Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 245: Chương 245: Người phía sau




"Vùng đất bị vứt bỏ?" Trình Kiêu nghi ngờ hỏi: "Sao bọn họ gọi nơi này là vùng đất bị vứt bỏ? Nó bị người nào vứt bỏ chứ?"

Người của tộc Huyễn Ma nói: "Chuyện này thì tôi không biết, những người kia cũng chỉ nghe nói lại. Khi tôi tới đây, nơi này đại khái được gọi là thời kỳ băng hà."

"Nếu cậu muốn hiểu rõ nơi này rốt cuộc bị người nào vứt bỏ, sợ rằng phải ngược dòng đến thời đại càng lâu hơn!"

Thời kỳ băng hà!

"Nói vậy, lúc ông đến trái đất, loại người ở đây còn chưa sinh ra?" Trình Kiêu hỏi.

"Không phải. Lúc tôi đến đây, nơi đây đã là xã hội nô lệ. Tôi quên mất cụ thể là triều đại gì rồi." Người của tộc Huyễn Ma nói.

"Thời kỳ băng hà đã có xã hội nô lệ rồi sao?" Điều này làm Trình Kiêu cũng cảm thấy hồ đồ.

Anh luôn cảm thấy lịch sử Trái đất không đơn giản, thậm chí xuất hiện rất nhiều câu đố. Nhưng chân tướng lịch sử là khó điều tra nhất, cho dù là người tu tiên cũng không có cách nào làm được.

Nếu dựa theo lời người tộc Huyễn Ma này nói, trái đất ở thời kỳ băng hà đã xuất hiện xã hội nô lệ, vậy lịch sử liên quan tới khởi nguồn của loài người trên trái đất đều bị phủ định.

"Ông nói ra hết những tin tức liên quan mà ông biết đi." Trình Kiêu nói.

Người tộc Huyễn Ma nghĩ ngợi, lắc đầu: "Hết rồi, tôi đến không bao lâu thì gặp phải kẻ địch. Sau đó, tàn hồn của tôi chạy trốn, không biết qua bao nhiêu năm mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, tôi không nhìn thấy được chuyện ở bên ngoài. Tôi chỉ biết có thế thôi."

"Nếu đã thế, ông có thể ngủ yên được rồi."

"Cậu… cậu nói không giữ lời à... A!"

Trình Kiêu nói xong thì cắn nuốt luôn tia tàn hồn của người tộc Huyễn Ma này. Nó có thể giúp lực lượng của anh được nâng cao lên không ít. Hơn nữa, tuyệt đối không thích hợp giữ lại tồn tại như vậy trên trái đất, nếu không sẽ gây ra mối họa lớn.

Ý thức của Trình Kiêu rời khỏi mặt dây chuyền, bên ngoài mới chỉ trôi qua mấy phút mà thôi.

"Trình thần y, thế nào rồi?" Ông Hướng căng thẳng hỏi.

Trình Kiêu nói: "Đã thành công rồi. Tôi tới khám cơ thể của ông."

"Vậy là thành công à? Hoang đường!" Hướng Trạch Nam cười lạnh với vẻ xem thường: "Anh làm sao chứng minh?"

Ông Hướng trừng mắt nhìn anh ta, Hướng Trạch Nam không dám lỗ mãng nữa.

"Trình thần y, mời!" Ông Hướng nói.

Trình Kiêu kiểm tra cơ thể của ông Hướng. Ông ta chăm sóc cơ thể rất tốt, ngoại trừ lực tinh thần bị cắn nuốt hơi nghiêm trọng, còn lại đều không có tổn thương gì lớn.

Trình Kiêu có thể luyện ra đan dược chữa trị lực lượng tinh thần, quan trọng là những dược liệu kia quá khó tìm.

Nhưng, bây giờ đã loại bỏ tàn hồn của tộc Huyễn Ma, cho dù không cần đan dược, cơ thể của ông Hướng vẫn có thể dần khỏe lại.

"Tôi chữa trị sơ qua cơ thể ông một lần trước."

