Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 229: Chương 229: Ngân châm đâm huyệt




Hơn nữa trong tất cả những người đang có mặt, cũng chỉ có Trình Kiêu có thực lực này thôi.

Nhưng khi nãy Mạc Mạc đối xử với Trình Kiêu như thế, anh sẽ giúp cô ta chứ?

Bản thân Tôn Đại Hải cũng cảm thấy không có mặt mũi đi nhờ Trình Kiêu giúp đỡ.

Cốc Sinh Ngọc thúc giục: “Chú Tôn, nên thực hiện giao ước rồi.”

Tôn Đại Hải thầm thấy nặng nề, ông ta cắn răng, thôi vậy, hôm nay coi như không cần thể diện gì nữa.

“Đợi đã, cậu Cốc, nhà họ Tôn chúng tôi vẫn chưa thua!”

Nói xong, không đợi Cốc Sinh Ngọc kịp trả lời, ông ta đã bất chấp ánh mắt nghi ngờ của Tôn Mạc và mọi người, xoay người đi về phía Trình Kiêu, chắp tay với anh: “Trình Kiêu, ba biết Mạc Mạc làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, nhưng mong con hay cứu con bé. Nếu không con bé sẽ chết chắc!”

Trình Kiêu không nói gì, anh đưa mắt nhìn mọi người trước mặt, nhưng mọi người lại như một thứ trống rỗng. Ánh mắt của anh như đang nhìn về phía tinh không rất xa xôi.

Quả nhiên vẫn không đồng ý!

Tôn Đại Hải vô cùng tuyệt vọng.

Mặt Tôn Mạc đỏ lên, cô ta siết chặt tay trừng Trình Kiêu, trong lòng vô cùng phức tạp.

“Khi nãy mình cười nhạo anh ta y thuật tệ hại, nói anh ta mãi mãi là một tên vô dụng trong mắt mình. Bây giờ chỉ mới trôi qua không lâu lại phải xin anh ta cứu mạng, ông trời là đang cố ý trừng phạt mình sao?”

Dù Tôn Mạc không muốn cầu xin Trình Kiêu, nhưng lúc này cô ta không thể nói lời từ chối.

Vì cô ta biết rõ, ở đây chỉ có Trình Kiêu có thể cứu cô ta thôi.

Cũng chỉ có anh có khả năng này.

Thấy Trình Kiêu không nói tiếng nào, Ninh Lan chợt quỳ xuống với anh, nhưng đã được anh đúng lúc đỡ dậy.

“Tiểu Kiêu, mẹ biết Mạc Mạc làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng chúng ta là người một nhà, con nhất định phải cứu con bé! Mẹ không muốn thấy con bé đi thực hiện cá cược nhảm nhí gì đó!”

Nói xong, Ninh Lan lại trừng Tôn Đại Hải bằng ánh mắt căm hận.

Tôn Đại Hải thấy hổ thẹn cúi đầu, không dám đối mặt với Ninh Lan.

“Dì Lan yên tâm, nếu dì đã không muốn, thì con sẽ đuổi anh ta đi.” Trình Kiêu nhẹ nhàng nói.

Cốc Sinh Ngọc cười khẽ: “Ranh con, cậu nói năng đúng là có khí phách! Đây là chuyện của nhà họ Cốc và nhà họ Tôn, tôi khuyên cậu bớt xen vào chuyện người khác đi!”

Trình Kiêu không phí lời với anh ta, anh tiến lên hai bước, hờ hững nói: “Tôi đánh cược với anh, nếu thua, anh lập tức rời đi.”

Thấy thái độ kiêu ngạo coi trời bằng vung của Trình Kiêu, Cốc Sinh Ngọc cười to: “Tiểu tử, cậu có tư cách gì đánh cược với tôi? Hơn nữa nếu tôi thắng, cậu có thể quyết định thay nhà họ Tôn sao?”

Trình Kiêu nghiêm túc nói: “Yên tâm, tôi sẽ không thua.”

