Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 24: Chương 24: Chó của Lưu Tuyết Oánh.




- Đó là…Lưu Tuyết Oánh?

Nam nhân ục ịch ngơ ngác nhìn theo phương hướng cô gái biến mất, Diệp Dương Thành cũng nhướng mày nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó đưa mắt nhìn qua chó ngao bị mình dọa gục xuống, chần chờ một thoáng thử hô một câu:

- Nhung Cầu?

- Ô…

Chó ngao luôn nhìn theo phương hướng cô gái biến mất xoay người lại, nhìn Diệp Dương Thành phát ra thanh âm nức nở tuyệt vọng, thật thấp chìm, cũng thật khàn khàn.

- Kháo, thật đúng là mày.

Diệp Dương Thành thấy rõ hình dáng chó ngao, hơn nữa nó cũng đáp lại, rất nhanh đã nhận ra nó, vẻ mặt kinh ngạc đi tới.

Nhung Cầu, vào năm Lưu Tuyết Oánh mười lăm tuổi được cha nàng tặng cho làm quà sinh nhật, lúc ấy Nhung Cầu chỉ nhỏ như một con mèo nhỏ, bộ dạng dị thường đáng yêu, tên Nhung Cầu là do cả lớp học cùng nhau đặt tên cho nó!

Đối với con chó ngao này, ấn tượng của Diệp Dương Thành tương đối khắc sâu, lúc học lớp mười nó còn nhỏ, chỉ xem như đối tượng để trêu chọc, nhưng về sau khi lên lớp mười một, chạng vạng mùa hè Nhung Cầu bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớn trường học chờ Lưu Tuyết Oánh tan trường.

Vừa vặn hôm đó có vài tên côn đồ không có mắt tìm Lưu Tuyết Oánh muốn sỗ sàng, cuối cùng bị Nhung Cầu đánh gục, còn cắn rớt lỗ tai của một tên côn đồ!

Chuyện này lúc ấy đã nhấc lên sóng to gió lớn trong trường, nhưng kết quả xử lý sau đó không được công bố, trở thành vụ án chưa được giải quyết lớn nhất của năm đó, bởi vì sau khi Nhung Cầu cắn người không bao lâu Lưu Tuyết Oánh đã chuyển trường rời đi.

Thoáng chớp mắt đã qua tròn năm năm, bộ dáng Nhung Cầu đã nhạt nhòa trong đầu Diệp Dương Thành từ lâu, nhưng không nghĩ tới hôm nay của năm năm sau lại gặp lại Nhung Cầu.

Hơn nữa dây xích trên cổ Nhung Cầu lại nằm trong tay một nam nhân xa lạ!

Khoảng cách năm sáu thước chỉ chừng bảy tám bước, thoáng cân nhắc, Diệp Dương Thành đi tới trước mặt Nhung Cầu, cúi xuống vươn tay sờ sờ đầu của nó:

- Tiểu tử kia, năm năm không gặp lớn như vậy ah!

- Ô ô…

Nhung Cầu trầm thấp nức nở, dùng đầu của mình nhẹ nhàng cọ lên bàn tay Diệp Dương Thành, trong mơ hồ hắn nhìn thấy được đôi mắt Nhung Cầu lóe nước mắt!

- Tiểu huynh đệ, cậu nhận thức nó?

Vẻ mặt nam nhân kinh ngạc, biểu hiện kỳ quái của cô gái khi nãy đã đủ cho hắn liên tưởng, không nghĩ tới chỉ nháy mắt lại xuất hiện một người cũng biết con chó của mình!

- Ha ha, cô gái vừa rồi là chủ cũ của nó.

Diệp Dương Thành vuốt ve đầu Nhung Cầu, hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân cười hỏi:

- Nàng bán nó cho anh sao?

- Tôi mua nó trong chợ chó ở huyện thành.

Nam nhân thoáng chần chờ, nói:

- Mua mười lăm vạn, nhưng sau khi mua về nó không ăn không uống, đã ba ngày rồi cho nên tôi dắt nó ra ngoài đi dạo…Cô gái vừa rồi là chủ cũ của nó sao?

- Phải.

Diệp Dương Thành gật nhẹ đầu, nhìn nhìn Nhung Cầu lại thở dài, ngay sau đó hất hất cằm chỉ vào đồ ăn cho chó trong tay nam nhân, nói:

- Đưa đồ ăn cho tôi đi, tôi thử xem một chút.

- Nga, nga, tốt.

Nam nhân nhanh chóng gật đầu, cầm bình thức ăn trong tay đưa cho Diệp Dương Thành, đồng thời nói:

- Cậu có biết cô gái kia xảy ra chuyện gì hay không? Sao lại bán cả con chó của mình!

- Có lẽ trong nhà nàng xảy ra chuyện gì đi, là chuyện gì tôi cũng không biết rõ ràng.

