Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 138: Chương 138: Cút




Mấy tên nhân viên phục vụ xông tới, muốn bảo vẻ chị Lạc Lạc, nhưng lại bị nhóm thủ hạ Lỗ gia cùng nhau tiến lên dễ dàng khống chế lại.

Chị Lạc Lạc sắc mặt tái nhợt, nhận mệnh nhắm mắt lại: "Thả bọn họ ra, tôi đáp ứng điều kiện của anh!"

Lỗ Thủy Sinh đắc ý đi đến bên người chị Lạc Lạc, cười xấu xa nói: "Làm thế này mới đúng mà! Phụ nữ, ngoan ngoãn nghe lời mới đáng yêu!"

Nói rồi, Lỗ Thủy Sinh vươn một tay sờ khuôn mặt trơn mềm của chị Lạc Lạc.

Chị Lạc Lạc cố nén xuống nỗi buồn nôn trong cổ họng, khuất nhục nhắm mắt lại.

Viên Viên đứng một bên lo mà dậm chân: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trình Kiêu, anh nhanh nghĩ biện pháp! Không thể để cho tên lưu manh kia khi dễ chị Lạc Lạc đâu!"

"A, Trình Kiêu đâu?"

Ngay lúc cái tay Lỗ Thủy Sinh kia sắp đụng chạm đến khuôn mặt bóng loáng như ngọc xinh đẹp của chị Lạc Lạc, một bàn tay duỗi ra, bắt lấy tay hắn ta.

Bàn tay kia gầy gò, nhưng lại kiên cố, giống như trụ chống trời!

"Nhóc con, cậu muốn chết sao? Dám động thủ với tôi!" Lỗ Thủy Sinh bỗng nhiên bị người ngăn cản, lập tức giận dữ.

Chị Lạc Lạc hơi sững sờ: "Trình Kiêu tới lúc nào?"

Có điều bây giờ rõ ràng không phải lúc truy cứu vấn đề này, chị Lạc Lạc vội vàng hô lên: "Trình Kiêu, mau trở về! Cậu đã không phải là người của quán bar, chớ xen vào việc của người khác!"

Chị Lạc Lạc nhìn rất rõ ràng, Lỗ Thủy Sinh vừa rồi đã động sát cơ.

Trình Kiêu nhìn chị Lạc Lạc lo lắng, mỉm cười: "Đây chính là nguyên nhân chị đuổi đi tất cả mọi người?"

"Chị Lạc Lạc, chị thật đúng là không phải một nhà tư bản hợp cách!"

Chị Lạc Lạc không biết vì sao giờ phút này Trình Kiêu còn có thể chuyện trò vui vẻ cùng cô ta, nhưng cô ta cũng rất rõ ràng, nếu như Trình Kiêu còn không đi, Lỗ Thủy Sinh thật sẽ giết Trình Kiêu.

"Trình Kiêu, cậu đi nhanh đi! Chuyện này không có liên quan gì với cậu, cậu không cần thiết chen vào!" Chị Lạc Lạc lo thật, cô ta luôn luôn thong dong ưu nhã, lần đầu tiên gấp gáp tới mức xém chút nữa chảy cả nước mắt.

Lỗ Thủy Sinh hừ lạnh nói: "Muốn đi? Quá muộn rồi!"

"Người đâu, đánh chết nhóc con này cho tôi!" Lỗ Thủy Sinh quát to một tiếng.

"Vâng!" Hơn mười người thanh niên kia cùng kêu lên.

Trình Kiêu khẽ mỉm cười nói với chị Lạc Lạc: "Chị Lạc Lạc, tôi giúp chị giáo huấn đám lưu manh này!"

"Mẹ nó, cái đồ đần này ở đâu ra, vậy mà dõng dạc như thế!"

"Chúng ta nhiều người như vậy, hắn ta lại còn dám cậy mạnh!"

"Đánh hắn ta, đánh chết hắn ta!"

Một đám thanh niên nhao nhao mắng to.

Hơn mười người thanh niên rất nhanh đã xông lên, có điều ngã xuống cũng rất nhanh.

Những người này đều là lưu manh, dù chỉ một quyền thủ hắc quyền, đều có thể tuỳ tiện đánh bại mười người họ.

Huống chi là tu tiên giả như Trình Kiêu.

Trực tiếp một quyền một tên, không đến một phút đồng hồ, những người này đều nằm kêu rên trên mặt đất.

Chị Lạc Lạc kinh ngạc nhìn về Trình Kiêu, không thể tin được há hốc miệng.

Trong ấn tượng của cô ta, Trình Kiêu vẫn luôn là người có tính cách chất phác, bị khi dễ cũng không dám lên tiếng.

Không nghĩ tới Trình Kiêu vậy mà có thể đánh giỏi như vậy, một người đánh mười!

Mà nhìn còn rất thoải mái dễ dàng.

Người cùng khiếp sợ còn có Lỗ Thủy Sinh, đàn em hắn ta mang đến mặc dù không phải cao thủ gì, thế nhưng đều là kẻ chuyên đánh nhau, sức chiến đấu vẫn tạm được.

Không nghĩ tới lại bị Trình Kiêu một quyền hai cước liền dễ dàng giải quyết.

Lỗ Thủy Sinh không nhịn được bắt đầu nhìn lại Trình Kiêu.

"Nhóc con, cậu đến tột cùng là ai? Lấy thân thủ của cậu, chắc chắn không phải hạng người không có tiếng tăm gì!"

Trình Kiêu quay đầu nhìn hắn một cái, một bàn tay quất tới, thốt ra một chữ: "Cút!"

A!

Lỗ Thủy Sinh kêu thảm một tiếng, bị đập bay đến mấy mét, răng đều bị đánh rơi mấy cái, nửa bên mặt đều sưng thành đầu heo.

