Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 40: Chương 40: Một người đắc tội không nổi




Những người từ Cục công nghiệp và thương mại với Cục y tế này là do Hồ Dân tìm đến để điều tra Vũ Trần.

Nếu Triệu Hùng đã muốn làm cho công ty của Vũ Trần phá sản trong vòng một tháng, vậy thì Hồ Dân tất nhiên sẽ làm công tác chuẩn bị cho thật chu đáo.

Sau khi qua kiểm tra, sản phẩm halogen do công ty Vũ Trần sản xuất bị phát hiện chứa chất bảo quản quá mức quy định, để làm cho bề ngoài bắt mắt, công ty còn sử dụng phẩm màu nhân tạo Tô Đan hồng, là một loại bột gây ung thư.

Hiện nay, vì mối quan hệ lợi ích cho nên nhiều công ty xí nghiệp đã không bị điều tra! Chỉ cần bị kiểm duyệt kỹ lưỡng thì rất ít công ty thực sự có thể đạt được toàn bộ tiêu chuẩn.

Nhà máy sản xuất sản phẩm halogen của Vũ Trần đã cùng lúc bị cục công nghiệp và thương mại và cục y tế kiểm tra và niêm phong. Điều khiến anh ta tuyệt vọng là không biết ai đã đem chuyện này thông báo với giới truyền thông.

Các phương tiện truyền thông đã sử dụng vấn đề này để gây bão ồn ào, kêu gọi an toàn thực phẩm và chỉ trích công ty thực phẩm của Vũ Trần là một xí nghiệp độc ác.

Công ty thực phẩm của Vũ Trần đang tiến hành IPO (lần đầu tiên chào bán chứng khoán của công ty ra thị trường chứng khoán) trên diện vừa và nhỏ ở Sở giao dịch chứng khoán Hải Phòng cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Những nhận xét tiêu cực ùn ùn kéo đến công kích Vũ Trần, bao gồm cả các đại lý và nhà phân phối trên toàn quốc đều đang kêu gào đòi trả hàng!

Vũ Trần không biết bản thân đã đắc tội với ai, nhưng chắc chắn là có người đang muốn chỉnh mình. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến tập đoàn Hùng Quang.

Vào đêm thứ ba kể từ ngày công ty của Vũ Trần bắt đầu xảy ra chuyện, Vũ Trần đích thân mời Hồ Dân ăn tối với danh nghĩa là bạn học cũ.

Vợ của Vũ Trần là Lý Thiên Trang, trước đây từng có một đoạn quan hệ tình cảm không rõ ràng với Hồ Dân. Chỉ là sau này Hồ Dân cưới người vợ hiện tại của mình, nên mới không ở bên Lý Thiên Trang.

Khi Hồ Dân đến nhà Vũ Trần, trong nhà chỉ có một mình Lý Thiên Trang.

Lý Thiên Trang mặc một chiếc váy ngủ khoét cổ chữ V trên người.

Lý Thiên Trang mở cửa mời Hồ Dân vào phòng.

Hồ Dân thấy Lý Thiên Trang ăn mặc như vậy, khẽ cau mày hỏi: "Vũ Trần đâu rồi?"

"Anh ấy bị kẹt xe, cũng sắp sửa về rồi đấy."

Lý Thiên Trang ngồi bên cạnh Hồ Dân, vươn đôi tay ngọc ngà mảnh mai của mình ra vuốt ve lên xuống trên đùi của Hồ Dân, nói: "Hồ Dân, hình như anh rất sợ bộ dạng của em sao?"

"Lý Thiên Trang, chúng ta đều là người đã có gia đình. Mong cô tự trọng cho!" "Hức!..."

Lý Thiên Trang ngã vào lòng của Hồ Dân và bật khóc nói: "Khi còn đi học, rõ ràng là chúng ta sẽ thành một đôi. Nhưng cuối cùng anh lại ở bên Chúc Đan Đan. Anh biết đấy, giữa anh và Vũ Trần, người em thích nhất vẫn là anh."

Hồ Dân đẩy nhẹ một cái khiến Lý Thiên Trang ngã xuống đất. Anh tức giận đứng dậy, lạnh lùng nói với Lý Thiên Trang: "Lý Thiên Trang, khi Vũ Trần ăn nên làm ra, sao tôi lại không nghe thấy cô nói những điều này. Đừng diễn kịch nữa, tôi thực sự thấy xấu hổ thay cho cô và thấy buồn cho Vũ Trần."

"Hồ Dân, anh..."

Hồ Dân hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa, liền xoay người bước về phía cửa.

Lúc này, Vũ Trần mang theo nụ cười trên môi, từ cửa bước vào vừa khéo chặn được Hồ Dân lại.

"Bạn học cũ, anh chỉ vừa mới tới, sao lại vội vàng muốn rời đi thế này?"

