Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 6: Chương 6




Đồng Húc Hòa không biết vì sao Lí Thụy Vân lại đột nhiên đối với cô tốt như vậy, sáng sớm ngày đó, cô ấy rõ ràng rất tức giận, nhưng là cách mấy ngày sau, khi Đường Tắc An chính thức an bài cho cô cùng cô ấy gặp mặt, cô ấy đã trở thành một người thân thiết như đại tỷ, thân thiết…… Làm cho cô kích động, làm cho cô…… Thực không được tự nhiên. Cô ấy bắt đầu thường xuyên cùng cô ăn cơm, hoặc là đột nhiên chạy tới trường học tiếp cô tan học, thậm chí mang theo cô đi dạo phố mua quần áo. Chỉ có hai người thì cũng không nói làm gì, cố tình có khi còn rủ thêm Đường Tắc An, ba người đi, cô liền tự nhiên thành lạc lõng thành một người dư thừa, sau đó bị bắt trở thành bóng đèn, bị bắt…… Nhìn bọn họ hai người ở trước mặt cô thân thiết rúc vào cùng nhau. *Cái này là người diễn fải có người xem a, có người đổ dấm fải có người ăn, hắc hắc* Kỳ thật Lí Thụy Vân không tất yếu phải cố ý làm như vậy, bởi vì từ lúc Lí Thụy Vân xuất hiện kia một khắc, tình yêu của cô cũng đã nhất định phải diệt vong, cô, một chút suy nghĩ cùng với cô ấy tranh giành cũng không dám có. Cô rất rõ ràng, bọn họ là một đôi có cỡ nào xứng đôi, cũng hiểu được Đường Tắc An đối với cô tốt, chính là một loại chiếu cố của anh trai, hoặc là chính là loại thương hại thôi, cô giống như loại cô nhi hai bàn tay trắng xấu xí, nên nhận thức rõ thân phận cùng lập trường của chính mình, không nên đi si tâm vọng tưởng…… Nhưng là cô đều đã muốn nhận thức nên làm một muội muội, vì sao bọn họ lại không có buông tha cho cô? Vì sao không cho cô chậm rãi xoa dịu đau đớn trong lòng? Thế nào cũng phải muốn như vậy, lúc nào cũng bức bách cô đối mặt với hình ảnh tàn khốc như vậy? Giống hôm nay, khó có được ngày nghỉ, cô đang muốn tránh ở trong nhà hảo hảo đọc sách, Lí Thụy Vân liền lại nửa bắt buộc kéo cô đi dạo phố, làm spa, sau đó giống như kế hoạch đã sắp từ trước, ở giữa trưa đem Đường Tắc An đang tăng kêu đi ra cùng nhau dùng cơm. Vì thế, tra tấn lại bắt đầu…… “Tắc An, anh xem, em giúp Húc Hòa chọn quần áo này như thế nào?” Đường Tắc An vừa đến, Lí Thụy Vân liền cười meo meo tiến lên ôm lấy cánh tay anh tranh công. Đường Tắc An nhìn chằm chằm Đồng Húc Hòa, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Sắc áo gió giống màu của sâm banh, trên eo nhỏ là cái đai lưng, váy dài dưới chân chạm đến giày, trên mặt đồ trang sức trang nhã, hơn nữa tóc thổi chỉnh vi cuốn, Đồng Húc Hòa tựa như đột nhiên giồn như tăng thêm hai tuổi, trở nên thật mốt mà xinh đẹp, uyển chuyển hàm xúc tao nhã đạt được vẻ ngoài mê người…… Rất mê người…… Đồng Húc Hòa cúi đầu, co quắp không dám nhìn anh. Hôm nay mặc thành như vậy, cô chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều không thích hợp, tứ chi cũng không biết nên làm sao mới tốt. “Cô ấy vừa mới tròn mười tám tuổi, em