Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 2: Chương 2




“Xin chào streamer mới, chúc mừng bạn đã bắt đầu buổi livestream đầu tiên của mình.”

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên. Giọng nói máy móc bình tĩnh, có vẻ vô cùng đột ngột giữa kí túc xá trống trải.

“Bây giờ tôi sẽ phổ biến quy tắc cho bạn.”

“Phó bản hiện tại là phó bản bình thường, giới hạn thời gian mười tiếng.

(Lúc này thời gian trong phó bản là 7 giờ tối, tức là bạn phải sống sót đến 5 giờ sáng ngày hôm sau mới có thể qua màn).”

Ôn Giản Ngôn: “...”

Hắn cúi đầu nhìn thẻ thân phận của mình, nháy mắt chìm vào khoảng lặng.

Lũ khốn nạn.

Mười giờ và hai mươi phút, sự chênh lệch này... Có phải hơi lớn quá không?

“Thẻ trong tay bạn là thẻ nhận dạng thân phận, nội dung thẻ thân phận sẽ được mở khóa theo tiến độ cốt truyện.”

“Thời gian sinh tồn cơ bản đã được gửi qua, nếu muốn thời gian dài hơn có thể trao đổi thông qua tích phân.”

Giọng nói kia tiếp tục dùng ngữ điệu vô cảm thông báo:

“Quy tắc thu thập tích phân của streamer:

1. Kết toán dựa theo số lượng người xem trực tiếp trong phòng livestream. (Thời gian kết toán tích phân: sau mỗi hai giờ.)

2. Hoàn thành nhiệm vụ livestream.

3. Ủng hộ đến từ phía khán giả.

Có rất nhiều cách khác nhau để nhận điểm và chúng sẽ được mở khóa khi bạn khám phá ra.”

Sau khi giải thích xong các quy tắc, giọng nói đột nhiên trở nên dạt dào tình cảm:

“Khán giả là thượng đế, độ hot là tất cả!

Mong bạn hãy chiến đấu hết sức vì phòng livestream của mình!”

“......”

Chiến đấu cái mả mẹ nhà mày!

Ký túc xá quay về với sự tĩnh lặng ban đầu.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại.

Mặc dù giọng nói giúp hắn giảm bớt căng thẳng phần nào, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp tim đập dồn dập bất thường của bản thân. Dù cho tần suất hô hấp vẫn duy trì ổn định theo thói quen, song khoang phổi vẫn tiếp tục thét gào, khát vọng được nhận thêm nhiều oxy hơn nữa.

Hắn vô thức siết chặt ngón tay, góc thẻ thân phận cứng cáp sắc nhọn mang tới cảm giác đau đớn tỉnh táo.

Ôn Giản Ngôn có thể nhận thức rõ ràng tính mạng bản thân như đang bị treo trên sợi chỉ, đã thế còn bị giọng nói tuyên bố thời gian sống sót còn lại một cách nhẹ tênh.

Hai mươi phút.

Hắn là một kẻ cực kỳ tham lam, đặc biệt là trong vấn đề “sống còn“.

Theo quy tắc, Ôn Giản Ngôn phải có đủ điểm trong vòng hai mươi phút để duy trì tính mạng. Dựa trên kết toán số lượng người xem trực tuyến trong phòng livestream là điều không thể, dù sao hắn cũng không thể sống nổi đến đợt kết toán đầu tiên.

Do đó, chỉ còn hai sự lựa chọn...

Hiển nhiên khán giả trong phòng livestream cũng biết chuyện này.

Bình luận sôi nổi rõ rệt:

“Úi chà, streamer muốn có tặng thưởng đúng không? Nếu muốn thì biểu hiện chút thành ý đi.”

“Đầu tiên là phải dập đầu với khán giả. Biết đâu tâm trạng vui lên tôi lại nạp cho mấy chục mấy trăm tích phân.”

“Nhận tiện, tên streamer mới này trông đẹp phết...”

Từng dòng bình luận lướt qua không hề che giấu sự ác ý cùng sung sướng, như thể thứ chúng đang nhìn chỉ là món hàng rao bán, hào hứng suy đoán nên bắt đầu nhai nuốt xương cốt Ôn Giản Ngôn từ chỗ nào.

