Chàng Rể Quyền Thế

Chương 139: Chương 139




“Giang Văn Huy?” Diệp Tuyết Dương cũng có chút kinh ngạc, cô không

nghĩ tới chuyện sẽ gặp được Giang Văn Huy ở một nơi như thế này.

Triệu Lan Hương nhìn thấy anh ta, cũng tươi cười nói: “Văn Huy, sao lại khéo thế chứ? Sao anh cũng tới chỗ này thế?” Triệu Lan Hương biết chút chuyện trong nhà Giang Văn Huy, nhà họ Giang cũng chỉ là một dòng họ nhỏ mà thôi, đáng lý ra sẽ không có tư cách tới tham gia buổi đấu giá Vân Hòa này mới phải.

Ngay cả cô ta và Trịnh Tuyết Dương cũng phải đi theo Tô Hoài Bão mới được vào. Thế nên khi thấy Giang Văn Huy có thể đến được đây, cô ta lập tức cảm thấy rất tò mò.

Giang Văn Huy cười híp mắt nói: “Gần đây có chút may mắn, bỏ ra một chút tiền lẻ lại có thể có được tấm thiệp nên tôi cũng muốn tới xem một chút.”

Nói xong lời này, bản thân Giang Văn Huy cũng cảm thấy có chút buồn. nôn. Mấy ngày nay, buổi tối vì phải hầu hạ mụ già kia mà anh ta đã chịu không ít khổ, thế nên bây giờ bị người hỏi tới cũng hơi chột dạ. Chẳng qua là mụ già kia quan tâm anh ta lắm, không những cho anh ta thiệp mời đến tham gia buổi đấu giá Vân Hòa này, mà còn cho anh ta một tấm thẻ, để anh ta thoải mái tiêu xài.

Nói đến đây, tầm mắt của Giang Văn Huy rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh đang mặc quần áo vỉa hè bên cạnh, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Tuyết Dương, đây không phải ông chồng ở rể kia của cô sao? Nghe nói gần đây anh ta bắt đầu bám váy đàn bà, đừng có nói là hôm nay anh ta bám váy bị cô bắt gian tại trận nhé?”

Nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương càng lúng túng hơn. Tuy rằng lý trí nói cho cô biết, một người phụ nữ ưu tú như Hạ Vân sẽ không có bất kỳ sự liên quan nào đến một người đàn ông vô dụng như Bùi Nguyên Minh này, thế nhưng cô không kìm lòng được mà có chút ghen tuông.

“Đây là…” Tầm mắt của Giang Văn Huy nhanh chóng dời đi, anh ta nhìn Tô Hoài Bão đứng cạnh và mở miệng hỏi. Tuy rằng bây giờ anh ta đã có di Trân rồi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, mối tình đầu trong lòng lại cuồn cuộn dâng lên.

Không chờ Giang Văn Huy mở miệng, Tô Hoài Bão đã cười ha ha đưa tay phải ra, nói: “Xin chào, tôi tên là Tô Hoài Bão, là con trai nhà họ Tô, cũng là bạn của Tuyết Dương.”

Nghe anh ta nói như thế, Giang Văn Huy lập tức biết rõ người trước mắt này cũng đang muốn theo đuổi Trịnh Tuyết Dương. Ánh mắt anh ta lóe lên một cái, rồi lập tức cười ha hả nói: “Thì ra là như vậy, tổng giám đốc Bão, anh cũng chớ có trách tôi lắm miệng. Tuyết Dương là cô gái tốt, chỉ tiếc gặp người không tốt, anh nhất định phải quý trọng cô ấy đấy!”

“Ha ha ha, nếu như có cơ hội này, nhất định tôi có thể làm được.” Tô Hoài Bão không phủ nhận cũng không khẳng định, thế nhưng lại có chút đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh một chút.

Thấy không, mọi người ai cũng cảm thấy tôi và Trịnh Tuyết Dương là trai tài gái sắc, tên oắt con ở rể vô dụng như anh thì có tác dụng chó gì cơ chứ!

“Tôi thấy mến anh rồi đấy.” Giang Văn Huy nở nụ cười: “Đúng rồi, khi nào anh kết hôn với Tuyết Dương nhớ phải gọi tôi đấy, đừng quên mời tôi uống rượu mừng!”