"Lỗ gia, Lỗ gia, ngài không sao chứ?" Mấy tên thủ hạ đứng lên, vô đến bên người Lỗ Thủy Sinh, đỡ hắn ta lên, khẩn trương hỏi.

Lỗ Thủy Sinh bây giờ mắt nổi đom đóm, trời đất quay cuồng, một tát này của Trình Kiêu đánh không nhẹ.

Qua một hồi lâu, Lỗ Thủy Sinh mới thanh tỉnh, nhìn về Trình Kiêu, phẫn nộ nói: "Nhóc con, cậu, cậu chờ đó cho tôi!"

"Đi!"

Lỗ Thủy Sinh dẫn người chật vật chạy trốn đi.

Đám người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.

Những nhân viên làm việc mới tới kia thu thập bàn ghế bị đập.

Viên Viên hưng phấn chạy tới, một mặt sùng bái nhìn Trình Kiêu: "Trình Kiêu, anh thật lợi hại! Vừa rồi anh quá uy phong đó!"

Mấy nhân viên lâu năm khác của quán bar, giơ ngón tay cái lên với Trình Kiêu: "Trình Kiêu, giỏi lắm! Trước kia chúng ta đều xem nhẹ cậu!"

Trình Kiêu gật đầu đáp lại, trên mặt không vui buồn.

Sắc mặt chị Lạc Lạc ngược lại có chút khó coi, nhìn Trình Kiêu trầm giọng nói: "Trình Kiêu, cậu đi với tôi!"

Trình Kiêu lần nữa bị chị Lạc Lạc đưa đến phòng nghỉ lầu hai.

"Ngồi đi!"

Chị Lạc Lạc chỉ vào ghế sa lon đối diện nói.

Lần này, Trình Kiêu không có khách khí, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon.

Chị Lạc Lạc sắc mặt nghiêm túc, nói: "Trình Kiêu, cậu biết vừa rồi cậu đánh là người nào sao?"

Trình Kiêu đã sớm đoán được sẽ là loại vấn đề này, hơi hững hờ nói: "Lỗ Thủy Sinh, xưng Lỗ gia!"

"Nghe nói là thủ hạ của Đại lão Hà Tây Mã Tài."

Chị Lạc Lạc cau mày nói: "Đã biết rõ ràng như vậy, vậy tại sao còn phải xuất thủ? Cậu không sợ Lỗ Thủy Sinh trả thù cậu sao?"

Trình Kiêu tự tin nói: "Chị Lạc Lạc yên tâm, hôm nay tôi giúp chị giải quyết triệt để Lỗ Thủy Sinh, chị bây giờ có thể gọi về những nhân viên cũ."

Chị Lạc Lạc nhìn thần sắc Trình Kiêu như tính trước kỹ càng, bỗng nhiên bị chọc giận quá mà cười lên.

"Trình Kiêu, cậu lấy tự tin ở đâu ra? Cậu phải biết, người đứng phía sau Lỗ Thủy Sinh là Đại lão Hà Tây Mã Tài! Không phải cậu cho rằng chỉ bằng mình Lỗ Thủy Sinh, làm sao có thể ngang ngược như vậy? Thậm chí đều không để cả chính quyền địa phương vào mắt."

Trình Kiêu cười thần bí: "Chị Lạc Lạc yên tâm đi, đoán chừng không được bao lâu, Lỗ Thủy Sinh liền sẽ gọi cứu binh, đến lúc đó tôi liền giúp chị giải quyết triệt để tai hoạ này."

Chị Lạc Lạc không nói nữa, Trình Kiêu muốn điên, vậy cô ta liền bồi Trình Kiêu điên một lần, dù sao nếu như thua, cùng lắm thì cầu xin Lỗ Thủy Sinh tha thứ, đáp ứng cái điều kiện bẩn thỉu kia là được.

Đứng như Trình Kiêu dự liệu, thậm chí còn nhanh hơn so Trình Kiêu dự liệu.

Sau một tiếng, Lỗ Thủy Sinh liền trở lại, đồng thời gọi viện binh tới.

Một nhóm hơn hai mươi người, vọt thẳng đến trước quầy bar, vây chị Lạc Lạc và Trình Kiêu sớm đã chờ ở đây lại.

Chị Lạc Lạc và một đám nhân viên phục vụ, lập tức căng thẳng lên.

Chị Lạc Lạc nhìn về phía Trình Kiêu, nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Trình Kiêu, tôi cảm thấy cậu vẫn là đi mau đi! Nếu như tôi không nhìn lầm, thanh niên dẫn đầu trên mặt có sẹo, chính là thân tín của Mã Tài, anh Phong."

"Mã Tài tại Hà Tây, chính là trời, chúng ta không thể chọc vào!"

Trình Kiêu khóe miệng hiện lên chễ giễu: "Mã Tài thật lợi hại như vậy? sao tôi không cảm thấy thế nào?"

"Anh Phong, chính là nhóc con kia!" Lỗ Thủy Sinh bụm lấy nửa bên mặt sưng giống đầu heo, hung hãn nói.

A Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía quầy bar, thế nhưng là khi hắn nhìn thấy Trình Kiêu, bỗng nhiên sững sờ, sau đó dụi dụi con mắt, phảng phất không thấy rõ ràng, lại cẩn thận nhìn lại một lần.

Lỗ Thủy Sinh ở một bên không biết sống chết đắc ý cười lạnh: "Nhóc con, đây là anh Phong - thân tín bên người mã đại lão, hôm nay cậu nhất định phải chết!"

Nhưng một giây sau, Lỗ Thủy Sinh cả người đều ngu ngơ, không dám tin nhìn một màn trước mắt này, giống như nằm mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.