Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 222: Chương 222: Chương 222: Gặp gỡ Bạch lão phu nhân (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngày hôm đó.

Hạ Quốc Bằng vừa mới xách hộp giữ nhiệt ra cửa, ở trên tầng hai, Lý Linh thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mi tâm nhíu chặt lại.

“Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?” Hạ Tinh Không cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo tầm mắt của bà ta, chỉ có thể nhìn được đuôi xe. Xe của cha. Cô ta nói: “Ba lại đi mang đồ ăn cho đồng nghiệp của ông ấy sao?”

“ Ừ.”

“Đồng nghiệp này là nam hay nữ” Hạ Tinh Không nói: “Con cảm thấy lần này hình như ba có vẻ đặc biệt ân cần, còn tự mình xuống bếp nấu cơm, đến mẹ còn chưa ăn qua mấy lần cơm mà ba nấu đi “

Lời này của Hạ Tinh Không, như đâm trúng vào nỗi đau trong lòng của Lý Linh, sắc mặt của bà ta thay đổi: “Tinh Không, con nói xem, có phải là ba con có người ở bên ngoài?”

“A” Hạ Tinh Không chớp chớp mắt, cô ta suy nghĩ rồi lại lắc đầu: “Không thể nào, nhìn cha cũng không phải là người như vậy.”

“Sao không phải là người như vậy, nếu không phải là người như vậy, thì con nghĩ rằng sao mẹ và con có thể vào được cái nhà này” Lý Linh nói đến đây lại thôi, rồi nói: “Cứ coi như là ông ấy tự giác, thì cũng không thiếu đàn bà dùng thủ đoạn đùa bỡn cám dỗ ông ấy.”

Hạ Tinh Không cảm thấy dường như lời này của Lý Linh cũng có đạo lý, nên không dám phản bác nữa.

Lý Linh đứng ở cửa sổ, tâm sự nặng nề. Không biết có phải do bà quá nhạy cảm hay không, mấy ngày nay trong lòng bà luôn bứt rứt. Hơn nữa, bà luôn cảm thấy Hạ Quốc Bằng trở nên đặc biệt lãnh đạm với mình. Nói với ông mười câu, thì ông cũng chỉ ngồi ở đó, còn không có bao nhiêu kiên nhẫn. Đấy là còn chưa thèm nhắc tới chuyện phòng the kia.

Lý Linh cứ suy nghĩ miên man, càng cảm thấy không đúng, cầm điện thoại di động trực tiếp gọi vào số điện thoại di động cho tài xế của Hạ Quốc Bằng.

Tài xế không biết Hạ Quốc Bằng đi gặp người nào, cũng không biết Lý Linh hỏi để làm gì, nên thành thật nói đã từng đi qua bệnh viện, nói cho bà ta địa chỉ và số phòng của bệnh viện.

Lý Linh chính là người có tính tình hấp tấp, quyết định hôm nay sẽ đi đến bệnh viện thăm dò, bà ta muốn xem người đồng nghiệp đó là người như thế nào, mà phải để cho Hạ Quốc Bằng bận tâm như vậy.

Buổi trưa, lúc ăn cơm trưa, bà ta gọi điện thoại cho Hạ Quốc Bằng, chắc chắn là ông đã đến đơn vị làm việc, bà ta mới trang điểm rồi đi ra ngoài.

Bệnh viện SW.

Buổi chiều, bởi vì có bệnh nhân quan trọng tới hắm, cho nên cả bệnh viện đều đã sớm bị phong tỏa.

Lý Linh đậu xe ở ven đường, khoác túi đi vào bên trong. Lúc đi tới khu vực VIP, thì bị người ngăn lại: “Xin lỗi, thưa bà, bây giờ khu vực vip tạm thời bị phong tỏa, nếu như bà đến khám bệnh, mời bà hai giờ nữa hãy quay lại. Hoặc là, bà có thể đi vào từ cửa bên trái của bệnh viện.”

“Tại sao ở đây bị phong tỏa?” Lý Linh không vui hỏi.

“Thật xin lỗi, hôm nay có bệnh nhân quan trọng muốn đến khám. Chúng tôi làm vậy cũng là vì bảo đảm an toàn cho bệnh nhân.” Đối phương thành thực trả lời.

“Cho dù có là ai tới, thì cũng không thể cản tôi đi vào cánh cửa này được” Lý Linh luôn là kẻ kiêu ngạo, bà ta lạnh mặt nói: “Các người tránh ra cho tôi.”

Đối phương không nhúc nhích.

Đứng ở đây một lúc, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân vang lên. Mấy người vừa mới giằng co với Lý Linh, nghe thấy tiếng vội nhìn sang, lập tức đứng nghiêm. Thân hình ưỡn thẳng tắp, rất cung kính chào hỏi người vừa đến: “Lão phu nhân!”

Lý Linh hồ nghi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị phu nhân mang kính gọng vàng chậm rãi đi đến, mặc dù bà ta gần 60 tuổi, nhưng khí chất ưu nhã, mười phần khí thế. Sau lưng, còn có tài xế, người giúp việc, vệ sỹ đi theo.

Đây chính là bệnh nhân quan trọng mà bọn họ nói?