Trình Kiêu đặt một bàn tay ở sau lưng ông Hướng, một linh lực ôn hòa tiến vào cơ thể của ông Hướng, chữa trị tế bào bị tổn thương của ông ta.

Ông Hướng cảm giác rõ ràng được sự thay đổi, lập tức lộ vẻ chấn động: "Trình thần y quả nhiên lợi hại!"

Mười phút sau, Trình Kiêu thả tay ra.

"Được rồi, sau này cảm giá đau đớn như xé rách linh hồn sẽ không xuất hiện nữa." Trình Kiêu nói.

"Thật sao?" Vừa nghe được lời này, ông Hướng đương nhiên cảm giác khó có thể tin được.

Trình Kiêu nói: "Thứ không sạch sẽ trong mặt dây chuyền này đã bị loại bỏ, đương nhiên là thật rồi."

Trong mắt Hướng Trạch Nam lóe lên sự độc ác.

"Ba, công ty còn có vài chuyện, con đi trước đây!" Hướng Trạch Nam nói.

"Đi đi!" Ông Hướng gật đầu.

Hướng Trạch Nam dẫn theo Vương thần y rời đi, Trình Kiêu quay đầu liếc nhìn anh ta, dường như suy nghĩ tới điều gì.

Dương Oánh lo lắng hỏi: "Ân sư, ngài cảm thấy thế nào?"

Ông Hướng hoạt động cơ thể, mỉm cười nói: "Tôi cảm giác tinh thần sảng khoái!"

"Tốt quá rồi!" Dương Oánh vui vẻ nói.

Ông Hướng nhìn về phía Trình Kiêu: "Đó là nhờ có Trình thần y!"

Trình Kiêu lại nhìn mặt dây chuyền trong tay, hỏi: "Ông Hướng, ông nhận được mặt dây chuyền này từ đâu?"

Ông Hướng nghĩ ngợi: "Hình như là con trai tôi tặng."

"Trình thần y, cậu phát hiện ra điều gì sao?" Sau khi tinh thần hồi phục, tư duy của ông Hướng cũng trở nên nhạy bén hơn.

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Bệnh của ông không phải do ngẫu nhiên mà là một âm mưu."

"Có người cố ý tặng mặt dây chuyền này cho ông."

Dựa theo lời người tộc Huyễn Ma nói, ông ta đã gặp rất nhiều kí chủ, như vậy khẳng định có người biết mặt dây chuyền này là một vật không tốt.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn được người ta đưa tới cho ông Hướng, chứng tỏ rất có khả năng có người cố ý.

Ông Hướng dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.

"Tôi biết rồi, cảm ơn Trình thần y đã nhắc nhở!"

"Tiểu Châu, ông đi thống kê tài sản của tôi, sang tên một nửa cho Trình thần y!"

Chủ tịch Châu có phần kinh ngạc, muốn khuyên gì đó. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông Hướng, ông ta không nói lời nào nữa, gật đầu nói: "Vâng!"

"Trình thần y, xin chờ một lát!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Không cần, cô Dương Oánh đã trả tiền công rồi."

"Ông chú ý trong vòng một tháng đừng làm việc quá vất vả." Trình Kiêu căn dặn nói.

Ông Hướng vội vàng nói: "Trình thần y, họ Hướng tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm. Nếu bây giờ cậu không nhận một nửa gia sản này, vậy tôi sẽ tạm thời để đó cho cậu, sau này cậu có thể tới lấy bất cứ lúc nào!"

Trình Kiêu liếc nhìn ông Hướng, nhìn ra được ông ta thật lòng.

"Được." Trình Kiêu cũng không khách sáo nữa. Ở trong mắt anh, một nửa gia sản nhà họ Hướng căn bản không tính là gì.

"Tiểu Oánh, cô chiêu đãi Trình thần y giúp tôi, tôi còn có một số việc cần làm." Ông Hướng được linh lực của Trình Kiêu chăm sóc, bồi dưỡng sức khỏe, bây giờ đã không khác gì người thường.