"Vũ Trần! Anh và Lý Thiên Trang quả là trời sinh một cặp. Tưởng rằng đến độ tuổi này của chúng ta, tôi vẫn sẽ bị mê hoặc bởi phụ nữ sao?"

"Chẳng qua là Lý Thiên Trang vẫn không thể buông tay anh thôi mà!"

Nghe xong những gì Vũ Trần nói, Hồ Dân lạnh giọng nói: "Vũ Trần, trước đây tôi đã từng cho rằng anh là người làm nên chuyện lớn. Bây giờ mới biết mình sai rồi, con mẹ anh chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi. Chỉ cần có thể bảo toàn bản thân, ngay cả vợ anh cũng bằng lòng đem bán."

"Hồ Dân, hiện tại chỉ có mình anh có thể cứu tôi. Anh dùng mối quan hệ của anh giúp tôi vượt qua một ải này, tôi sẽ đem Lý Thiên Trang cho anh mượn một tháng."

Hồ Dân nhìn Lý Thiên Trang một cách cảm thông.

Lý Thiên Trang tức giận đến nổi sắc mặt lạnh như hầm băng, rống lên với Vũ Trần: "Vũ Trần, chẳng phải anh nói chỉ cần tôi giữ chân Hồ Dân là được sao? Nói sẽ có cách để thuyết phục anh ấy. Đừng nói với tôi cái mà anh gọi là thuyết phục anh ấy chính là đem tôi cho Hồ Dân mượn chơi một tháng? Anh xem lời này của anh có còn là tiếng người không?"

"Vợ à, anh.... anh cũng không còn cách nào khác mà! Nếu cứ tiếp tục thế này, nhà chúng ta sẽ phải phá sản mất. Nếu như anh phá sản rồi, em còn có thể xa xỉ giống như bà chủ hết dạo phố thì còn lại là mua, mua, mua sao?"

Hồ Dân nhìn thấy vợ chồng Vũ Trần và Lý Thiên Trang bắt đầu cãi nhau, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với cuộc cãi vã của hai người, các người cứ tiếp tục đi!"

Ngay khi Hồ Dân bước ra khỏi cửa, Vũ Trần đã túm lấy anh.

Vũ Trần lấy một tấm thẻ ngân hàng ra và nói với Hồ Dân: "Hồ Dân, tôi có ba mươi lăm tỷ trong tấm thẻ này, mật khẩu là ngày sinh của Lý Thiên Trang. Chỉ cần anh giúp tôi, tiền này sẽ là của anh."

"Ba mươi lăm tỷ?" Hồ Dân chế nhạo nói: "Vũ Trần, tuy rằng tôi chỉ là một người làm công ăn lương. Nhưng anh tưởng rằng tôi thiếu ba mươi lăm tỷ này của anh sao?"

"Vậy anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đang đối phó với tôi? Tại sao chuỗi siêu thị Hùng Quang Đông Thăng của các người lại dọn hết thực phẩm của công ty tôi ra khỏi kệ hàng chứ?"

Hồ Dân nheo mắt, nhàn nhạt nói: "Đến bây giờ anh mới biết sợ sao? Thật đáng tiếc, anh đã đắc tội đến một người không thể đắc tội nổi." Nói xong anh liền sải bước rời khỏi căn nhà này.

Lý Thiên Trang nhìn thấy Vũ Trần đã hết hy vọng, vừa nãy anh ta còn trắng trợn muốn dâng mình cho Hồ Dân chơi trong vòng một tháng. Thật không ngờ, người đàn ông mà cô đã kết hôn và ngủ chung giường bao nhiêu năm nay, từ đầu đến cuối đều không cùng chí hướng với cô.

"Vũ Trần, tôi muốn ly hôn với anh!"

Tâm trạng của Vũ Trần đang không tốt, quát Lý Thiên Trang: "Nếu cô muốn ly hôn vậy thì ly hôn theo ý cô là được! Đợi đến khi thời của tôi trở lại, đồ khốn nạn đê tiện cô nhớ đừng đến tìm tôi."

"Anh không có cơ hội để trở mình đâu. Lẽ nào anh không nghe Hồ Dân nói rằng anh đã đắc tội đến một người mà anh đắc tội không nổi sao? Anh chết chắc rồi!" Lý Thiên Trang vào nhà mặc thêm một chiếc áo khoác, không thèm đếm xỉa gì đến Vũ Trần và rời khỏi nhà.

Vũ Trần thả người xuống ghế sô pha.

Vỏn vẹn chỉ trong thời gian hai ba ngày, công ty và gia đình của anh ta đều xảy ra những biến cố to lớn. Nếu như tập đoàn Hùng Quang thực sự muốn dồn anh ta vào đường cùng, vậy thì Vũ Trần không có tới lấy một cơ hội phản kháng. Anh ta hiểu rõ Hồ Dân, Hồ Dân sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Vậy thì người duy nhất có thể ra lệnh cho Hồ Dân chỉ có mình lão già Trần Thiên Trung.