liền đem cô ấy cho là rất thành thục.” Anh lãm khởi mi, trong lòng không thể nào thích cô biến thành như vậy…… Như vậy sẽ bị người khác chú ý đến. Xem, trong nhà ăn nam nhân cơ hồ đều đang nhìn cô. “Ai, ngẫu nhiên một chút như vậy có quan hệ gì? Hiện tại mọi cô gái đều trưởng thành sớm, em khi mười tám tuổi càng khoa trương hơn có sao đâu!” Lí Thụy Vân cười nói. Đường Tắc An thở dài, ngồi xuống, ngữ khí hơi trách cứ đối Lí Thụy Vân nói:“Đừng luôn kéo Húc Hòa ra ngoài, cô ấy đang học đuổi khóa cao nhất.” (học đuổi kiến thức) “Ai, không cần tạo cho cô ấy áp lực quá lớn, chúng ta đang ở ăn cơm đâu!” Lí Thụy Vân nhìn anh liếc mắt một cái. “Vậy thì nhanh ăn đi, buổi chiều anh còn có tiệc cần tham gia.” Anh bắt buộc kéo tầm mắt của chính mình ở trên người Đồng Húc Hòa trở về, chuyên chú nhìn thực đơn. “Lại nói nữa! Anh không thể bỏ mấy thứ đó theo giúp em sao?” Lí Thụy Vân thầm oán. “Thật có lỗi, gần nhất có nhiều việc.” “Lại việc cũng muốn thỉnh thoảng bồi bạn gái a! Anh sẽ không sợ em di tình đừng luyến sao?” “Không sợ.” “Anh nga, ấn định em có phải hay không……” Cô lấy đầu ngón tay khinh trạc hai má anh, làm nũng nở nụ cười. Đồng Húc Hòa nhìn thực đơn, nghe bọn họ liếc mắt đưa tình, chỉnh lại trái tim vừa chua xót vừa khổ sở, lại không thể nào cầu cứu, chỉ có thể lẳng lặng nhịn xuống, chịu đựng. “Kỳ thật, hôm nay cũng không chỉ có ba người chúng ta, còn có một người nữa muốn tới……” Lí Thụy Vân thần bí hề hề cười. “Có ý tứ gì?” Đường Tắc An sửng sốt một chút. Lí Thụy Vân còn không có trả lời, liền thoáng nhìn thấy bạn của cô là một nam nhân xuất hiện ở cửa, vội vàng cách chỗ ngồi đi nghênh đón hắn lại đây. “Đến, em cùng hai người giới thiệu, vị này là học đệ đại học của em……” Kế tiếp quả thực chính là bữa cơm thân mật, Lí Thụy Vân bỏ qua là muốn đem học đệ tấn công Đồng Húc Hòa, cô bất thình lình hành động, làm cho Đường Tắc An thay đổi sắc mặt, cũng làm cho Đồng Húc Hòa kinh hoảng không thôi. Toàn bộ cơm trưa, không khí trở nên quỷ dị cổ quái, Đồng Húc Hòa thật vất vả ăn ngon, thực không biết mùi vị, còn muốn ứng phó ánh mắt nhiệt tình của vị nam nhân kia lại còn liên tiếp quăng ra vấn đề, cô càng sợ tới lại càng không biết phải làm sao, ngồi bất an. Đường Tắc An ngồi một bên sắc mặt lại càng lúc càng khó coi, hơn nữa khi vị nam nhân kia phát hiện khóe miệng của Đồng Húc Hòa bị dính một ít tương, nhưng lại chủ động cầm lấy khăn ăn muốn vì cô chà lau, Đường Tắc An giận dữ bắt lấy tay hắn, lạnh lùng thốt:“Mong cậu trọng một chút, như vậy rất không hợp lễ nghi.” Ba người còn lại đều ngây ngẩn cả người. “A, thật có lỗi, tôi chỉ là……” Nam nhân kia tưởng giải thích. Đường Tắc An mặc kệ hắn, cầm lấy khăn ăn đưa cho Đồng Húc Hòa, bực mình đối cô nói:“Đem miệng lau đi một chút.” “Vâng……” Đồng Húc Hòa lẳng lặng tiếp nhận khăn ăn, tự chà lau khóe miệng. Lí Thụy Vân nhìn