Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 88: Chương 88: Vụ án kinh dị p.3 (4)




Dứt câu lão ta đã đặt người nằm dưới giường và cùng với nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên môi. Lúc này Đóa Lệ đợi lão hoàn toàn thiếp ngủ mới búng tay kết thúc sự thôi miên của mình và cùng với ba người kia đi ra khỏi phòng. Hai người đồng nghiệp của Tuấn Mạnh sau khi chứng kiến thuật thôi miên của Đóa Lệ không ngớt lời khen hâm mộ, vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cô gái sinh viên năm hai lại có thể sử dụng thuật thôi miên một cách rành rọt như vậy. Đóa Lệ cười cảm ơn họ và ngồi xuống ghế lấy ra trong túi mình ra tờ giấy rồi viết lên đó vài dòng rồi quay sang nói chuyện với Tuấn Mạnh:

- Anh cầm tờ giấy này cùng với cái túi ngãi này, anh phải lập tức trong ngày hôm nay cho người tới ngôi chùa này để đốt cái túi ngãi này đi. Liều thuốc ban nãy tụi anh pha là đúng theo lời yêu cầu em phải không?

- Ừ, bác sĩ đã kê theo đúng theo yêu cầu của em rồi đó. Ok, anh sẽ đi tới chùa đó liền. Và còn gì nữa không em?

- Ngày mai lão ta sẽ tỉnh dậy, có thể sẽ dậy rất sớm hoặc đúng giờ, khi thấy lão có dấu hiệu tỉnh dậy anh phải gọi cho em biết sớm nhé. Để em tiếp tục công việc này. À còn nữa, tới ngôi chùa này rồi thì anh nhớ là nói với Sư Thầy trụ trì đó là “Phật tử Lệ Nhi nhờ thầy giúp đỡ” và hỏi xem ngày mai Sư Thầy có thể qua đây được hay không nữa, anh nhé. Sau khi đốt túi ngãi đó xong thì cũng sẽ được rửa đi những cái xấu từ túi nó phát ra. Nên sẽ không sao đâu. Còn giờ thì em về nhé. Bye bye anh.

- Em vất vả rồi, anh nhớ rồi. Thôi em về đi nhé. Ngày mai gặp lại. Bye em.

Cô đứng dậy chào mọi người rồi đi xuống bãi gửi xe, dù đã dặn anh ấy nhưng cô vẫn lo rằng Sư Thầy sẽ từ chối nên cô quyết định tới chùa để gặp Sư Thầy.

Đóa Lệ đang trên đường tới ngôi chùa thì mẹ cô gọi điện thoại:

- Alo, sao trưa nay con không về mà lại không thèm báo cho mẹ biết gì hết vậy con gái?

- Dạ, con xin lỗi mẹ. Do hôm nay có vài bài tập nên con ở lại thư viện tìm tài liệu rồi, chắc tới chiều con mới về. Có gì chiều con về ăn cơm với mẹ nhé. Yêu mẹ, con không thể nghe điện thoại trong thư viện được có gì con sẽ gọi mẹ sau ạ.

Cô dừng xe trước cổng chùa và dắt bộ vào trong, cũng cùng lúc đó Sư Thầy đang đi dạo quanh sân chùa. Tiểu Lệ cất tiếng chào hỏi:

- Dạ con chào Sư Thầy ạ, dạo này thầy có khỏe không?

Sư Thầy vì đã lớn tuổi nên mắt tai cũng hơi kém đi, đi lại gần chỗ cô đang đứng thì mới nhận ra đó là cô phật tử lí lắc ngày nào, bèn gật đầu cười đáp:

- Sau bao nhiêu lâu không gặp lại con, trông con ra dáng một cô gái chững chắc nữ tính hơn hồi đó nhiều rồi đó Lệ Nhi. Sư Thầy vẫn khỏe, còn mẹ con vẫn khỏe chứ hả?

- Hihi, may quá Sư Thầy vẫn nhớ ra con hihi, dạ mẹ con vẫn khỏe ạ.

- Ừ vậy thì tốt quá rồi, nào dựng xe ở đó và vào bên trong uống thử loại trà ta mới pha nào.

Đóa Lệ vui vẻ đi theo Sư Thầy vào trong, cũng đã rất lâu rồi cô mới quay lại ngôi chùa này, mọi thứ dường như không hề thay đổi nhiều chỉ tuổi tác của con người thì lại thay đổi rất nhanh. Cô và Sư Thầy vào trong phòng đón khách, nhẹ nhàng ngồi xuống và nhìn ngắm mọi thứ xung quanh cô liền lên tiếng bắt chuyện:

- Cũng khá lâu rồi con không về đây thăm Sư Thầy, nhìn mọi thứ xung quanh vẫn thế nhưng mà chỉ có mỗi Sư Thầy thì lại già đi thôi.

- Chà xem kìa, cô bé lí lắc ngày nào nay đã biết nói ra câu nói đầy tình cảm rồi sao? Ha ha ha ta không già đi mà là tuổi tác không cho phép ta trẻ nữa mà thôi. Hôm nay cơ duyên nào con lại đến đây tìm ta thế Lệ Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.