Chàng Rể Phế Vật

Chương 343: Chương 343: Trong mắt không có ai!




Không chỉ Lê Thần Vũ, Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy Trần Xuân Độ nói xằng nói bậy khi được Diệp Thiến Nhiên phỏng vấn, gần như tất cả khách quý ở đại hội cược đá đều nhìn thấy!

Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Trần Xuân Độ vang xa, ngày càng nhiều khách khứa biết anh là người thắng trong ván cược sinh tử trong khu cược cao cấp mấy ngày trước!

Mà không chỉ những khách quý kia, trong một phòng VIP của khách sạn nào đó… Một người đàn ông mang theo phong cách châu Âu nhìn Trần Xuân Độ trong tivi, nở nụ cười khinh thường, chậm rãi nói với chàng trai bên cạnh: “Đây chính là người nước C, kiêu căng ngạo mạn, sớm muộn gì cũng có ngày, sự ngạo mạn của hắn sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”

Chàng trai gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ trong tivi, bật cười một tiếng, Trần Xuân Độ trông rất bình thường, có thể nói là vô cùng bình thường, không ngờ lại dám nói ra lời kiêu ngạo như thế, quá tự tin, tự tin đến mức không muốn sống nữa!



Yên Kinh, trong tòa nhà chọc trời cao vút.

Kinh ngồi trước bàn kính tràn đầy cảm giác hiện đại, trên bàn kính đang phát video Trần Xuân Độ phỏng vấn trong tin tức.

Kinh nhìn video kia, vẻ mặt bình thản, anh ta không nói một lời, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời sao.

Có câu nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn… Mà cả Yên Kinh này cũng khó tìm ra người có thể nhìn thấy con người của anh ta.

Ngay cả thuộc hạ của Kinh cũng không hiểu kinh, người đàn ông thần bí này, không ai có thể đoán ra suy nghĩ từ vẻ mặt của anh ta, vì người hiểu anh ta đều biết, đây có thể nói là nằm mơ giữa ban ngày!

Trên bàn kính đang phát về tin tức có Trần Xuân Độ, vẻ mặt Kinh không chút cảm xúc, sau khi xem xong thì tắt video.

Không lâu sau đó, cửa thang máy mở ra, một nữ thư ký quyến rũ lẳng lơ, có vóc dáng hoàn mỹ đung đưa eo nhỏ đi vào.

“Tiếp tục tập trung theo dõi, có tin tức mới liên quan đến anh ta thì lập tức nói với tôi.” Kinh hờ hững ra lệnh, giọng điệu cực kỳ tùy ý, lại khiến hư không chấn động, mỗi một câu nói của anh ta đều tựa như mệnh lệnh không thể cãi lại.

“Vâng.” Nữ thư ký kia đồng ý, trong lòng thì thầm thấy khó hiểu, cô ta không hiểu vì sao một tên ở rể lại khiến ngài Kinh phải theo dõi như thế, rốt cuộc anh có năng lực đặc biệt gì chứ?

Một tên ở rể, anh lấy đâu ra sức hấp dẫn lớn như vậy, lên được trang đầu, còn được ngài Kinh theo dõi, nếu là người bình thường, e rằng có chết cũng không thấy tiếc!



Mà Trần Xuân Độ không hề hay biết mình được lên trang đầu, anh càng không biết nhờ nó, bố cục của Yên Kinh đã lặng lẽ thay đổi.

Sau khi ngồi vào một chiếc taxi, xe taxi lập tức chở anh đi về phía khách sạn.

Nửa giờ sau, taxi chậm rãi dừng lại trước cổng khách sạn, cửa xe mở ra, Trần Xuân Độ ngậm thuốc lá, trông cực kỳ lưu manh đi vào từ bên ngoài.

Trần Xuân Độ vừa đi tới trước cửa phòng mình thì bỗng dừng chân lại, anh liếc mắt một cái, nhìn thấy Tô Loan Loan đứng trước cửa phòng của Lê Kim Huyên.

“Chậc, chuyện gì thế?” Trần Xuân Độ sải bước, chậm rãi đi về phía Tô Loan Loan.

Sau khi thấy Trần Xuân Độ đến gần, Tô Loan Loan bèn nói: “Anh đừng có đến đây, bây giờ Tổng Giám đốc Lê không muốn gặp anh”.

“Không muốn gặp tôi?” Trần Xuân Độ sửng sốt, không hiểu vì sao, nhỏ giọng lầm bầm: “Sư tử cái này, làm trời làm đất, lần này lại muốn giở trò gì vậy?”

Trần Xuân Độ thấy rất khó hiểu, mình vừa trở về, Lê Kim Huyên đã làm thế với mình, khiến Trần Xuân Độ hoàn toàn không kịp phản ứng!

Khi Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lê Kim Huyên, thì anh càng sửng sốt hơn, có thể nói là trợn mắt há mồm!

