hơn em trai Lê Thần Vũ của anh ta.

“Phải nói Kim Huyên cẩn thận hơn, tâm người làm chính trị đều bẩn cả.” Tô Hiểu Vân nghiêm túc nói.

Trần Xuân Độ gật đầu, qua nửa giờ, Lê Kim Huyên mới mặc một chiếc áo tắm, tóc đen ướt sũng đi từ tầng đi xuống.

Trần Xuân Độ vội vàng đi vào bếp rót một cốc sữa nóng cung kính đưa cho Lê Kim Huyên.

“Chậc chậc, thật ghen tỵ, tốt xấu gì tớ cũng là bạn thân của cậu, vậy mà chỉ lấy sữa cho cậu chứ không cho tớ...” Tô Hiểu Vân thấy vậy thì ghen tỵ nói.

Lê Kim Huyên liếc nhìn Tô Hiểu Vân một cái, thản nhiên nói: “Cậu muốn uống thì tự đi nấu lại mà uống không phải được rồi à.”

“Tự mình nấu đâu giống người khác nấu.”

“Vậy cậu trả cho anh ấy mỗi tháng sáu mươi triệu rồi nói anh ấy nấu cho cậu.” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng cô lại không ngờ rằng Tô Hiểu Vân lại sáng mắt khi nghe vậy: “Thật à? Chỉ cần sáu mươi triệu là có thể nói anh ấy hầu hạ tớ?”

Trong lòng Lê Kim Huyên có cảm giác không ổn, cô cảnh giác liếc nhìn Tô Hiểu Vân: “Cậu muốn làm gì?'

“Sáu mươi triệu mà thôi, rẻ hơn trai bao nhiều, cậu không cần thì tớ cần.” Tô Hiểu Vân liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Thực dụng lại chất lượng, thứ thiết yếu trong gia đình.”

Trần Xuân Độ ở bên cạnh nhìn hai người tranh chấp thì mặt đen lại, oan uổng vô cùng... Đệch, mình không nói câu nào thế mà vẫn bị nhắm vào, không thể hiểu nổi.

Đây là nói tiếng người à, cái gì gọi là thực dụng lại chất lượng, thứ thiết yếu trong gia đình... Đã biết đặc biệt sao còn biết thành nhu yếu phẩm hàng ngày?

Đúng lúc Trần Xuân Độ đang buồn bực, Lê Kim Huyên mặc kệ, mắt đẹp lườm Tô Hiểu Vân, giọng nói cất cao vài phần: “Tô Hiểu Vân, cậu có ý gì? Đây là chồng tớ, cậu muốn đoạt chồng tớ à?”

Tô Hiểu Vân cười nhạo một tiếng, liếc qua Lê Kim Huyên: “Người ta coi cô là vợ, cậu có coi người ta là chồng không? Kết hôn mấy tháng mà có lẽ đến giường của cậu anh ấy cũng chưa từng lên đúng không? Người đàn ông tốt như vậy mà rơi vào tay cậu. quả thực là bị cậu đạp hư!”

“Cậu!” Bình thường Lê Kim Huyên luôn lạnh lùng giống như đóa tuyết liên trên núi băng, là nữ thần băng sơn mà vô số đàn ông mơ ước, đương nhiên võ mồm không bằng được loại phụ nữ thành thục phong tình như Tô Hiểu Vân.

Nói vài câu, Lê Kim Huyên đã rơi vào thế yếu, sao cô có thể nói thắng được Tô Hiểu Vân đây.

“Không phải là đi ngủ à, tối nay tớ sẽ ngủ anh ấy, ai sợ ai!” Lê Kim Huyên bị Tô Hiểu Vân chọc giận đến mức nghiên răng nghiến lợi, cô lạnh giọng nói.

Hu!

Không khí đột nhiên như ngừng lại, Tô Hiểu Vân ngẩn người, vẻ mặt Trần Xuân Độ dại ra, trong lòng kích động khó có thể kiềm chế, ngay cả Tô Loan Loan đứng bên cạnh không nói gì từ nãy giờ cũng ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Lê Kim Huyên.

Lúc này Lê Kim Huyên mới nhận ra mình bị Tô Hiểu Vân chọc giận mất lý trí, thế mà lại nói ra loại lời này!

Thoáng chốc, mặt Lê Kim Huyên đỏ bừng giống như táo chín, má đỏ hây như rặng mây, xinh đẹp vô cùng.

Trần Xuân Độ ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, cảm xúc trong lòng kích động khó nói thành lời... Hô hấp đều trở nên dồn dập!

Anh hoàn toàn không ngờ Lê Kim Huyên sẽ chủ động nói ra lời này! Còn nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy!

Đây là vinh hạnh cơ nào, Trần Xuân Độ rất phấn kích, đây là cơ hội tốt khó có được!

Tô Hiểu Vân cười nhạo một tiếng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ha, người nào đó nhớn nhác làm sao, đừng để đến lúc đó lại tìm cớ đá người xuống giường...”

“Ai nhớn nhác, tôi nói được thì làm được!” Tô Hiểu Vân như là khắc tinh của Lê Kim Huyên, luôn có thể khơi mào lửa giận của Lê Kim Huyên, làm cho Lê Kim Huyên mất lý trí, cô lạnh giọng nói.

Nhưng sau khi nói xong, Lê Kim Huyên nhất thời hối hận... Ánh mắt Trần Xuân Độ ở bên cạnh đã như mắt sói đói, giống như bắt đầu phát ra ánh sáng xanh.

Lê Kim Huyên xoay người lườm Trần Xuân Độ một cái, cô dậm chân rồi vội chạy lên dầu, giày xăng đan dẫm mạnh xuống nền nhà, giống như là đang trút hết túc giận trong lòng ra.

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đúng lúc này, Tô Hiểu Vân nhẹ nhàng đá Trần Xuân Độ một cái, hơi tức giận nói: “Đi lên đi chứ?”

Trần Xuân Độ sửng sốt, Tô Hiểu Vân nghiến răng: “Tôi đã tạo cơ hội tốt cho anh rồi, anh định uổng phí khổ tâm của tôi à?”

Trần Xuân Độ giật mình xoa tay, vội vàng mang tâm trạng kích động đi lên tầng hai.

Tô Hiểu Vân nhìn bóng dáng Trần Xuân Độ, khóe miệng khẽ cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.