Phì!

Cốc Sinh Ngọc bật cười.

Mấy người nhóm Phó hội trưởng Đường, Lục Thần Y, Ninh Cát Sơn và Mạc Hoa Đình đều tỏ vẻ lúng túng.

Ninh Cát Sơn thở dài bất đắc dĩ: “Do dù đối mặt với ai, Trình thần y vẫn luôn tự tin như thế, tâm lý thật sự khiến người ta phải kính nể!”

“Sao ông không nghĩ cậu ta kiêu căng?” Mạc Hoa Đình phản bác.

“Đối phương là người của thế gia trung y, không phải mấy ông già vô dụng như chúng ta. Từ trận đấu giữa cậu ta với cô nhóc nhà họ Tôn có thể nhìn ra gốc gác của thế gia trung y rất đáng sợ!”

Ninh Cát Sơn cười nói: “Tôi vẫn cảm thấy Lâm thần y chắc chắn sẽ thắng!”

Tôn Đại Hải nhìn Cốc Sinh Ngọc, trầm giọng nói: “Trình Kiêu là con rể của tôi, cậu ấy hoàn toàn có tư cách xuất chiến thay cho nhà họ Tôn. Nếu cậu thắng cậu ấy, thì cậu có thể dẫn Mạc Mạc đi!”

“Được, đây là ông nói đấy, không được đổi ý đâu.” Cốc Sinh Ngọc cười nhạt, anh ta thân là người thừa kế của thế gia trung y, lại đi sợ một tên lang băm trẻ tuổi bình thường sao?

Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu, khinh thường nói: “Ranh con, nếu cậu đã muốn rước hoạ vào thân thì tôi sẽ để cậu được như ý!”

Nói xong, Cốc Sinh Ngọc lấy một người đồng lớn chừng bàn tay và một hộp ngân châm ra từ trong túi.

“Hộp ngân châm này có tổng cộng ba mươi cây kim, chúng ta tìm một người làm trọng tài, lần lượt đọc ra một trăm lẻ tám điểm huyệt trên người, chúng ta sẽ đâm ba mươi cây kim này lên lỗ huyệt của người đồng, ai đâm trúng nhiều người đó thắng. Được chứ?”

“Người đồng này là của tôi, ngân châm cũng là của tôi, để bày tỏ sự công bằng, tôi có thể nhường cậu ba cây ngân châm!”

Trình Kiêu không khỏi nói: “Không cần anh nhường, bắt đầu đi!”

“Ngông cuồng!” Cốc Sinh Ngọc nhìn về phía Tôn Đại Hải: “Chú Tôn, vậy thì phiền chú làm trọng tài, lần lượt đọc ra một trăm lẻ tám huyệt trên cơ thể người.”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Được!”

Cốc Sinh Ngọc đặt người đồng và ngân châm lên bàn, chuẩn bị xong xuôi.

“Cậu trước hay tôi trước?” Cốc Sinh Ngọc hỏi Trình Kiêu.

“Anh trước đi!” Trình Kiêu hờ hững nói.

“Được!” Cốc Sinh Ngọc cười khẩy, nhìn về phía Tôn Đại Hải: “Bắt đầu!”

Tôn Đại Hải nói với tốc độ đều đặn: “Dũng tuyền, khúc Trì…”

Cốc Sinh Ngọc vô cùng thành thạo lấy ngân châm từ trong hộp, nhanh chóng và chính xác cắm lên trên lỗ huyệt của người đồng theo tốc độ của Tôn Đại Hải.

Động tác của anh ta vô cùng thành thạo, rõ ràng là thường xuyên luyện tập.

Lục Thần Y thở dài nói: “Có lẽ người đồng kia chính là người đồng Trinh Quán trong truyền thuyết! Trên người người đồng có tổng cộng ba trăm sáu mươi lỗ, dày đặc chằng chịt, là bảo vật để luyện tập thuật châm cứu của Trung y.