Vì Lê Kim Huyên chặn anh rồi!

“Con mẹ nó! Ông đây chọc gì cô ấy mà cô ấy lại chặn tôi rồi!” Cuối cùng Trần Xuân Độ không thể nhịn được nữa, quát to lên!

Tô Loan Loan ở một bên cũng khó hiểu nhìn Trần Xuân Độ, hôm nay… lời Trần Xuân Độ nói đã đắc tội tổng giám đốc rồi ấy chứ!

Từ sau cuộc điện thoại của Tô Hiểu Vân, lại đến tin tức kia, Tô Loan Loan đã không thể đoán được tổng giám đốc đã giận đến mức nào nữa rồi!

Dù sao trong cuộc điện thoại với tổng giám đốc, Tô Loan Loan cũng có thể cảm nhận được cô đang rất tức giận.

“Anh trở về xem tin tức là biết.” Khi Trần Xuân Độ buồn rầu cầm thẻ phòng chuẩn bị mở cửa phòng của mình, Tô Loan Loan đột nhiên nói.

Xem tin tức?

Trần Xuân Độ mở cửa phòng ra đi vào trong, sau khi ngồi xuống sofa thì mở tivi lên.

Sau khi mở tivi, Trần Xuân Độ nhanh chóng sửng sốt.

Anh nhìn chằm chằm tin tức trên tivi, ngây người!

Anh ngơ ngác xem tin tức trong tivi, mình và Diệp Thiến Nhiên trông rất thân mật, bỗng nhiên kịp hiểu ra… Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trên trán!

Con mẹ nó, ai làm trò này vậy, còn đăng lên mạng, lên trang đầu nữa!

Cả người Trần Xuân Độ đều đang run rẩy, anh cực kỳ sợ hãi, chẳng trách Lê Kim Huyên không để ý đến mình, chắc chắn Lê Kim Huyên đã nhìn thấy tin tức này rồi!

Khi Trần Xuân Độ mở điện thoại ra xem những tin đồn nhảm trên mạng, hai chân anh lại tiếp tục run rẩy, sắc mặt tái nhợt!

Trời ạ! Mình xui xẻo quá, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này!

Trần Xuân Độ hoảng loạn! Anh có nằm mơ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này!

Trần Xuân Độ thoáng chốc nhất ra những bình luận trên mạng càng hung ác, Lê Kim Huyên sẽ càng không bỏ qua cho mình! Cô vốn dĩ đã nóng tính, nói không chừng bây giờ cô đang trốn trong phòng mài dao đấy!

Mà video này có lẽ là do fan của Diệp Thiến Nhiên làm, chắc chắn Diệp Thiến Nhiên sẽ không làm như thế, chuyện này không có lợi gì với cô ta cả, dù có hot lên, nhưng cũng sẽ khiến cô ta đứng ở đầu sóng ngọn gió, cũng không phải chuyện tốt lành gì, hơn nữa cô ta cũng không thể khiến video này hot lên nhanh như vậy!

Trần Xuân Độ rất muốn gọi điện thoại cho Diệp Thiến Nhiên, nói với cô ta đây là chuyện tốt do fan cô làm này, hại anh thê thảm!

Nhưng lúc này Trần Xuân Độ khóc không ra nước mắt, tấm danh thiếp Diệp Thiến Nhiên cho anh đã bị nữ tổng giám đốc xinh đẹp lấy đi ném vào thùng rác rồi!

Mình gọi điện thoại bằng cách nào đây!

Trần Xuân Độ đờ đẫn, muốn sụp đổ!

Một lúc lâu sau đó, Trần Xuân Độ mới nghĩ ra một ý, cầm điện thoại lên gọi cho một số.

Bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên tiếng nhạo báng quen thuộc của một chàng trai: “Lão Đại, bây giờ anh mới nhớ đến em à?”

“Mau chóng huy động tất cả giới truyền thông, nếu chị dâu của cậu không tha thứ cho tôi, đêm nay tôi sẽ đến phòng cậu cho cậu một buổi huấn luyện đánh cận chiến!” Trần Xuân Độ quát to với chàng trai.

Chàng trai ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy Trần Xuân Độ nói “huấn luyện đánh cận chiến” thì vô thức run rẩy, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh mình bị Trần Xuân Độ tra tấn trong căn cứ, anh ta lầm bầm một tiếng: “Ngoài dùng mấy thứ này uy hiếp người khác ra thì anh còn gì nữa không.”

Một lát sau, chàng trai lại nói: “Những công ty truyền thông anh thu mua lúc trước đã bắt đầu hành động rồi, công văn sẽ lập tức được phát ra, em đã liên lạc với mấy công ty giải trí của Yên Kinh, mấy ngày nữa chuyện này sẽ lắng xuống… Lão Đại, anh yên tâm đi dỗ dành chị dâu đi.”