Tiếp nhận bình thức ăn, Diệp Dương Thành thoáng chần chờ lại bổ sung:

- Tôi không quá quen thuộc với nàng.

- Nha…

Nam nhân như có suy nghĩ gì khẽ nga một tiếng, sau đó đem lực chú ý chuyển qua chó ngao, trong ánh mắt lóe tia khẩn trương, dù sao cũng bỏ mười lăm vạn mua về con chó này, nếu nó chết đói thật thiệt thòi lớn!

Chỉ cần nó chịu mở miệng ăn chút gì, chuyện cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng đó thôi!

- Ngoan, mở miệng ra.

Diệp Dương Thành đổ thức ăn vào lòng bàn tay, buông bình, lại dùng một tay vuốt ve đầu Nhung Cầu, vừa đưa thức ăn tới bên miệng nó.

Có lẽ do Diệp Dương Thành từng gặp mặt Nhung Cầu vài lần, hoặc là nó bị Cửu Tiêu Thần Cách của hắn làm ảnh hưởng, đã ba ngày ba đêm nó chưa ăn uống gì rốt cục chịu há miệng bắt đầu ăn cơm.

Một *** thức ăn rất nhanh cạn sạch, trên mặt nam nhân mang theo vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, miệng liên tục đa tạ:

- Thật sự là cảm ơn cậu, mấy ngày nay tôi sầu muốn chết, cảm ơn, thật cảm tạ…

- Đối đãi với nó tốt một chút.

Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, vỗ vỗ đầu Nhung Cầu, nhìn nam nhân mỉm cười nói:

- Nếu nó còn không chịu ăn cơm, anh có thể đem nó tới nơi này, nhà tôi ở đó…

Chỉ vị trí nhà mình, lại đưa mắt nhìn nam nhân vừa khiêng vừa túm Nhung Cầu rời đi, nhìn một màn không chút hài hòa kia, Diệp Dương Thành chỉ khẽ thở dài, xoay người đi về nhà.

Quả thật hắn đồng tình với Nhung Cầu, nhưng thái độ của Lưu Tuyết Oánh đã tổn thương hắn thật sâu, nếu nàng cảm thấy nói chuyện với hắn nhiều một câu chỉ là vô nghĩa, như vậy vì sao lúc trước lại đem tình cảm bạn học bắt ngoài miệng đây?

Nói khó nghe một chút, chuyện Nhung Cầu chết hay sống liên quan gì tới hắn? Nhưng mặc dù là nói như vậy, nhưng hắn đi vài chục bước đường, vẫn theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng nam nhân cùng Nhung Cầu đi khuất.

Khẽ cười tự giễu, hắn lắc đầu đi vào nhà.

- Mẹ, con thật sự có việc gấp ah…

Vừa đi vào cửa, liền nghe được thanh âm van cầu của em trai:

- Cho con ba mươi đồng thôi…

- Không nói rõ ràng lý do, mẹ sẽ không đưa tiền cho con.

Mẹ của hắn dị thường kiên quyết biểu lộ lập trường của mình, ngay sau đó quở trách:

- Con nói con đi, đã lên cấp ba rồi, vài ngày nữa đã thi tốt nghiệp trung học, còn có tâm tư chạy đông chạy tây mà không chịu ôn bài…

- Chuyện gì vậy?

Diệp Dương Thành đi vào nhà, nhấc lên rèm cửa vươn đầu vào, liếc mắt nhìn thấy Diệp Cảnh Long đang lôi kéo tay mẹ mình:

- Xảy ra chuyện gì?

- Ca…

Diệp Dương Thành xuất hiện, làm Diệp Cảnh Long đổi mục tiêu, vui vẻ xoay người kéo tay anh trai, lúng túng nói:

- Có việc…em muốn xin ba mươi đồng cần dùng gấp…

- Không cho phép con cho nó!

Còn chưa đợi Diệp Dương Thành tỏ thái độ, Ngô Ngọc Phương đã ngăn chặn, liếc mắt nhìn con út nói:

- Người đã lớn như vậy, hỏi anh mình đòi tiền, con có xấu hổ hay không?

- Vậy mẹ cho con tiền đi!

Diệp Cảnh Long thật u oán quay đầu nói một câu, sau đó lại đáng thương nhìn anh trai:

- Ca…

- Không có tiền!

Diệp Dương Thành nghiêm mặt, nói ra vài lời làm mẹ mình có chút hài lòng, nhưng sau khi nói xong nhấc chân đi vào phòng bếp, ngay lúc vừa đi qua rèm cửa, Diệp Cảnh Long đột nhiên cảm giác lòng bàn tay mình có đồ vật gì đó…

Nhưng tiểu tử này cũng có thiên phú biểu diễn, thoáng kinh ngạc một lúc lại làm ra vẻ buồn bã, than thở rời khỏi phòng bếp chui vào nhà tắm, khóa cửa lại xong mới buông lỏng tay…

- Một trăm…hai trăm…hai trăm rưỡi…ách…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.