Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 73: Chương 73




Thẩm Dung lại tùy tiện xem những bức tiếp theo, vẫn là cô gái kia, nắm tay đi bên cạnh lại là..... Phó Tư Dịch.

Da mặt Thẩm Dung đột nhiên cứng đờ, không thể tin tưởng đem ba bốn bức ảnh còn lại xem hết. Đều là một nam một nữ.

Hoặc dắt tay hoặc dựa vào nhau, quan hệ rõ như ban ngày, không phải một đôi là cái gì.

Lửa giận thình lình đến thiêu đốt Thẩm Dung ngùn ngụt, hắn thế nhưng cười đến vui vẻ như vậy, hắn thế nhưng cùng một người phụ nữ lôi lôi kéo kéo.

Thẩm Dung thấy trời đất đều quay cuồng.

Sau khi phát lửa giận thật lớn, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lại nhìn kỹ ảnh chụp của cô gái kia, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

Trách không được nhìn quen mắt như vậy, cô ta nghĩ tới lần trước đi chỗ Trần Băng, Thẩm Dung đã gặp qua, kêu Hứa gì đó, là cấp dưới của Phó Tư Dịch.

Cô ta cũng không biết hai người đó thông đồng từ khi nào, Thẩm Dung một khuôn mạnh lạnh, ngồi chờ Thẩm Khiêm ra sẽ hỏi hắn.

Thẩm Khiêm đang tắm bên trong không thể ngờ được ảnh chụp đặt trên bàn sách bị em gái hắn nhìn thấy, lúc này, khi hắn ra tới, nhìn em gái ngồi nghiêm chỉnh, ảnh chụp trên bàn cũng lộ ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm than một tiếng không xong rồi.

“Anh, đây là có chuyện gì? Anh vì sao có ảnh chụp của bọn họ?” Thẩm Dung nghe thấy âm thanh mở cửa, phẫn nộ đứng lên, một khuôn mặt dày đặc mây đen, thanh âm vì phẫn nộ không kiềm chế được mà run rẩy.

Biết là giấu không được, Thẩm Khiêm thở dài, đoạt ảnh chụp từ trong tay Thẩm Dung, “Vì sao lại thế này còn không rõ ràng sao?”

Thẩm Dung hung hăng trừng mắt, bị khuất nhục thật lớn, Thẩm Khiêm vỗ vỗ bả vai em gái, “Chuyện này em cũng đừng quản, đều để anh trai trút giận giúp em.”

“Không cần, chuyện này em muốn đích thân giải quyết.” Thẩm Dung nghiến răng nghiến lợi mà nhìn ảnh chụp hết sức chói mắt trong tay Thẩm Khiêm, hạ quyết tâm.

Thẩm Khiêm không tán đồng mà lắc đầu, lời nói thầm thía, “A Dung, nếu các ngươi đã ly hôn, em hiện tại cũng có cuộc sống của mình, anh hy vọng em không cần có bất kỳ liên quan gì với Phó Tư Dịch. Anh biết em cảm thấy không cam lòng, anh tất nhiên là đứng về phía em, sẽ không cho bọn họ như ý.”

“Anh biết em không cam lòng, nên để em tự giải quyết.” Thẩm Dung vẫn là không muốn.

“Em giải quyết, em nghĩ giải quyết như thế nào?”

“Lúc ấy Phó Tư Dịch vội vã muốn thoát khỏi em, không phải làm muốn làm quan hệ sạch sẽ sao? Em càng không như ý hắn. Trên đời nào có việc tiện nghi như vậy, chỉ cần em phơi bày chứng cứ Phó Tư Dịch có tình mới khi vẫn đang trong quan hệ hôn nhân, chuyện như vậy cũng có thể hủy hoại Phó Tư Dịch, huống chi hắn còn là người nâng đỡ Hứa Trầm Hoan.”