Bọn chúng đã chứng kiến qua rất nhiều streamer nhỏ đứng bên bờ vực sinh tử. Đám streamer trơ mắt dõi nhìn thời hạn sinh tồn trôi qua từng giây từng phút, giống như chiếc thòng lọng treo trên cổ đang từng chút siết chặt, con ngươi co rút run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo chìm trong tuyệt vọng và sợ hãi cùng cực.

Dưới tình huống này, chỉ cần có cơ hội sống, bọn họ sẽ bất chấp tất thảy để nắm lấy. Mặc cho khán giả yêu cầu khủng khiếp và quá đáng tới đâu thì streamer cũng sẽ bỏ qua giới hạn của bản thân để thỏa mãn.

Quỳ xuống, dập đầu, tự làm hại mình, khóc lóc, xin tha.

Nước mắt nước mũi chảy ròng, xấu xí đáng thương.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, một bóng râm nhỏ xanh đen phủ trên khuôn mặt trắng nõn, càng làm tăng thêm một chút mong manh cho vẻ ngoài đoan chính của hắn.

Trên mặt không có biểu cảm dư thừa, hắn khẽ mím môi rồi liếc nhanh xuống phía dưới giao diện livestream vài lần...

Sau đó ngón tay chuẩn xác ấn lên nút “Ẩn“.

“...”

Bình luận trong phòng livestream dừng trong giây lát. Giữa không gian trống trải tĩnh lặng, một bình luận chậm rãi lướt qua màn hình:

“Chờ chút, tôi không nhìn nhầm đúng không? Tên streamer kia ẩn giao diện bình luận của mình rồi?”

Thực tế phần lớn streamer đều ẩn giao diện bình luận trong quá trình qua cửa phó bản. Tuy nhiên, nếu streamer gặp sự cố hay sắp cạn kiệt thời gian sinh tồn thì bọn họ thường sẽ mở giao diện bình luận.

Rốt cuộc...

Mặc dù khán giả trong phòng live không thể nói trước tình tiết sắp xảy ra ở đó, nhưng họ có thể treo thưởng tích phân để khởi xướng nhiệm vụ và chỉ ra hướng đi cho streamer mình yêu thích. Ngay cả khi đó chỉ là tâm huyết dâng trào tặng quà thì cũng chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

[Khán giả là thượng đế, độ hot là tất cả]

Ấy thế mà loại tay mơ chỉ sống được hơn chục phút này lại dám thẳng tay tắt giao diện màn hình bình luận?

Đầu bị chập mạch sao?

Hay là tên streamer kia tưởng rằng trong hoàn cảnh này, ý chí tự cao tự đại vẫn còn giá trị?

Cười rớt quai hàm.

Mặc dù streamer không nhìn thấy, nhưng số lượng người xem trong phòng live lại nhích thêm lên một chút. Bây giờ có hơn tám mươi khán giả xem trực tuyến, tất cả đều đang hả hê ngồi chờ người khác gặp họa.

Sau khi ẩn giao diện livestream, Ôn Giản Ngôn từ từ hít sâu một hơi. Truyện Điền Văn

Hỗn hợp không khí ẩm mốc xen lẫn tro bụi tràn vào khoang mũi.

Thành thật mà nói, sau khi đọc xong mấy dòng bình luận trong livetream, Ôn Giản Ngôn thực sự...

Không có chút cảm giác gì.

Suy cho cùng thì, cách sống của hắn nói dễ nghe chút là bậc thầy lừa đảo, nó khó nói nghe hơn thì hắn là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, chuyên nhắm vào các khách hàng cao cấp. Mấy thứ như tôn nghiêm, kiêu ngạo, đạo đức chẳng là thá gì trong mắt hắn.

Miễn là có thể sống sót, không gì là hắn không làm được.

Tuy nhiên trong các quy tắc vừa được nhắc qua, Ôn Giản Ngôn đã nắm được một từ khóa then chốt.

Thời gian.

Cách để qua cửa là thời gian sinh tồn, tích phân được dùng để đổi lấy thời gian sinh tồn, phân bổ đầu tiên cũng là thời gian sinh tồn.

Thời gian, thời gian, thời gian.

Có thể nói, thời gian chính là thước đo tuyệt đối và duy nhất ở phó bản, đồng thời cũng là thứ hắn cần nhất lúc này.