chằm chằm một màn này, tươi cười rút đi.Cũng không biết nam nhân kia có hay không hiểu xem sắc mặt, vẫn là đối Đồng Húc Hòa rất có hứng thú, hoàn toàn mặc kệ Đồng Húc Hòa mặt càng lúc càng tái nhợt, nhất định muốn cùng cô nói chuyện phiếm. Cuối cùng, Đường Tắc An thật sự nhìn không được, phút chốc đứng dậy, đi đến bên người Đồng Húc Hòa, kéo cô, không khách khí nói:“Tôi nghĩ, Húc Hòa đại khái mệt mỏi, tôi trước đưa cô ấy trở về.” Đồng Húc Hòa hoảng loạn tùy ý anh cầm lấy tay, ở trước mặt Lí Thụy Vân cùng học đệ của cô ấy đang kinh ngạc, đi ra nhà ăn. Lí Thụy Vân mất hứng đuổi theo, mặt tức giận gầm lên:“Đường Tắc An, anh làm cái gì vậy? Mọi người chính là đang tán gẫu rất vui vẻ……” “Em cảm thấy mọi người thật sự đều vui vẻ sao?” Anh đứng tại chỗ, quay đầu nhìn cô nói. “Như thế nào, anh không vui sao? Em hảo tâm giới thiệu bằng hữu làm cho Húc Hòa nhận thức, này đó chẳng phải là suy nghĩ của anh? Là anh nói muốn giúp cô ấy tìm một trượng phu tốt, em mới……” Lí Thụy Vân tức bất quá, trực tiếp nói rõ. Đồng Húc Hòa sắc mặt trắng xanh, chậm rãi đem ánh mắt nhìn phía Đường Tắc An. Anh…… Phải giúp cô tìm một trượng phu tốt? Vì sao? Là sợ cô tương lai sẽ quấn quít lấy anh không buông sao? “Anh nói là về sau, không phải hiện tại! Hơn nữa chuyện này anh sẽ giúp cô ấy an bài, không cần em nhúng tay.” Anh cả giận nói. “Thế này thì có gì khác biệt? Cảm tình dù sao cũng phải chậm rãi bồi dưỡng, cô ấy giống như nội hướng, không sớm một chút làm cho cô ấy tiếp xúc với nam nhân khác, cô ấy như thế nào học được yêu đương?” Lí Thụy Vân trừng mắt nhìn anh, tổng cảm thấy hành vi cua anh thực không bình thường. *Sau khi ăn dấm thì lên men, đẩy nhanh quá trình fản ứng, đương nhiên là hok bình thường a* “Cô ấy bây giờ chưa cần yêu đương, đợi cho cô ấy tròn hai mươi tuổi……” “Chờ cô ấy tròn hai mươi tuổi, cô ấy liền rời không được anh.” Lí Thụy Vân lạnh lùng quăng hồi một câu. Anh đột nhiên kinh ngạc run sợ, tâm lâm vào chấn động. Đồng Húc Hòa bị Lí Thụy Vân trực tiếp nói trúng tâm sự, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, chột dạ lại khó xử bỏ tay bị Đường Tắc An cầm chặt ra. “Em cũng không hy vọng về sau khi chúng ta kết hôn, còn phải cùng với ‘Người khác’ ở cùng một chỗ.” Lí Thụy Vân ánh mắt liếc về phía Đồng Húc Hòa, trực tiếp tỏ thái độ. Tạm thời bất luận tâm tính Đường Tắc An là như thế nào, nhưng là này hai chu đến, cô đã phát giác Đồng Húc Hòa đối với Đường Tắc An là ỷ lại cùng vô cùng ái mộ, đã vượt qua phạm vi dễ dàng tha thứ của cô. Đồng Húc Hòa như là đã trúng phải một côn, hoàn toàn không có cơ hội chống cự, những lời nói của Lí Thụy Vân, rõ ràng là cảnh cáo đối với cô. “Thụy Vân, em……” Đường Tắc An sắc mặt trầm xuống. “Húc Hòa, tôi không có ác ý, cô phải hiểu được, trách nhiệm của người giám hộ chính là bảo hộ cô thẳng đến trưởng thành, cũng không phải là chiếu