Dương Oánh cung kính đáp: "Vâng!"

"Trình thần y, xin lỗi vì không tiếp được!" Ông Hướng xin lỗi xong, xoay người dẫn theo chủ tịch Châu rời đi.

Trình Kiêu biết, sợ rằng có vài người sắp gặp xui xẻo rồi.

Dương Oánh nhìn Trình Kiêu, cúi người thật sâu nói: "Trình thần y, ngài đã cứu mẹ tôi, vừa cứu ân sư của tôi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn ngài thế nào!"

"Nếu sau này tôi có thể giúp ngài chuyện gì, mong ngài cứ nói!"

Trình Kiêu nói: "Thật ra cô Dương không cần khách sáo, cô đã trả tiền công rồi."

Dương Oánh bối rối. Vừa rồi, Trình Kiêu nói vậy, cô ta chỉ tưởng Trình Kiêu mượn cớ từ chối lòng tốt của ông Hướng.

Nhưng bây giờ ông Hướng đã rời đi, anh vẫn nói vậy. Dương Oánh thật sự không biết cô ta từng trả tiền công khi nào?

"Trình thần y, tôi trả tiền công bao giờ? Sao tôi không biết vậy?" Dương Oánh nghi ngờ hỏi.

Trình Kiêu khẽ cười: "Cô bố trí vai diễn giúp bạn tôi, chính là tiền công."

Dương Oánh chợt hiểu ra, nghẹn ngào nói: "Trình thần y nói đùa. Chuyện đó sao có thể tính là tiền công chứ? Đó là do tôi không biết cách dùng người, khiến trợ lý Lưu đã gây tổn hại tới cho các ngài. Những vai diễn đó chỉ là một vài bồi thường của tôi với các ngài thôi."

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Đã đủ rồi."

Cho dù Dương Oánh trẻ tuổi, nhưng mấy năm qua làm việc trong giới giải trí, vẫn phải có mắt nhìn người.

Cô ta nhìn ra được, Trình Kiêu thật sự không quan tâm tới lời hứa của cô ta hay nửa gia sản nhà họ Hướng.

Ánh mắt Dương Oánh nhìn Trình Kiêu lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Bây giờ thật sự không có nhiều người trẻ tuổi như vậy.

"Đúng rồi ngài Trình, năm ngày nữa sẽ diễn ra cuộc họp cấp cao Trung Châu. Lần này sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tham dự. Ngài có hứng thú không?" Dương Oánh hỏi.

Cuộc họp cấp cao Trung Châu?

Ánh mắt Trình Kiêu bình thản, chẳng qua trong đầu lại hiện ra một tin tức.

Kiếp trước, sau khi anh được ba mẹ ruột tìm thấy, lại được mẹ Vương Đỗ Lan tận tâm bồi dưỡng, chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Đông Vương do Vương Đỗ Lan sáng lập ra.

Trong lúc đó, khi anh học về lịch sử phát triển của tập đoàn Đông Vương, biết được tập đoàn Đông Vương gặp phải một nguy cơ nghiêm trọng ở cuộc họp cấp cao Trung Châu vào ba năm trước.

||||| Truyện đề cử: Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ |||||

Dường như tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống - bá chủ Trung Châu đã có âm mưu nhằm vào tập đoàn Đông Vương của Vương Đỗ Lan.

Lúc đó, tập đoàn Đông Vương suýt gặp phải tai họa ngập đầu, một năm sau đó đều ở tình trạng rất tệ. Nếu không phải Vương Đỗ Lan có ánh mắt độc đáo, lấy được một mảnh đất không ai coi trọng từ tài nguyên tỉnh khác nhập vào, sợ rằng tập đoàn Đông Vương đã không gượng dậy được từ đó.

Trình Kiêu nhớ rõ anh được ba mẹ ruột đón về vào ba năm sau.

Như vậy, hội nghị cấp cao Trung Châu ba năm trước không phải là cuộc họp cấp cao mà Dương Oánh vừa nhắc tới sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.