Dưa vào hiểu biết với em gái mình, hắn biết sẽ là kết quả như vậy, nghĩ tới cố chấp của em gái, Thẩm Khiêm quả quyết quát lớn, “Hồ đồ, em muốn làm như vậy, em còn muốn thanh danh hay không, mặt mũi Thẩm gia vứt đi đâu? Em là nghĩ như thế nào, thế nhưng còn nghĩ ra hầu tòa sao? Em phải nhớ kỹ, là một phần tử của Thẩm gia, không thể tùy tiền làm việc mình yêu thích.”

Trước nay Thẩm Khiêm không quát cô ta qua như vậy, các loại cảm xúc ủy khuất cùng sỉ nhục nhất thời cùng nhau kéo tới, Thẩm Dung không cam lòng mà dậm chân một cái, “Chẳng lẽ để yên như vậy sao?”

“Anh khi nào nói để như vậy, tuy muốn cố kỵ thanh danh Thẩm gia, anh cũng không để hắn trắng trợn khi dễ em. Em cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhìn là được.” Thẩm Khiêm nắm chặt ảnh chụp trong tay, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn thoáng qua.

===

Đối với chuyện ở chung này của Trầm Hoan và Phó Tư Dịch, phản ứng lớn nhất vẫn là Hồ Tĩnh, khi Trầm Hoan cẩn thận thông báo cho cô ấy, Hồ Tĩnh tức giận đến quát lớn cô, tức giận cô tiền trảm hậu tấu. Thái độ Trầm Hoan tốt đẹp, Hồ Tĩnh nói cái gì liền đáp cái đó, ngoan đến không tưởng được.

Cảm giác của Hồ Tĩnh như đánh vào bịch bông, hết sức vô lực, chỉ phải lập tức gọi điện thoại cho Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch còn chưa cất tiếng nào, Hồ Tĩnh đã đi thẳng vào vấn đề, “Phó Tư Dịch, không phải anh đã nói lấy sự nghiệp của cô ấy làm trọng sao? Vậy anh hiện tại như vậy là làm cái gì?”

“A Tĩnh, cô trước đừng nóng giận, chuyện này đều là tôi làm, nghe tôi giải thích. Vốn dĩ tôi là tính toán lấy sự nghiệp của cô ấy làm trọng, nhưng trung gian còn có một chút chuyện, tôi chính là không thế kiên định với quyết tâm của mình.” Thanh âm Phó Tư Dịch nghe tới có chút bất đắc dĩ.

“Phó Tư Dịch, nếu bị truyền thông bắt được anh ở chung với Trầm Hoan, anh biết sẽ xảy ra chuyện gì? Còn có, lập tức Trầm Hoan liền phải ra album, anh như thế nào lại ra quyết định qua loa như thế ở thời điểm này? Xảy ra chuyện, anh có thể giải quyết sao?” Tuy rằng Phó Tư Dịch là bạn tốt của cô, Hồ Tĩnh vẫn không khống chế được tính tình, liều mạng trừng mắt với không khí, phảng phất như đang trừng Phó Tư Dịch.

“Tôi biết như thế này sẽ mạo hiểm. Trước đó vài ngày, bởi vì tôi, cô cùng Tỉnh Nhiên phát sinh chuyện, tôi rất xin lỗi. Đồng thời, cũng cho tôi hiểu rõ, tới thời điểm cần thiết cùng Thẩm Khiêm ngả bài hoàn toàn rồi. Tôi dự cảm trước thời điểm Trầm Hoan ra album, Thẩm Khiêm sẽ ra tay.”

“Anh đây là tương kế tựu kế? Có nắm chắc không?” Hồ Tĩnh nhíu mi, có chút không xác định.

“Nắm chắc, lần này tôi sẽ đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng. Nhưng, dự định phát hành album của Trầm Hoan cần lùi lại. Chỉ có thể thả chút mồi, đừng làm thật.” Phó Tư Dịch nghĩ đến Trầm Hoan vì quay album rất vất vả, rất không đành lòng.

Hồ Tĩnh sửng sốt, sắc mặt rất không đẹp, “Thật không thể phát hành sao? Trầm Hoan làm chuẩn bị rất nhiều, cô ấy sẽ không khổ sở sao?”