cố cô cả đời.” Lí Thụy Vân thật sự thực không nghĩ làm người xấu, nhưng cảm giác loại sự tình này cùng với nháo đến thế này đã không thể vãn hồi, không bằng sớm một chút đem nói rõ ràng. “Tôi biết……” Đồng Húc Hòa run giọng nói. “Thụy Vân, đừng nói nữa!” Đường Tắc An khẩn cấp nói. “Tắc An cũng là hảo tâm, anh ấy hy vọng có thể giúp cô tìm một đối tượng tốt, làm cho tương lai sau này cô không cần suy nghĩ lo lắng gì. Là nữ nhân thôi, luôn cần phải có chỗ dựa tốt, mới có hạnh phúc……” Lí Thụy Vân không để ý anh ngăn cản, tiếp tục nói. “Vâng……” Đồng Húc Hòa đau lòng mau chống đỡ không nổi nữa. “Đủ! Thụy Vân!” Đường Tắc An nhíu hai hàng lông mày. Loại này thời gian, loại này địa điểm, căn bản không thích hợp nói này đó. “Em là giúp anh giải thích, miễn cho cô ấy nghĩ là em muốn đuổi cô ấy đi, sau đó lại chạy ra ngoài trốn đi, cho anh tìm xoay quanh……” Lí Thụy Vân trừng mắt nhìn anh, lại nghĩ đến lúc trước anh vì tìm Đồng Húc Hòa mà bộ dáng vô cùng lo lắng, trong lòng cũng xuất hiện tư vị rất không phải. Bị Lí Thụy Vân vừa nói như vậy, cô không thể ở lại, nhưng cũng không thể chạy thoát…… Đồng Húc Hòa dùng sức nhịn xuống vượt lên trên hướng nước mắt, khẽ cắn môi dưới không nói. “Húc Hòa, chuyện này về nhà chúng ta bàn lại……” Đường Tắc An xanh mặt nhìn cô. Cô hít một hơi, ngẩng đầu, cố gắng tươi cười không để lộ cảm xúc.“Cám ơn anh quan tâm đến tương lai cho tôi như thế…… Chính là…… Tìm đối tượng, loại sự tình này…… Cũng không thể cho tôi tự mình tìm đến sao? Anh cho tôi làm đã muốn quá nhiều, không cần lại…… Lại…… Như vậy lo lắng……” “Húc Hòa……” Nhìn cô rõ ràng muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại không thể không cười (cố cười í), tâm anh toàn bộ thu lại thành đoàn. “Đúng rồi…… Kỳ thật…… Buổi chiều hôm nay tôi cùng bạn học đã hẹn…… Muốn cùng nhau đọc sách……” Cô nhanh chóng tìm cái cớ để rời đi, nếu không đi, nước mắt của cô sẽ vỡ đê mất. “Bạn học nào? Hẹn ở nơi nào?” Anh ngẩn ra, lập tức hỏi. “Ở…… Ở thư viện trong trường……” “Tôi đưa em qua đó.” Anh lo lắng. “Không cần, tôi có thể đi tàu điện ngầm.” “Tàu điện ngầm? Em có thể đi sao?” Anh phi thường lo lắng. “Có thể, Tạ Tường Nghị có dạy tôi.” Cô chuyển qua Tạ Tường Nghị làm cứu binh. “Tạ Tường Nghị? Hắn cũng sẽ đi thư viện?” Không biết sao lại thế này, anh có điểm để ý bạn học Tạ kia. “Vâng…… Tôi sắp đến muộn, cần phải đi…… Buổi tối tôi sẽ về nhà, gặp lại sau.” Cô nói xong xoay người chạy đi. “Đợi chút, Húc Hòa……” Anh muốn gọi giữ cô lại, lại bị Lí Thụy Vân ngăn lại. “Anh là ‘Ca ca’, sẽ không chiếu cố quá nhiều thế chứ?” Lí Thụy Vân ăn phải vị chua trừng mắt nhìn anh. “Thụy Vân, em hôm nay là làm sao vậy? Vì sao lại nói những lời như vậy với Húc Hòa?” Anh uấn giận nói. “Em là vì muốn tốt cho cô ấy……” “Cái gì?” Anh nhíu mi. “Anh tốt nhất nên làm rõ ràng, nếu anh không cùng cô ấy bảo trì khoảng