“Lão phu nhân, ngài mời.” Viện trưởng của bệnh viện cung kính đi theo bên cạnh, vừa nói: “Tất cả các mục kiểm tra sức khỏe của ngài đều đã được an bài xong, chúng tôi nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để kiểm tra cho ngài.”

Bạch lão phu nhân mỉm cười gật đầu: “Làm phiền ông rồi, viện trưởng Trần.”

Khi đoàn người đi vào trong khu vực VIP. Lý Linh cũng muốn đi vào theo, nhưng mà, lại bị người ngăn lại một lần nữa. Bà ta lập tức cả giận: “Ngay cả tôi mà các người cũng dám cản, có biết tôi là ai không?”

Giọng nói của bà ta rất chua ngoa, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Bạch lão phu nhân không quay đầu, chỉ quay đầu liếc nhìn viện trưởng Trần, cho thấy bà không vui, trừng mắt nhìn bộ phận an ninh đang ngăn Lý Linh, dường như là đang trách trách bọn họ không biết làm việc.

Những người đó, vừa tiếp xúc với ánh mắt của lãnh đạo như vậy, tất nhiên là không dám thờ ơ. ‘Đỡ’ Lý Linh đi ra ngoài: “Thưa bà, xin bà không nên làm khó chúng tôi, mời bà đi cửa bên trái đi.”

“Buông tay ra, tôi nói cho các người biết, nhất định là các người sẽ hối hận khi dám làm vậy với tôi, tôi chính là phu nhân của Thị trưởng thành phố này đấy.”

“…” Không ai thèm phản ứng bà ta.

Lý Linh càng tức giận hơn, không chút suy nghĩ, liền trực tiếp rêu rao mở miệng: “Sau này tôi sẽ là mẹ vợ của Tổng thống của các người đấy.”

Lời này vừa ra, đúng như dự đoán, động tác của mấy người đang ‘đỡ’ bà ta hơi dừng. Thấy đã hù dọa được bọn họ, Lý Linh càng cảm thấy đắc ý, bà đẩy tay của bọn họ ra, sửa sang lại quần áo trên người mình, ngẩng đầu thật cao, hếch lỗ mũi về phía bọn họ: “Vị phu nhân vừa mới đi vào kia, dù có tôn quý thế nào đi chăng nữa, quan trọng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể quan trọng bằng Tổng thống đi, tôi nói cho các người biết, bây giờ con gái tôi đang nói chuyện yêu thương cùng với Tổng thống tiên sinh của chúng ta, sau này, ngay cả Tổng thống tiên sinh cũng phải gọi tôi là một tiếng mẹ, các người là cái thá gì, mà cũng dám cản tôi.”

Lý Linh hoàn toàn không thèm đè thấp giọng nói.

Trước mặt, tự nhiên là Bạch lão phu nhân cũng nghe được. Bà dừng chân lại.

Viện trưởng Trần nghe được những lời đó, trong lòng cũng cả kinh, quay lại nhìn sắc mặt không quá cao hứng của lão phu nhân, liền vội vàng quay đầu nói: “Các người còn đứng đó làm cái gì, không nhanh chóng đuổi người đàn bà điên này đi cho tôi, lỡ làm ảnh hưởng đến tâm tình của lão phu nhân thì sao?”

Thím Lâm đi theo phía sau lão phu nhân cũng nghe được lời này, tiến lên một bước, nói nhỏ với lão phu nhân: “Ngài chớ để ở trong lòng, trên đời này không thiếu người thích nói lung tung. Phụ nữ trên toàn thế giới, không biết là có bao nhiêu người đang ảo tưởng có quan hệ với Tổng thống tiên sinh đâu.”

Lão phu nhân nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Lý Linh, không biết là đang suy nghĩ gì. Lý Linh hừ khinh thường: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mẹ vợ của Tổng thống bao giờ sao?”

Người này, quả thực là quá thiếu dạy dỗ, cũng quá là chua ngoa.

Trong lòng lão phu nhân cảm thấy không vui, mi tâm nhíu chặt lại, quan sát bà ta, rốt cuộc cũng mở miệng: “Con gái bà họ gì?”

“Tất nhiên là con gái tôi họ Hạ, nhưng mà, cái này thì có quan hệ gì tới mấy người?”

Quả nhiên là họ Hạ.

Lão phu nhân càng trở nên tức giận hơn, mặt dài ra, cái gì cũng không nói nữa, cũng không hỏi lại, xoay người rời đi.

Hạ Tinh Thần

Có cái loại mẹ như thế này, thì sao con gái có thể tốt được, sao có thể làm con dâu được, quan trọng nhất chính là dạy dỗ tại nhà. Nhìn người phụ nữ trước mắt này, sao có thể dạy dỗ ra được cái thứ tốt gì.

Lão phu nhân cảm thấy, nên tìm cơ hội để nói chuyện với Hạ Tinh Thần, cũng không thể để cho cháu trai bảo bối của bà cứ theo họ Hạ của Hạ Tinh Thần được.

Bà thở dài, cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Chung quy, muốn làm mẹ vợ tương lai của Tổng thống thì cũng phải được mẹ ruột bà đây gật đầu đồng ý mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.