...Tiêu phí hai chục phút quý giá chỉ để vẫy đuôi cầu xin sự bố thí từ vài chục khán giả ít ỏi... Quả thực là giao dịch lỗ nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

Huống chi, Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ bản chất con người sẽ kích phát ra hành động gì dưới tình huống này.

Hắn biết, khán giả cũng biết.

Phỏng chừng đám háu ăn kia đã sớm xem chán loại tiết mục trên, thậm chí càng không có chuyện bọn họ sẽ ném nhiều tiền chỉ vì điều đó. Dù sao dựa theo những lời bình luận vừa nãy, khán giả cũng không phải kẻ tử tế hiền lành gì cho cam.

Thứ vô dụng đưa tới cửa là thứ không có giá trị nhất.

Là một kẻ lừa đảo, Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ đạo lý này.

Dó đó, bây giờ chỉ còn sót lại một sự lựa chọn cuối cùng.

Tầm mắt Ôn Giản Ngôn lướt xuống, dừng trên thanh nhiệm vụ trước mặt.

Tạm thời chỉ có một nhiệm vụ livestream:

[Mời streamer mới thăm dò phó bản để mở khóa thẻ thân phận.]

[Tiến độ hoàn thành: 0%]

Ôn Giản Ngôn nhìn quanh căn phòng mình đang đứng.

Nói vậy, nếu muốn tìm hiểu thân phận hiện giờ thì tìm kiếm sổ ghi chép ký túc xá chính là cách đơn giản và nhanh nhất.

Nhưng...

Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn thẻ thân phận của mình, thời gian đếm ngược phía trên chỉ còn mười bảy phút, hơn nữa còn đang giảm xuống không ngừng.

Hắn có quá ít thời gian.

Một khi đã vậy chỉ đành xuất chiêu hiểm.

Không thành công thì cũng thành nhân(1)!

Không có rủi ro làm sao câu được cá lớn!

Ôn Giản Ngôn cắn răng. Hắn cất thẻ thân phận vào túi rồi sải bước đi ra ngoài.

Hành lang không một bóng người. Chiếc đèn trần kiểu cũ treo nghiêng ngả trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng yếu ớt mờ ảo khẽ đung đưa, phân chia hành lang thành khu vực nửa sáng nửa tối.

Yên tĩnh khiến cho lòng người phát hoảng.

Bên dưới một ngọn đèn trong số đó, mơ hồ có thể nhìn thấy nửa tấm bản đồ rỉ sắt loang lổ dán trên tường.

Ôn Giản Giản Ngôn bước nhanh về phía trước, đứng im trước tấm bản đồ. Phía trên in hằn dấu tay đen xì dầu mỡ, phần lớn bản đồ đã bị bong tróc, song vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được vài nét chữ mờ nhạt.

Hắn liếc nhanh từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu phóng về một hướng.

Khu vực màn hình bình luận livestream bị chặn:

“???”

“Streamer muốn làm gì?”

“Không cần donate, cũng không tìm trong phòng ngủ, không phải bị dọa sợ quá nên đầu óc xảy ra vấn đề đấy chứ?”

“Mặc kệ nó đi, còn mười lăm phút nữa thôi. Nhanh lên, tôi không đợi được nữa rồi.”

Tuy rằng chỉ có vài giây nhưng Ôn Giản Ngôn đã nhỡ kĩ bản đồ trong lòng. Hắn chạy như bay trên hành lang dựa theo trí nhớ của mình, từng cánh cửa phòng ngủ đang đóng lướt qua bên cạnh, tất cả cửa sổ tối đen giống hệt như hốc mắt rỗng.

Một khuôn mặt tái nhợt mỉm cười xuất hiện bên ô cửa sổ, tròng mắt nó đảo quanh người chàng trai đang chạy vội, khóe miệng dần nhếch lên cao...

“!”

Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước, bởi vì động tác quá mạnh mà suýt chút loạng choạng vấp ngã. Trái tim hắn đập loạn xạ, hoảng hồn quay đầu nhìn về phía ô cửa sổ mình vừa chạy qua.

“......”

A a a a a a cái đệt mà!

Trừ bỏ bóng đèn đung đưa bên ngoài thì cửa sổ chẳng còn gì nữa. Cách lớp kính mờ dính đầy bụi bẩn, Ôn Giản Ngôn mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt mình.