“Bây giờ chị dâu cậu tự giam mình trong phòng, tôi đi qua tìm chết à.” Trần Xuân Độ hít sâu một hơi.

“Vậy thì phải gạo nấu thành cơm, Lão Đại, từ trước đến giờ chị dâu là người phụ nữ duy nhất khiến anh bó tay nhỉ… Chị ấy đúng là thiên địch của anh rồi!” Chàng trai làm ra vẻ ung dung, cười ha ha nói.

“Đó là vợ tôi, đương nhiên phải nhường cô ấy một chút rồi… Sau khi trở về căn cứ cậu đợi tôi, tôi nhất định sẽ khiến tất cả các bên cho cậu một buổi huấn luyện cực hạn.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, khiến chàng trai ở đầu bên kia điện thoại lạnh sống lưng, không chút do dự cúp máy.

Trần Xuân Độ ngồi trên sofa xem tin tức trong tivi, lập tức cảm thấy mất hứng, sau khi tắt tivi lại gọi một cuộc điện thoại cho con sư tử cái mình nuôi… Vẫn không có kết nối… Lê Kim Huyên đã chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh rồi!

Trần Xuân Độ nở nụ cười bất đắc dĩ… Lê Kim Huyên là đang ghen sao?



Thành phố Hỗ T, biệt thự nhà họ Đỗ.

Nơi này trang trí vô cùng xa hoa, trong phòng khách vàng son lộng lẫy, có một người trung niên đứng trước vách tường, nhìn chăm chú bức trách trên tường, đôi mắt sâu thẳm vô tận.

“Đỗ Nguyệt Sênh… Năm đó là nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố T… Không có ông ấy, nhà họ Đỗ sẽ không có ngày hôm nay.”

Đúng lúc này, một giọng nói sâu xa vang lên từ phía sau người trung niên.

Người trung niên chậm rãi xoay người, nhìn thấy một ông lão áo đen đang chống gậy, chậm rãi bước tới.

“Gia tộc hoàng kim nên thuộc về hai nhà chúng ta, hai gia tộc khác chỉ có tiếng mà không có miếng thôi… Cậu không cảm thấy đã đến lúc trở thành hai gia tộc hoàng kim rồi sao?” Ông lão áo đen lạnh lùng nói, khiến người ta nghe rất áp lực và khó chịu.

“Nhà họ Trương đúng là to gan.” Người trung niên cười ha ha.

“Chúng ta chỉ đang đi theo con đường của tổ tiên, làm chuyện tổ tiên từng làm thôi, cậu và tôi đều hiểu, hai nhà khác hoàn toàn không hiểu rõ thực lực mà chúng ta che giấu… Cậu hợp tác với tôi, hoàn toàn có thể ăn sạch hai nhà kia… Đến lúc đó, chẳng phải cả T sẽ nằm trong tay hai người chúng ta sao?” Ông lão áo đen nở nụ cười kỳ lạ.

“Chẳng lẽ ông quên thành phố T vẫn còn một người sao, cậu ta mới là chủ của thành phố này.” Người trung niên nói với giọng điệu nặng nề.

“Cậu ta?” Ông lão áo đen bật cười: “Cậu ta là cái gì trong lòng cậu hiểu rõ nhất, đợi đến khi chúng ta nắm được mạch máu của thành phố T, cậu ta có thể làm gì được chúng ta? Thậm chí chúng ta khống chế vua để điều khiển chư hầu… Yên Kinh cũng không thể làm gì được chúng ta… Dù sao hôm qua tay cậu cũng đã dính máu, muốn trốn cũng không thoát.”

Người trung niên nghe thấy lời của ông lão áo đen thì híp mắt lại, trên người gã ta bỗng xuất hiện hơi thở sắc bén!

Trong mắt gã ta lóe lên tinh quang, nhìn về phía ông lão áo đen, giọng nói lạnh lùng: “Ông đang uy hiếp tôi?”

“Tôi không có uy hiếp cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu chúng ta đứng trên cùng một chiến tuyết… Đỗ Trương hợp tác, chúng ta chính là ông trời của thành phố T… Nếu không để lộ chuyện, cậu cũng biết hậu quả rồi đấy.” Ông lão áo đen nói một cách sâu xa.

Người trung niên im lặng suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với ông lão áo đen: “Vậy cứ làm theo ý ông đi.”

“Ông cảm thấy nên xử lý những người của an ninh quốc gia kia thế nào?” Người trung niên nhìn ông lão áo đen.

“Tên dẫn đầu biết nhiều nhất, cho hắn một lời cảnh cáo, đánh tàn phế đi, những người còn lại thì thả, bây giờ chưa thể chọc giận Yên Kinh được.” Ông lão áo đen bình tĩnh, giống như đang bóp chết một con giun dế, trong lòng thậm chí còn không có chút dao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.