Vừa nói đến đây, trong con người của Giang Văn Huy thoáng hiện lên một tia oán độc. Anh ta hận Bùi Nguyên Minh đến thấu xương, nếu như có cơ hội, anh ta không ngại cướp đi Trịnh Tuyết Dương từ trong tay Bùi Nguyên Minh. Chẳng qua là dì Trân kia quản lý anh ta vô cùng chặt chẽ, nếu như anh ta dám tán gái, e rằng anh ta sẽ không có quả ngọt mà ăn, thế nên chỉ cần khiến cho tên Bùi Nguyên Minh không thoải mái là được. Vì vậy lúc này anh ta mới giật dây Tô Hoài Bão theo đuổi Trịnh Tuyết Dương.

Bùi Nguyên Minh đứng bên không nói gì, anh thầm nghĩ: “Cái tên Giang Văn Huy này bị ấm đầu rồi đúng không? Thế mà lại giúp đỡ Tô Hoài Bão nói chuyện, hắn ta định làm ba người ta sao?”

Trịnh Tuyết Dương cũng thấy vô cùng lúng túng nói: “Văn Huy, anh đừng nói chuyện lung tung, mọi chuyện đâu phải thế!”

“Mọi chuyện đâu phải thế?” Giang Văn Huy cười nói: “Tuyết Dương, em đừng tưởng rằng đàn ông không tiền thì sẽ không hư hỏng. Để anh nói cho em biết, mấy ngày trước anh tận mắt nhìn thấy chồng em ngồi xe Ferrari với một cô gái giàu có đấy. Đối với loại đàn ông này, em phải thật nhẫn tâm, bằng không sẽ bị hắn ta bán đi lúc nào cũng không biết.”

“Đúng vậy, loại đàn ông này căn bản không đáng quý trọng. Nếu là chị, chuyện nên làm nhất bây giờ là phải ly hôn.” Triệu Lan Hương đứng một bên %3D lập tức ra mặt giật dây.

“Được rồi, phục vụ, nhanh đuổi người này ra ngoài đi. Miễn cho hắn ta ở đây lại làm ô nhiễm không khí trong buổi đấu giá của chúng ta.” Mặt Tô Hoài Bão dần lạnh lẽo, anh ta vô cùng khó chịu khi thấy Bùi Nguyên Minh.

“Ai dám đuổi tôi đi?” Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói.

Giang Văn Huy “Xì” một tiếng bật cười, nói: “Nhìn qua có vẻ như anh cũng có thiệp mời đấy nhỉ? Chỉ cần có nó, đương nhiên anh có thể không cần cuốn xéo khỏi đây.”

Triệu Lan Hương vẫn đứng bên bỗng nhiên mở miệng nói: “Tuyết Dương, người này theo em đến hả? Nếu không làm sao hắn ta có thể biết nơi này được chứ? Không phải là hắn ta muốn ly hôn với em, nên cố ý đến đây tìm một ít chứng cứ uy hiếp em cho hắn ta phí ly hôn chứ?”

Bùi Nguyên Minh nghe thấy mấy lời ấy cảm thấy đầu đau đớn không thôi. Đường não của cái cô Triệu Lan Hương này cấu tạo thế nào không biết? Loại chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, không phải là xem phim truyền hình nhiều quá đấy chứ?

Trịnh Tuyết Dương cũng không nhìn nổi nữa, lúc này cô cũng chẳng thể ngăn cản Tô Hoài Bão và Giang Văn Huy, chỉ có thể lôi kéo Triệu Lan Hương, nói: “Mọi người đừng nói nữa, anh ấy không phải là người như thế…” “Làm sao lại không thể nói? Hắn ta là không phải là người như thế? Hắn ta thế nào tôi còn không rõ sao? Nói chung là em nhất định phải ly hôn với hắn ta. Chị nói thật, dành cả thanh xuân tươi đẹp của em để đi theo một người đàn ông như vậy, chị cảm thấy không đáng thay em.” Triệu Lan Hương mang theo chút ngữ khí chỉ tiếc mài sắt không nên kim mở miệng nói

Nói xong, Triệu Lan Hương ngang nhiên nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, tôi khuyên anh nên biết điều ngoan ngoãn cút đi, miễn cho lát nữa lại bị người ta đuổi ra ngoài. Lúc ấy vừa mất mặt, vừa xấu hổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.