Không biết có phải ảo giác hay không...

Lần này khuôn mặt kia tiến sát gần hắn hơn lúc trước nhiều, giống như đang từng chút từng chút tiếp cận hắn.

Tay Ôn Giản Ngôn nổi đầy da gà.

“Ha ha ha ha ha, xem ra thời gian tử vong gần kề hơn rồi.”

“Nhưng mà streamer này có chuyện gì vậy? Nhìn thấy tình huống thế kia mà mặt mày cũng không biến sắc, cứ tiếp tục cắm đầu cắm cổ lao về phía trước...”

“Hồi trước trong phó bản này có streamer bị quỷ quấn thân, vừa nhìn thấy quỷ đứng gần đã hét toáng.”

“Chẳng lẽ thật sự không cảm thấy sợ chút nào sao? Làm gì có chuyện đó nhỉ?”

Ôn Giản Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu.

Mặc dù tầng một là tiền sảnh nhưng trông vẫn rất quanh co chật chội. Vách tường và sàn nhà dính đầy dầu mỡ, bị nhấn chìm trong bóng tối. Cách ô cửa sổ xám xịt, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng tối vô biên bên ngoài.

Cánh cửa đóng chặt nhưng không khóa.

Tốc độ của hắn vẫn không hề chậm lại.

“Gì đây? Tôi tưởng streamer mới sẽ có tiềm năng, còn thầm chờ mong chút ít...”

“Phản ứng đầu tiên là muốn bỏ chạy? Thật chẳng thú vị chút nào.”

“Còn chờ gì nữa, lượn qua phòng live khác thôi.”

Số lượng người xem trực tuyến từ hơn tám mươi đã nhanh chóng giảm xuống.

Ngay khi sắp lao ra cửa, Ôn Giản Ngôn đột nhiên dừng bước rồi xoay phắt người... Đứng ở trước cửa phòng trực.

Không giống cánh cửa chính kia, cửa phòng trực ban bị khóa chặt.

Thanh niên ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài lần vào cổ tay áo. Cũng không biết hắn lấy sợi dây thép từ đâu ra, động tác quen thuộc uốn cong dây thép, nhẹ nhàng tra vào ổ khóa.

“Tạch.”

Ổ khóa phát ra tiếng động giòn vang. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cánh cửa phòng trực đã trượt vào.

“Phù...”

Ôn Giản Ngôn đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, sợi dây thép biến mất giữa những ngón tay buông thõng của hắn một cách kỳ diệu.

“......”

“......”

Số lượng người xem phát sóng trực tiếp đang giảm bỗng dừng lại, rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Ôn Giản Ngôn đẩy cửa phòng trực ban rồi bước vào.

Dựa theo tấm bản đồ hắn vừa nhìn, đây là một tòa ký túc xá kiểu cũ, tổng cộng chỉ có bốn tầng. Tầng một là tiền sảnh và phòng nước, tầng hai tầng ba là ký túc xá, tầng bốn đánh dấu đã mờ nhòe, bị đống rỉ sét nâu đỏ che khuất, không thể thấy rõ bên trên viết gì.

Tuy nhiên số lượng phòng ký túc xá ở mỗi tầng đều có hạn, cho nên chắc hẳn quy mô ngôi trường cũng không lớn lắm. Đối với trường học kiểu cũ bị hạn chế về mặt kinh phí như thế này, Ôn Giản Ngôn hiểu khá rõ.

Đó là...

Những nơi cất giữ vật phẩm quan trọng sẽ có hạn. Nếu nói nơi nào có thể thu thập được nhiều thông tin trong khoảng thời gian ngắn nhất thì đây chính là cơ hội tốt nhất của hắn.

Giống như phong cách của cả tòa nhà ký túc xá, phòng trực ban cũng rất tồi tàn.

Một chiếc giường hẹp dựa vào tường để giáo viên trực ban nằm nghỉ ngơi. Giá sách chất đống lộn xộn, vách tường treo thời gian biểu của ký túc xá, một chiếc bàn được kê sát cửa sổ, lúc này ô cửa sổ thường được dùng để nói chuyện với học sinh bên ngoài cũng được khóa chặt.

Ôn Giản Ngôn không hề dừng lại dù chỉ một giây, lập tức bắt đầu lục lọi tìm kiếm bằng tốc độ mà người thường không sánh nổi.