“Tôi sẽ giải thích với cô ấy, cô ấy có thể hiểu.” Thanh âm của Phó Tư Dịch cũng rất buồn.

“Nếu anh đã chuẩn bị tốt, tôi có thể phối hợp.” Hồ Tĩnh thở dài, thay Trầm Hoan tiếc hận.

Sau khi dọn vào chung cư của Phó Tư Dịch ở, Trầm Hoan còn chưa kịp hưởng thụ mấy ngày thoải mái, đã bị an bài một loạt các thông cáo, nhưng vì album, cô vẫn rất cao hứng.

Bởi vì bị Hồ Tĩnh hung hăng mắng một trận, hôm nay tâm tình cô đều không tốt lắm, cơm trưa cũng không ăn nhiều.

Buổi chiều vừa ra đến trước cửa, Phó Tư Dịch đem kế hoạch của chính mình tỉ mỉ nói với cô, sợ Trầm Hoan không vui, cuối cùng Phó Tư Dịch liên tục bảo đảm sẽ không lùi lại lâu.

Mất mất vẫn có, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, Trầm Hoan cũng hiểu, cho nên cũng không có dao động cảm xúc quá lớn, trái lại vẫn luôn an ủi Phó Tư Dịch bất an, “Em biết việc Thẩm Khiêm càng quan trọng hơn, chỉ có tiêu trừ tai họa ngầm này, về sau em mới có thể phát triển tốt hơn, miễn cho hắn không bỏ tính toán với chúng ta.”

Biết Trầm Hoan có thể hiểu, Phó Tư Dịch cười, hắn kéo chặt tay cô, lại một lần nữa hứa, “Anh sẽ không để em có việc gì.”

Trầm Hoan thuận thế dựa sát vào trong lồng ngực Phó Tư Dịch, mặt chôn vào trước ngực hắn, thấp giọng nói, “Em biết.”

“Công ty có chút chuyện, ngày mai anh phải đi công tác, chỉ sợ phải đi dăm ba bữa. Khi anh không ở đây, em phải tự chăm sóc tốt bản thân.” Phó Tư Dịch vuốt ve đỉnh đầu cô, ánh mắt sâu kín nhìn về phía xa.

Phó Tư Dịch đi công tác rồi, Trầm Hoan liền một mình ở thành phố M, hắn vốn muốn cho Trần San đến với cô, bị Trầm Hoan cự tuyệt.

Mấy ngày nay công việc của Trầm Hoan cũng bận lên, liên tiếp có mấy cái thông cáo, trời vẫn luôn mưa, cô ở trong mưa liên tiếp làm việc bận tới tới lui lui mấy ngày, không cẩn thận một chút liền bị cảm.

Nghẹt cả hai mũi, rất khó chịu, một hộp khăn giấy dùng cũng không đủ. Hôm nay kết thúc show buổi tối, cô sớm quay lại chung cư, ngã đầu liền ngủ.

Đã mệt mỏi nhiều ngày, hơn nữa đầu có chút đau, cô vừa ngủ liền đến ngày hôm sau hơn 8h mới tỉnh.

Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ còn mưa nhỏ bay bay, sắc trời âm u.

Buổi sáng không có lịch trình, Trầm Hoan không vội dậy, sờ đến di động đặt bên giường, ở trên giường cuốn chăn lăn một vòng, mới mở di động.

Sau khi mở ra di động, tức khắc hoảng sợ, di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Phó Tư Dịch, mẹ Trầm Hoan, Hồ Tĩnh,.... còn có Trần San.

Đây là toàn thế giới đều đi tìm cô sao?

Trực giác Trầm Hoan mách bảo đã xảy ra chuyện, cô gọi cho Phó Tư Dịch, di động mới reo hai chuông, đã có người bắt máy.

“Trầm Hoan.” Thanh âm Phó Tư Dịch có chút dồn dập, Trầm Hoan căng thẳng, “Có chuyện gì vậy?”

“Ừm, Thẩm Khiêm ra tay, em trước mở Weibo, nhìn tiêu đề.” Phó Tư Dịch vững vàng mệnh lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.