cách, đến cuối cùng, người thống khổ nhất không phải anh, mà là cô ấy, bởi vì cô ấy đã muốn yêu thương anh.” Cô nhất thời một câu nói toạc ra. Anh vẻ mặt đột nhiên biến. Đồng Húc Hòa…… Yêu thương anh?Anh vẻ mặt đột nhiên biến. Đồng Húc Hòa…… Yêu thương anh? “Em nói bậy bạ cái gì chứ? Cô ấy chính là chịu khổ đã lâu, chưa từng có người chân chính quan tâm đến cô ấy, cho nên mới đem anh trở thành người thân của cô ấy tin cậy và dựa vào……” Anh lớn tiếng bác bỏ. “Tin cậy cùng dựa vào, lâu liền biến thành yêu.” Cô hừ lạnh. “Em……” “Đừng nói với em, anh không cảm giác được.” Cô rất tin Đường Tắc An thông minh sâu sắc, không có khả năng không phát hiện. Anh giật mình, lâm vào trạng thái tĩnh lặng nhớ lại. Đúng, anh cảm giác được, loáng thoáng phát hiện được cô ôm ấp tình cảm, nhưng lại cố ý xem nhẹ, hoặc là, có một loại tâm tư quấy phá ngay cả anh cũng không hiểu được, chiếu cố Đồng Húc Hòa đồng thời, anh cũng sa vào sự tín nhiệm cùng ỷ lại của cô đối với anh, luyến tiếc cùng cô chia cắt, luyến tiếc…… Không sủng cô. (cái nì là iêu í anh ạ!) Nhưng, như vậy chỉ là hại cô a! Lí Thụy Vân nói đúng, nếu anh không thể tự mình tiết chế, một khi Đồng Húc Hòa đối anh nhận thức thực tế, đến lúc đó thương tổn cô phải chịu sẽ lớn hơn nữa. “Mà anh đâu? Tắc An, anh không có yêu thương cô ấy đi?” Lí Thụy Vân không hề chớp mắt nhìn thẳng anh. Sắc mặt khẽ biến, anh kinh hãi sửng sốt một giây, mới lấy vẻ giận dữ bác bỏ:“Em đang nói ngốc cái gì? Đương nhiên không có……” Lí Thụy Vân không có xem nhẹ một giây chần chờ kia, nhưng cô thực thống hận chính mình vì sao không thể ngu xuẩn xem nhẹ. “Không có là tốt rồi, em tin tưởng anh không đến mức ngốc đi đem chính mình cùng cô ấy đều đẩy mạnh xuống vực sâu địa ngục đi?” Cô nhịn xuống tức giận, mặt lạnh lùng, điều ý nhắc nhở anh. “Đúng vậy……” Anh thì thào tự nói, ánh mắt trở nên trầm, nhớ lại mà run sợ. Hoặc là, anh không thể lại kéo dài, trước khi Đồng Húc Hòa tròn hai mươi tuổi, anh phải mau chóng xác định cho cô một tương lai tốt, ở cô…… Trước khi quá độ ỷ lại vào anh, ở cô, trước khi yêu thương anh. Hắn tuyệt đối không thể làm cho Đồng Húc Hòa cùng đi xuống đất ngục chịu khổ, cái loại này địa ngục, anh một người chịu đựng là đủ…… Những ngày sau hôm đó, Đường Tắc An cũng rất hiếm thấy đến Đồng Húc Hòa. Ngay từ đầu, là anh tránh mặt cô, buổi sáng, anh chờ cô ăn xong bữa sáng đi đến trường rồi mới rời giường, buổi tối, anh trở về thật sự trễ, có khi thậm chí trắng đêm không về. Nhưng qua vài ngày, anh mới phát hiện, cô tựa hồ cũng đanh trốn anh. Cô lấy lí do ở lại trường học tự học, cự tuyệt lái xe đưa đón, sau đó rời nhà rất sớm, cũng có thói quen về trễ, hơn nữa càng ngày càng trễ hơn, liền ngay cả ngày nghỉ cũng sẽ không ở nhà. Là Trần tẩu nói cho anh, bà đã ba ngày không có nhìn thấy mặt Đồng Húc Hòa, anh mới phát giác tính nghiêm của sự