[Chí Ái Tiểu Quỷ Hệ Liệt] - Bộ 3 - Hướng Tả Phiêu Đích Vũ

Chương 7: Chương 7




Chương 7

Hồ Tả nấu cháo còn lưu lại trên bàn, hơi khói chậm rãi tản ra.

Văn Vũ ngồi xuống, ngơ ngác nhìn hai chén cháo…

Tiểu Tả sinh khí…

Ta chọc Tiểu Tả sinh khí

Hắn là một con hồ ly rất có nghĩa khí…

Văn Vũ một hơi uống sạch chén cháo.

Ân…rất ngon, là cháo gà.

Trẻ nhỏ dù sao cũng là trẻ nhỏ, mẹ nói qua, mỗi nam hài đều có lúc nghịch ngợm. Trẻ nhỏ cứ chậm rãi giáo, khi bọn chúng trưởng thành, liền sẽ biết nên làm thế nào, thế nào không nên.

Hồ Tả cho bọn nó loại trừng phạt rất nặng này trên thân thể…hơn nữa, bọn nó cũng sẽ không làm cho ‘trận đùa’ đó mà nhớ…cho nên, đây chẳng qua là đơn thuần trừng phạt thân thể, không phải dạy dỗ. Không có ý nghĩa.

“Hồng Vũ? Hồng Vũ…” Văn Vũ kiếm Hồng Vũ trong bụi cỏ, rất nhanh Hồng Vũ từ bụi cỏ chạy ra, nhào vào lòng Văn Vũ cọ cọ.

“Văn Vũ, ngươi tìm ta?”

“Ân”

“Chuyện gì a?”

“Ngươi có thể đem yêu pháp Tiểu Tả diệt trừ hay không?” Hồ Tả nhất định còn đang sinh khí, vẫn tìm Hồng Vũ tốt hơn.

“A, cái kia a! Hồ Tả đã diệt trừ rồi” Hơn nữa, ta cũng sẽ không.

“Đã diệt trừ rồi?”

“Đúng vậy, Văn Vũ không tin, có thể vào thôn xem”

Thì ra đã diệt trừ…thật tốt quá.

“Ha hả…Ta tin” Văn Vũ sờ đầu Hồng Vũ “Cám ơn ngươi”

Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối…

Hồ Tả trộm nhìn hết thảy hoạt động Văn vũ.

Văn Vũ tìm Hồng Vũ chơi, vì cái gì không đến tìm chính mình?

Đáng giận mà~~~~

Hơn nữa…không ở cạnh mình, Văn Vũ tựa hồ cũng tốt, cả ngày chẳng biểu tình gì…thế mà Hồng Vũ vừa làm nũng liền cười một cái— có điều ăn kém một chút.

Hồ Tả rất muốn trở lại bên người Văn Vũ, chính là, chính mình buổi sáng lại làm hung như vậy, còn kém đem cửa đánh ngã…hơn nữa…hơn nữa…phía sau có tới mấy ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm mình, siêu cấp khó chịu.

“Muốn về rồi? Vậy trở về đi! Trở lại ôm Văn Vũ trong ổ chăn ấm áp…ngao ngao…”

“Thiết, nhìn bộ dáng như chết của hắn kìa, hắn là tại muốn Văn Vũ đến thỉnh hắn về…cứ từ từ mà chờ đi!”

“Không cần phải tự cao tự đại, chúng ta là động vật không phải người, ngươi không cần để ý mặt mũi mình”

Hồ Tả “hừ’ một tiếng, xoay người đi vào trong.

Không để ý tới mấy câu nói hồ đồ đó.

Kỳ thật mấy lời đó cũng đúng…Hồ Tả là chờ Văn Vũ đến tìm hắn.

Nếu Văn Vũ có một chút để ý đến hắn, y sẽ đến tìm .

Chính là, Hồ Tả đợi ba ngày, Văn Vũ một chút động tĩnh cũng không có.

Sau giờ ngọ Văn Vũ đem ghế dựa ra ngoài phơi nắng, dù sau mùa đông việc nông cũng nhàn, mỗi ngày có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi. Hồng Vũ ăn no lăn cái bụng cọ cọ. Để Văn Vũ tùy ý vuốt lông, thỏa mãn mà bò đi tu luyện.

Hồ Tả nhìn có chút nóng lòng, trái nhìn phải nhìn, mọi người đều giống nhau đang tu luyện, liền trộm cười, biến hóa nhanh chóng, thành một tiểu hồ ly tựa Hồng Vũ đáng yêu, phe phẩy cái đuôi cười tủm tỉm chạy tới bên Văn Vũ.

Một hai một, trái phải trái, một hai một, trái phải trái…

Hồ Tả lâu lắm không đổi thành dạng hồ ly, đều quên cách thế nào vứt cái đuôi. Chỉ có thể ở trong lòng mở cờ, hết sức phối hợp tứ chi bước đi, lay lộng cái đuôi…

“A? Tiểu Tả, ngươi tới rồi?” Văn Vũ vừa thấy hồ ly, liền vươn tay mỉm cười

“吖? !”

Làm sao ngươi biết ta là Tiểu Tả?

Hồ Tả nhất thời đứng hình, vốn nghĩ như Hồng Vũ nhào vào lòng ngực Văn Vũ, ha ha ăn đậu hủ, chính là hiện tại…

“Tiểu Tả, đây là nguyên hình của ngươi sao? Thực đáng yêu a! Có không muốn ta giúp ngươi vuốt lông a?” Văn Vũ tay hướng hắn vẫy vậy, Hồ Tả giống như bị chú chạy đến bên người Văn Vũ, để y ôm.

Văn Vũ đem Hồ Tả đặt lên đùi, ôn nhu vuốt lông. Hồ Tả híp mắt, rất ngoan ghé vào đùi Văn Vũ, cụp lỗ tai, hưởng thụ ôn nhu của Văn Vũ.

Trên lưng được vuốt tốt lắm, Hồ Tả trở mình, mở tứ chi, hất hàm lên, để Văn Vũ tiếp tục.

Không biết khi nào, bọn Hồng Lôi lại xuất hiện ở phía sau bụi cỏ.

“Nhìn bộ dáng nịnh nọt của hắn, thật là xấu!”

“Hắn đúng gian trá a, hồ dạng thật của hắn đâu phải như thế đâu”

“Ngô ngô, lão đại nếu biến nguyên hình, Văn Vũ sẽ bị hắn đè chết…”

Hồ Tả vươn lưỡi liếm mũi, hỏi “Văn Vũ, làm sao người biết ta là Tiểu Tả? Ngươi chưa thấy qua dạng đó của ta….”

“Cái này a… Bởi vì trên người ngươi có cổ hương vị…ta vừa nghe đã biết ngươi”

“A?” Hồ Tả khẩn trương nâng đầu lên, duỗi thẳng tứ chi, liều mạng ngửi cánh tay

Xong rồi, chẳng lẽ ta lại có hồ xú? Chính là từ nhỏ đã mang hương vị này, sao mình không nghe thấy?

~~~>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.