Ngăn kéo, tủ khóa lần lượt được mở ra rồi lại nhanh chóng được phục hồi về dáng vẻ ban đầu.

Danh sách học sinh cũ.

Lịch làm việc của giáo viên.

Âm thanh “Tin tức đã được thu hoạch” liên tục vang bên tai.

Khán giả trong khu bình luận sực tỉnh:

“Ồ ồ, đây là tìm kiếm tiến độ thăm dò.”

“Khá nhiều người phải trải qua mấy màn mới biết rằng vẫn có thể thu được tích phân thông qua tiến độ thăm dò. Không ngờ tên kia chẳng cần chút gợi ý nào cũng biết. Chà chà, tương lai đầy triển vọng phết.”

“Uầy... không chừng lần này hắn sẽ đổi đủ thời gian.”

“Đừng vội vàng kết luận sớm, mấy người không nhìn coi còn mấy phút đồng hồ nữa à.”

Khu bình luận lại chìm vào im lặng.

Thời gian là thứ tàn khốc, nhất là khi vừa bắt đầu chỉ có hai mươi phút. Mặc dù hành động của Ôn Giản Ngôn rất nhanh song vẫn không thể ngăn cản từng giây từng phút trôi qua.

Phía trên phòng livestream đánh dấu thời gian còn sót lại của streamer, bất giác, con số chỉ còn chưa đầy sáu phút.

Ở trong phó bản, năm phút còn lại của thời gian sinh tồn là một bước ngoặt quyết định. Nếu thời gian sinh tồn của streamer chưa đầy năm phút thì hắn sẽ trở thành mục tiêu bị nhắm vào của toàn bộ phó bản, sẽ thu hút sự chú ý của tất cả những thứ không phải là người trong đó - cho dù là NPC hay quái vật.

Chẳng khác gì việc cầm lá cờ nhỏ trong tay vừa vẫy vừa hét: “Em ở đây này qua bắt em đi!”

Một khi streamer rơi vào tình huống trên, độ nguy hiểm sẽ tăng nhanh như quả cầu tuyết. Hầu hết mọi người đều không thể chống đỡ được trong năm phút này.

Ngay khi đến 05:00, các con số được nhuộm màu đỏ tươi chói lọi.

Ôn Giản Ngôn đứng trước bàn, động tác lật tài liệu hơi khựng lại.

Hắn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ xung quanh giảm xuống mà không hề báo trước. Giờ phút này, căn phòng vốn âm u ẩm ướt bỗng trở nên lạnh thấu xương. Cảm giác lạnh căm khủng bố tựa như đao thép xâm nhập vào da, thấm từng chút một vào xương tủy.

Cảm giác bị theo dõi từ đằng sau ập tới. Ôn Giản Ngôn gần như không kiểm soát được mà quay đầu nhìn...

Bên trong chiếc gương trang điểm trên bàn, hắn nhìn thấy bóng hình mờ ảo của bản thân trong bóng tối. Một bàn tay xanh xao áp sát vào tường, lặng lẽ vươn ra từ chiếc tủ đang hé mở phía sau.

Lướt qua vai mình, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một khuôn mặt xuất hiện từ bóng tối.

Đó là một khuôn mặt mỉm cười. Lớp nền trắng bệch giống như chất sáp nóng chảy, ngũ quan đơn giản dung hợp trên bề mặt nhẵn nhụi, tựa như một chiếc mặt nạ mỉm cười quái dị, lúc này đang lẳng lặng nhếch mép nhìn Ôn Giản Ngôn.

Mái tóc đen xì hệt như loài rắn nhớp nháp, vài giọt nước chảy dọc theo đám tóc đen nhỏ xuống sàn nhà.

Tách, tách.

Nó từ từ thò người ra khỏi tủ, chầm chầm hướng về phía cậu thanh niên.

Một bước, hai bước.

Khi khoảng ngày càng thu hẹp, các chi tiết trên chiếc mặt nạ cười dần trở nên sinh động rõ ràng.

Ngày càng giống như...

Bản sao của Ôn Giản Ngôn.

Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng nề chậm chạp vang lên từ bên ngoài cửa phòng trực ban khép hờ. Mỗi tiếng bước chân ngắt quãng đều có vẻ vô cùng đột ngột giữa không gian tĩnh lặng, mang tới một bầu không khí chẳng lành. Từng bước như dẫm lên đầu quả tim người nghe.

“Cộp”, “Cộp”, “Cộp“.

Một tiếng ngâm nga từ xa truyền đến.

Giai điệu cổ quái mà vui tươi, theo tiếng bước chân dần dà trở nên rõ ràng, có vẻ đặc biệt quỷ dị trong khung cảnh chết chóc, trống rỗng và tối tăm.

Vừa nghe thấy tiếng ngâm nga mang tính biểu tượng, bình luận của đám biết trước cốt truyện lập tức trở nên phấn khích.

“Là mụ phù thủy! Đó là mụ phù thủy!”

“Số tên người mới này đúng nhọ như con chó mực, thế mà lại đụng trúng quái vật và NPC khó chơi nhất. Tôi còn chưa gặp người nào được hưởng đãi ngộ giống vậy đâu.”

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng trực.

Một giây sau, tiếng ngâm nga bỗng im bặt.

Sự im ắng áp đảo bao trùm cả không gian.

Ôn Giản Ngôn như vừa tỉnh mộng, đột nhiên hắn cúi người chui về phía chiếc tủ đang hé mở dưới gầm bàn.

Khu bình luận vừa rồi còn vắng vẻ bỗng sôi sục dâng trào.

“Cười chết mất, tên người mới đó ngây thơ thật.”

“Nếu là bình thường, mặc dù chui vào trong tủ hay rúc xuống gầm giường không trốn được quỷ, nhưng xác suất tránh được NPC vẫn rất cao. Chẳng qua bây giờ hắn lại đang ở trạng thái 100% hấp dẫn NPC nên chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

“Hầy, tiếc ghê, nếu không phải vừa mở màn đã cho thời gian ngắn tũn thì streamer này sẽ có rất nhiều tiềm năng để phát triển.”

“Đừng phàn nàn nữa, ít ra bây giờ cũng có cái xem.”

“Rầm...”

Cửa phòng trực bị đẩy mạnh.

Một người phụ nữ cao to mập mạp xuất hiện ngoài cửa phòng, tròng kính cực dày cũng không che nổi sự hằn học u ám trong đôi mắt kia. Đôi môi màu xám của bà ta mím chặt, khóe miệng chảy xệ nhễu nước bọt, đám thịt trên mặt khẽ run run, mang loại cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ tràn ngập trên khuôn mặt kiêu ngạo.

“Ai ở đằng kia?”

“Cộp!”

Một âm thanh khẽ giống tiếng đụng đầu vang lên, thanh nhiên nhe răng trợn mắt đỡ gáy đứng dậy.

Kính mắt treo trên sống mũi hơi lệch, một chút bụi bẩn dính trên gò má hắn.

“A!”

Giống như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt chàng trai bỗng sáng ngời: “Cô Dương, cuối cùng cô cũng đến rồi!”

Khuôn mặt dữ tợn của cô Dương hơi run lên, bà ta thoáng sững người, hiển nhiên cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này.

“Trưởng khoa đã giao cho tôi chìa khóa, bảo tôi đến đây lấy danh sách học sinh nội trú nhập học kỳ này.”

Ôn Giản Ngôn gãi má, nở nụ cười ngượng ngùng nhìn đối phương: “Hình như tôi nghe nói có một học sinh không đến báo danh, danh sách tôi đã sửa qua một chút. Vì trưởng khoa Thẩm cần gấp cho nên tôi chưa xin phép mà đã vào, thật sự ngại quá...”

Nhìn streamer mới trong màn hình mặt không đổi sắc nói dối, khu vực bình luận chìm vào khoảng lặng.

Thanh niên đeo chiếc kính cũ vừa được lấy ra từ đáy tủ. Mặc dù gọng kính hơi lệch, nhưng kết hợp cùng với động tác trước đó của hắn thì không có gì là vô lý cả, trái lại còn khiến người ta cảm thấy ban nãy hắn thật sự bị dọa giật mình.

Sự nhạy bén cùng thờ ơ lúc trước đã biến mất.