việc. “Buổi sáng trước khi bác tới cô ấy kiền rời khỏi nhà?” Anh kinh ngạc hỏi. “Đúng, tôi bảy giờ đến, tiểu thư đã đi học.” Trần tẩu trả lời. “Buổi tối khi bác rời đi, cô ấy cũng không có trở về?” “Đúng vậy, có khi tôi giúp tiểu thư để lại bữa tối cùng tờ giấy, nhưng là ngày hôm sau tôi phát hiện, đồ ăn toàn bộ đều ở trong tủ lạnh, tiểu thư căn bản chưa ăn……” Trần tẩu lo lắng nói. “Vậy cô ấy mấy giờ mới trở về?” Anh nhíu mi. “Hôm kia tôi riêng ở lại chờ tiểu thư, phải trái chờ đợi chút cũng không thấy đến người, kết quả mười một giờ khi rời đi nơi này, mới nhìn thấy tiểu thư cùng một nam sinh cùng nhau đi về đến……” “Nam sinh?” Anh biến sắc. Đây là nguyên nhân cô yêu cầu không cần lái xe Vương? “Đúng vậy, hình như là bạn học của tiểu thư, mặc đồng phục giống nhau, bộ dạng cao cao……” Anh kinh sợ không thôi. Là Tạ Tường Nghị? “Đường tiên sinh, cậu cùng tiểu thư là làm sao vậy? Rõ ràng ở cùng một chỗ, hai người lại cái gì cũng không biết, hơn nữa thoạt nhìn đều như vậy không vui……” Trần tẩu khuôn mặt u sầu nhìn anh. “Dạo này tôi có chút việc……” Anh tâm thần không yên nói. “Cậu có rảnh liền chú ý tiểu thư nhiều một chút đi, tôi cảm thấy…… Tiểu thư là lạ……” Trần tẩu thở dài. Húc Hòa là lạ? Cô làm sao vậy? Tan học sau đều đi nơi nào? Là…… Yêu đương?Húc Hòa là lạ? Cô làm sao vậy? Tan học sau đều đi nơi nào? Là…… Yêu đương? Cả một ngày, tâm tình của anh liền phiêu du ở giữa không trung, họp thời gian tâm, khi xử lý công việc thì thất thần, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, thật vất vả chờ đến buổi chiều, anh dặn dò Giang thư ký đem hành trình sắp xếp lại, liền vội vàng tan tầm. Năm giờ đúng, anh đã đi vào trường học của Đồng Húc Hòa, xe đứng ở cổng trường, bắt đầu chờ đợi. Các lớp đều tan học, nhưng Đồng Húc Hòa không đi ra. Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, ba giờ trôi qua…… Tám giờ mười phút, ngay tại lúc anh mất đi tính nhẫn nại chờ đợi anh tưởng vọt vào trường học tìm người, rốt cục thấy Đồng Húc Hòa bình thản đi thong thả ra cổng trường, mà bên người cô, đi theo là một bạn học nam. Anh nhận được, đó là Tạ Tường Nghị, một bộ che chở đầy đủ bồi ở bên người Đồng Húc Hòa, hướng chiếc xe bên đường đi đến. Không lâu, chiếc xe đi đến chỗ anh, thấy bọn họ trên xe, anh mới khởi động xe, một đường đuổi theo ở phía sau. Chiếc xe ngừng đi một chút, dọc theo ngã tư đường hướng xa khu náo nhiệt, ước chừng qua ba mươi phút, Đồng Húc Hòa cùng Tạ Tường Nghị đột nhiên xuống xe. Đường Tắc An nhíu mi, nhìn xem bốn phía, không rõ bọn họ đến nơi đây muốn làm cái gì. Không có cửa hàng, không có nhà ăn, thấy thế nào cũng không giống nơi người trẻ tuổi sẽ lưu lại. Anh dừng xe lại, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, phát hiện Tạ Tường Nghị lôi kéo Đồng Húc Hòa, tựa hồ không nghĩ làm cho cô đi đến phía trước, nhưng Đồng Húc Hòa nhẹ nhàng