Nhưng mà bản thân anh ta cũng đâu có đắc tội gì với Trần Thiên Trung đâu?

Lúc này, Vũ Minh gọi điện thoại cho Vũ Trần.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vũ Minh lo lắng hỏi Vũ Trần: "Anh, anh đang ở đâu vậy?"

"Anh ở nhà!"

"Anh đã xem tin tức chưa? Bây giờ báo chí và phương tiện truyền thông trực tuyến đều đang đưa tin về công ty của anh. Hơn nữa, em nghe nói Cục y tế sẽ đặt công ty của anh làm mục tiêu điển hình cho cuộc đả kích này. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?"

"Haizz! Một lời khó nói hết, cậu qua đây nói chuyện đi."

"Được, anh đợi em. Em lập tức qua ngay!"

Hai mươi phút sau, Vũ Minh xuất hiện tại nhà của Vũ Trần.

Khi Vũ Minh hay tin chị dâu Lý Thiên Trang tức giận bỏ nhà đi và chuẩn bị ly hôn với Vũ Trần, anh ta đã bị sốc đến mức không nói nên lời.

Vũ Trần quả là xui xẻo mà! Hết chuyện này đến chuyện kia đều là chuyện đáng buồn.

"Cái gì, Hồ Dân nói anh đã đắc tội trúng người chúng ta đắc tội không nổi sao?"

Vũ Trần gật đầu “Ừm!” một tiếng.

Vũ Minh tức giận đến mức đá văng cái ghế trước mặt anh ta, nói: "Toàn bộ thành phố Hải Phòng, ngoại trừ tập đoàn Hùng Quang có thực lực khiến cho công ty của anh phá sản, thì không tìm được thế lực thứ hai đâu. Nhưng Hồ Dân không phải là bạn học của anh sao? Lẽ nào là anh ta đang đối phó với anh sao?"

“Không phải anh ta!” Giọng điệu của Vũ Trần rất quả quyết, nói: "Nhất định là có người chỉ thị cho Hồ Dân làm chuyện này. Tuy nhiên, anh hiểu rõ con người Hồ Dân, cho dù đem giết anh ta, anh ta cũng sẽ không tiết lộ ra người đứng sau giật dây."

Vẻ mặt Vũ Minh tràn đầy suy tư nói: "Vậy thì Hồ Dân chỉ nghe lời một mình Trần Thiên Trung thôi. Có khi nào là Trần Thiên Trung không?"

"Anh lại không hề đắc tội với Trần Thiên Trung. Ông ta kêu Hồ Dân đối phó với anh làm gì chứ?"

"Điều này...."

Vũ Minh cũng cảm thấy với thân phận và danh tiếng của Trần Thiên Trung, ông ta sẽ không làm điều này, nhưng chuyện này quá kỳ lạ đi mà! Anh ta đột nhiên nhớ ra Mai Lệ Thủy đã từng nói Triệu Hùng là tài xế của Trần Thiên Trung.

Hai ngày trước, Triệu Hùng nói rằng anh ta đã nắm được bằng chứng cho thấy Minh Quân hãm hại Lý Thanh Tịnh, lẽ nào là anh ta ư?

Nghĩ đến đây, Vũ Minh kể cho Vũ Trần nghe toàn bộ những chuyện mình biết được.

Sau khi nghe xong, Vũ Trần sửng sốt hỏi: "Cậu nói tên Triệu Hùng đó có chứng cứ Minh Quân đã hãm hại Lý Thanh Tịnh sao?"

"Đúng vậy! Nhưng em cũng không biết chứng cứ cụ thể là gì. Em không thể giật được chứng cứ từ tay tên Triệu Hùng chết tiệt đó."

Vũ Trần nhìn Vũ Minh và hỏi: "Cậu có chắc rằng thằng nhóc tên Triệu Hùng đó chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung không?"

"Phải, nó chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung. Cả ngày lông bông, có việc thì lái xe cho Trần Thiên Trung, không có việc thì lái một chiếc xe hơi sang trọng để đi đón con, hoặc là đi khắp mọi nơi khoe khoang giàu có.

"Trần Thiên Trung sao có thể thuê một tên như vậy làm tài xế xe chuyên biệt cho mình chứ?"

"Nghe nói tên Triệu Hùng này đã từng cứu Trần Thiên Trung." Vũ Minh cau mày, ngập ngừng một chút rồi nói: “Có khi nào tên Triệu Hùng đó đã điều tra ra được là anh đã chỉ thị cho Trần Minh Quân làm việc đó, nên mới lợi dụng Trần Thiên Trung để báo thù anh không?...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.