Hắn hơi xấu hổ mím môi, khuôn mặt tuấn tú lấm lem bụi bẩn, cặp mắt kính cận khiến hắn trông như một kẻ trí thức mới vào đời, chân chất mà ngô nghê. Đôi mắt nâu nhạt phía sau tròng kính lóe lên, mang theo sự chân thành áy náy khiến người ta khó có thể nghi ngờ.

Cô Dương nheo mắt, cặp mắt ti hí nham hiểm xuyên qua tròng kính dày cộp nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.

Bấy giờ Ôn Giản Ngôn mới sực tỉnh: “Ôi xin lỗi cô, tôi còn chưa tự giới thiệu bản thân!”

Hắn vội vàng bước tới vươn tay về phía đối phương. Nhưng ngay khi mới duỗi được một nửa lại chợt như nhận ra điều gì, hắn vội vàng rụt bàn tay dính đầy bụi bặm về xoa lên ống quần, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ:

“Tôi là giáo viên thực tập mới đến, cô gọi tôi là Tiểu Ôn là được rồi.”

Nói xong hắn lại vươn tay ra lần nữa.

Cô Dương cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay của đối phương, cũng không biết tin hay không.

Thanh niên mờ mịt chớp mắt, quan tâm hỏi thăm:

“Có chuyện gì vậy? Cô thấy không khỏe chỗ nào à? Có muốn đến phòng y tế khám không?”

Vừa dứt lời, dường như hắn bỗng nhận ra gì đó, có chút khó xử nhíu mày: “Nhưng hôm nay thầy Vương Bình lại không có ở đây...”

Cuối cùng mụ phù thủy cũng phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi.

Bà ta dùng sự nhanh nhẹn không hợp với hình thể của mình bước về phía trước, lấy cuốn sổ nhỏ dúm dó từ sâu trong hộc tủ.

Tiếng lật sổ ào ào vang lên giữa căn phòng nhỏ hẹp

Bà ta liếm đầu ngón tay dính dầu mỡ của mình lật sổ hỏi:

“Nói đi, là học sinh nào không báo?”

Nháy khi bà ta vừa dứt lời, bình luận ào ào chạy qua.

“Đệt đệt đệt! Bà ta thật sự tin kìa!”

“Đỉnh của chóp, có thể chơi kiểu này sao?”

“Phục sát đất! Nhưng làm thế nào mà streamer lại biết nhiều thông tin vậy nhỉ?”

“Không phải vừa rồi hắn thấy được hồ sơ giáo viên cùng với thời gian biểu trực ban à, lầu trên vừa vào đúng không?”

“Cho dù là thế thật đi chăng nữa, nhưng ai lại có thể bịa ra lời nói dối trơn tru chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chứ? Sốc vãi mèo!”

Ôn Giản Ngôn hoàn toàn không hay biết gì về phản ứng của khán giả.

Hắn cúi đầu nghiêng người qua, ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng chỉ nhẹ vào một trang giấy, đầu ngón tay dừng lại ở một cái tên.

“Trình Vĩ“... Chính là cái tên trên thẻ thân phận của hắn.

Chàng trai mỉm cười: “Đây.”

Lão yêu bà lấy cây bút từ trong túi áo trước ngực ra, viết sau tên Trình Vĩ ba chữ: Chưa báo danh.

Bình luận lúc nãy còn đang sôi sục bỗng im bặt mất vài giây.

“...”

“...”

“Cái đền đệt, chúa bốc phét.”

(1) 不成功便成仁 – Bất thành công tiện thành nhân. Chữ 仁 trong cụm từ “成仁 thành nhân” được hiểu là “đức nhân” bắt nguồn từ Luận ngữ: Tử Trương hỏi Khổng Tử về đức nhân. Khổng Tử đáp: Làm được năm đức trong thiên hạ thì gọi là nhân. (Tử Trương) xin hỏi là những đức gì, Khổng Tử đáp: Cung kính, khoan hậu, tín nghĩa, cần mẫn và từ ái. “Tử Trương vấn nhân ư Khổng Tử. Khổng Tử viết: năng hành ngũ giả ư thiên hạ vi nhân hĩ. Thỉnh vấn chi, viết: cung, khoan, tín, mẫn, huệ” 子張問仁於孔子. 孔子曰: 能行五者於天下為仁矣. 請問之, 曰: 恭, 寬, 信, 敏, 惠 (Luận ngữ – Dương Hóa)

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.