bỏ hắn ra, không biết nói gì đó, tiếp tục đi về phía trước. Tiếp theo, Tạ Tường Nghị đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau cô. Anh nhìn thẳng hai người bọn họ, xe lặng yên tiến lên, chính là hoài nghi bọn họ phải đi nơi nào, phút chốc, liền thấy bọn họ chuyển vào một khách sạn! Hắn phanh mạnh lại, sắc mặt phi biến. Khách sạn?! Hai người này…… Thế nhưng đến nơi này! Khi nào thì bắt đầu? Đến vài lần? Đồng Húc Hòa vì sao phải làm như vậy? Tạ Tường Nghị chính là đối tượng cô nói? Cô liền như vậy yêu Tạ Tường Nghị sao? Yêu đến…… Có thể cùng hắn trên giường? Một tập đoàn dấu chấm hỏi cùng với lửa giận, ở ngực anh tiến lên, anh giật mình kinh ngạc, phẫn nộ, kinh hãi…… Đủ loại cảm xúc như sóng to bốc lên mà đến, mà trong đó mạnh nhất mãnh liệt nhất, chính là cảm giác mọi thứ thực tại đều tê dại! Ước chừng ngây người vài phút anh mới hoàn hồn, đem xe đến bên đường ngừng lại, xuống xe, mặt lạnh đi vào khách sạn. Khuôn mặt tràn đầy lửa giận như muốn giết người hỏi ra số phòng ở quầy tiếp tân, anh giống người đi bắt kẻ lừa chồng thông dâm, một đường nghe năm người truyền đạt. Cửa, kêu nhanh như nổi trống. “Là ai?” Trong phòng, một giọng nam khẩn trương đề phòng hỏi. Anh không nói, vẫn như cũ ra sức đập mạnh cửa. Cửa mở ra một khe nhỏ, người bên trong còn không kịp thấy rõ ràng, anh liền trực tiếp đẩy cửa xông vào. Trong phòng, Đồng Húc Hòa ngồi ở trên giường, vừa thấy đến anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc biến trắng biến xanh. Đường Tắc An? Anh…… Làm sao có thể ở trong này?Đường Tắc An? Anh…… Làm sao có thể ở trong này? “Đường……” Tạ Tường Nghị lại sợ tới mức ngây ra như phỗng, hoàn toàn há hốc mồm. “Em tới nơi này làm gì?” Trừng mắt nhìn Đồng Húc Hòa, tâm anh như bị lửa đốt, nhưng mắt anh, mặt anh, thanh âm của anh, lại lạnh buốt cơ hồ muốn làm người ta đông cứng. Đồng Húc Hòa nhanh chóng đứng dậy, không nói ra tiếng. “Mỗi ngày đều về trễ, chính là đến nơi đây?” Anh hỏi. “Không! Không phải! Chúng tôi bình thường là ở trường học, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên……” Tạ Tường Nghị vội vã giải thích. Anh hoắc mắt xoay người nhéo cổ áo Tạ Tường Nghị, cắn răng giận dữ hỏi:“Vậy ngươi mang cô ấy đến nơi này muốn làm cái gì?” “Tôi……” Tạ Tường Nghị gáy bị kéo nói không ra lời. “Đừng trách bạn ấy, là tôi gọi bạn ấy mang tôi đến.” Đồng Húc Hòa run giọng nói. Anh chấn động, kinh ngạc quay đầu trừng cô. “Là tôi…… Chính mình nghĩ đến……” Cô cố lấy dũng khí nhìn anh. Buông Tạ Tường Nghị ra, anh xoay người đi hướng cô, nhịn xuống tức giận hỏi:“Vì sao làm như vậy? Em tưởng chứng minh cái gì?” “Tôi chỉ là…… Muốn cùng bạn ấy yêu đương…… Anh không phải hy vọng tôi yêu đương sao? Tôi đang ở tìm hiểu a, chẳng lẽ tôi sai sao……” TRên mặt của cô lộ ra vẻ khiêu khích. “Em……” Anh biết cô là cố ý! Cố ý muốn chọc giận anh! “Các người tìm