“Nhưng người đồng kia quá nhỏ, khắp cả người đều là huyệt vị, nếu không tinh thông những huyệt vị kia thì dù là một huyệt vị cũng rất khó tìm thấy!”

“Nhưng cậu ta lại có thể mỗi giây tìm thấy một huyệt vị, rõ ràng hoàn toàn không cần suy nghĩ, tìm ra huyệt vị theo bản năng. Nền tảng thật sự gấp mười lần vua châm cứu là ta, thế gia trung y quả nhiên danh bất hư truyền!”

Phó hội trưởng Đường nhìn người đồng lớn chừng bàn tay kia, tỏ vẻ hâm mồ: “Nghe nói năm đó Võ hoàng đế nhà Chu vì phát triển y thuật mà lập ra rất nhiều chính sách khích lệ, cho nên người đồng Trinh Quán mới ra đời. Chỉ tiếc là nó đã thất truyền từ lâu rồi.”

“Trông dáng vẻ của cậu ta rõ ràng là rất quen thuộc với huyệt vị của người động, có thể thấy cậu ta và người đồng đã sớm chiều làm bạn. Như vậy xem ra chắc chắn trong thế gia trung y vẫn còn rất nhiều người đồng như thế.”

Lục Thần y gật đầu: “Đúng thế, đây chính là gốc gác của thế gia trung y, chúng ta hoàn toàn không theo kịp!”

Cốc Sinh Ngọc hai tay như bay, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Dù Cốc Sinh Ngọc rất kiêu ngạo, nhưng bản lĩnh anh ta thể hiện ra lúc này đã khuất phục tất cả mọi người.

Tôn Đại Hải liên tiếp đọc ba mươi huyệt lớn, mất chưa đến một phút, trung bình mỗi giây sẽ đọc một huyệt lớn.

Mà trong ba mươi giây ngắn ngủi, Cốc Sinh Ngọc đã cắm toàn bộ ba mươi cây ngân châm lên người đồng.

Cốc Sinh Ngọc nhìn về phía Tôn Đại Hải đang tỏ vẻ khiếp sợ, cười nói: “Mời chú Tôn kiểm tra!”

“Nếu các vị thấy nghi ngờ thì cũng có thể tiến lên kiểm tra cùng!” Cốc Sinh Ngọc nói với mấy người Lục Thần Y.

“Được!” Lục Thần Y cũng không khách sáo, ông ta cũng muốn ngắm nhìn người đồng Trinh Quán này.

Một đám người đứng vây quanh người đồng, nhìn Tôn Đại Hải đang đen mặt rút ra từng cây ngân châm.

Ba mươi huyệt, chỉ sai có năm!

Sắc mặt Tôn Đại Hải rất u ám, có thể chỉ sử dụng bản năng mỗi giây cắm một ngân châm lên những huyệt vị dày đặc này mà vẫn đúng được hai mươi lăm huyệt vị, thực lưc thế này thật sự quá đáng sợ!

Lục Thần Y kinh ngạc nói: “Thế gia trung y đúng là danh bất hư truyền!”

“Lợi hại, lợi hại! Ta khâm phục rồi!”

“Đúng thế, thế gia trung y thật sự quá lợi hại!”

Dù là danh y đến từ thủ đô hay những bác sĩ của Hà Tây cũng đều tỏ vẻ thán phục!

Sắc mặt Tôn Mạc càng tái hơn, cô ta cũng từng học châm cứu, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, dù cô ta có luyện thêm năm năm nữa cũng không có bản lĩnh thế này.

Tuy y thuật của Trình Kiêu không tệ, nhưng anh có thể thắng sao?

“Đều vì Trình Kiêu ngông cuồng ngạo mạn, nếu anh ta chọn cách thi đấu, nói không chừng còn có hy vọng thắng!”

“Mình vốn nên đoán ra được chắc chắn Trình Kiêu không thật lòng giúp mình. Lúc trước mình sỉ nhục anh ta như thế, bây giờ anh ta đang muốn trả thù mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.