đối tượng đều rất già đi, tôi không thích, Tạ Tường Nghị cùng tôi tuổi giống nhau…… Chúng tôi lại có vẻ chơi thân……” Cô hơi hơi châm chọc. “Cho nên, bởi vì chơi thân liền lén lút đến khách sạn? Em liền như vậy ngây thơ? Là vì tôi không có để ý giáo huấn tốt, mới cho em như vậy phóng đãng vô sỉ sao?” Lửa giận đã cháy hỏng lý trí của anh, anh bắt đầu nói không suy nghĩ đến nhiều việc. Cô giống bị rút đi sinh lực, cả người chấn động, oán hận nhìn anh chằm chằm. “Đường tiên sinh, anh đừng quá phận, Húc Hòa bạn ấy không phải người như thế, Húc Hòa kỳ thật……” Tạ Tường Nghị ý đồ vì Đồng Húc Hòa giải thích, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng càng như lửa cháy đổ thêm dầu. Phải một tiếng Húc Hòa, trái một tiếng Húc Hòa, Tạ Tường Nghị dám như vậy thân thiết kêu tên của cô? “Câm miệng! Ta không hỏi ngươi.” Anh nổi giận cắt đứt lời nói của Tạ Tường Nghị, máu càng thêm nghịch lưu chảy tán loạn. “Anh đừng đối với bạn ấy hung dữ!” Cô tức khí đỏ mắt. Tạ Tường Nghị tất cả đều là bị động, là cô chủ động lợi dụng hảo cảm của hắn đối với cô, buộc hắn bồi cô cùng nhau đến khách sạn, thỉnh hắn giúp cô…… Giúp cô giải thoát nỗi thống khổ thâm trầm ở trong lòng, giúp cô quên đi Đường Tắc An. Nhưng là…… Vì sao người cô muốn quên nhất, hồn trong tận đáy lòng không tiêu tan cũng theo tới đâu? Vì sao, dù có ở nơi xa, chính là trốn không thoát khỏi anh? Đường Tắc An thấy cô che chở Tạ Tường Nghị, nheo mắt lại, giận dữ phát ra:“Em liền như vậy khẩn cấp muốn cùng nam nhân ở trên giường? Liền như vậy chờ không kịp muốn đạp hư chính mình?” “Đúng, tôi thực vội, biết vì sao sao? Bởi vì tôi chịu đủ anh! Tôi nghĩ muốn nhanh chút tìm một nam nhân đến cứu tôi, thoát khỏi khống chế cùng trói buộc của anh, bằng không mỗi ngày bị anh là người giám hộ giám thị, tôi đều nhanh điên rồi! Sắp phiền đã chết……” Đồng Húc Hòa tức giận toàn thân phát run, hướng về phía anh lớn tiếng kêu lên. Những lời này, quả thực tựa như chất dẫn cháy củi lửa, tức giận như cuồng diễm làm cho chút bình tĩnh còn sót lại toàn bộ đem phá hủy, anh giống như con thú hoang bị chọc giận, cầm tay cô, dùng sức lôi kéo ra khỏi phòng. (khách sạn) “Chờ một chút, anh nghĩ làm gì Húc Hòa?” Tạ Tường Nghị đuổi theo ra đến giữ chặt tay Đường Tắc An, lo lắng hô to. Anh bỏ tay Tạ Tường Nghị ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói:“Tránh ra, đây là ‘Việc nhà’ của chúng tôi, không quan hệ đến cậu!” Một câu “Việc nhà”, đem lời nói của Tạ Tường Nghị tất cả đều phá hỏng, hắn ngây ngốc nhìn Đường Tắc An thịnh nộ đem Đồng Húc Hòa kéo vào thang máy, giật mình không nói được gì. Này Đường Tắc An…… Thật là người giám hộ của Đồng Húc Hòa sao? Nhưng giờ phút này xem ra, lại giống một nam nhân đang ghen dữ dội, đặc biệt đến đoạt lại nữ nhân yêu quí thuộc sở hữu của anh……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.