Chỉ Có Thể Là Yêu

Chương 10: Q.1 - Chương 10




Buổi sáng đầu hè nắng gay gắt, Thảo Nhi ngồi trên ghế đá, dưới một tán xà cừ xanh mướt và lần giở lại bài trước khi thi. Cây phượng vĩ ở góc sân trổ hoa đỏ rực một góc, kiêu kì và nóng bỏng. Những cây bằng lăng hoa tím ngát cũng đua nhau phô chiếc áo lộng lẫy của mình.

- Sao hôm nay trông mày yêu đời thế?- Trang cười toe, ngồi xuống cạnh cô.- Đích thị là đang yêu rồi.

- Ngày đẹp thế này chẳng lẽ yêu đời một chút không được sao?- Cô vặn lại.

Trang ngồi im, ngước mắt nhìn những chùm phượng vĩ, rồi mới thong thả tiếp:

- Nhanh thật, chẳng mấy mà tụi mình ra trường…

- Ừ, những tháng ngày vô lo vô nghĩ sắp kết thúc rồi.- Nhi gật đầu.- Mà dạo này mày còn gặp anh Khánh không?

- Thỉnh thoảng online tao vẫn gặp.

Trang đáp cụt lủn. Nhi định đứng dậy rủ đứa bạn đi uống nước thì Trang bất ngờ quay sang, hỏi một câu khiến cô sững lại:

- Tại sao mày lại từ chối tình cảm của anh ấy?

Trang đã biết chuyện giữa cô và Khánh rồi? Thảo Nhi thầm than.

- Mày đừng nhìn tao như thế.- Trang phá ra cười.- Chuyện mày và anh ấy quen nhau từ trước tao biết lâu rồi. Ừ thì lúc đầu tao cũng giận hai người lắm đấy chứ. Tao chỉ ngạc nhiên và không hiểu tại sao mày lại từ chối tình cảm của anh ấy? Chẳng phải mày rât có cảm tình với anh ấy sao?

- Có lẽ tao và anh ấy không có duyên.

- Chứ không phải vì tao đấy chứ?

- Dĩ nhiên là không, sao mày lại nghĩ như thế?- Thảo Nhi phân bua.

- Tao đã nói với anh ấy về tình cảm của tao, và anh ấy kể tao nghe chuyện của hai người nên tao biết. Anh ấy buồn lắm. Mà tao thấy tụi mình sao sao đó, tao thì bị anh ấy từ chối, còn mày thì từ chối anh ấy.- Trang thở dài.

- Thì tao cũng đang bị thất tình như mày nè. Bạn anh ấy cũng từ chối tình cảm của tao nè.

Trang thộn mặt ra nghe con bạn kể chuyện về Long, rồi nó đánh bốp vào vai Nhi, nói như hét:

- Ô cái con điên này, mày yêu cái thằng mắc toi đó thật hả? Mày mê vẻ đẹp mã của hắn à? Hay là con xe của hắn? Cái quái gì làm mày có quyết định ngu ngốc như thế hả?

- Mày có cần bạo lực thế không?- Thảo Nhi suýt xoa vì cú đánh của con bạn.- Tao làm sao mà biết được chứ. Giờ tao cũng đang hối hận lắm đây nè. Tự dưng làm cả hai cùng khó xử…

- Đồ thần kinh.- Trang tiếp tục tổng sỉ vả cô- Đi mê cái thằng một xu cũng không kiếm nổi, rồi sau nó lấy gì nuôi mày, ngửa tay xin tiền bố mẹ mãi à?

- Mày làm cứ như tao và anh ấy lấy nhau đến nơi rồi ấy.- Nhi bĩu môi- Người ta mà thèm để ý đến tao à? Thôi đi uống nước đi, còn vào thi nữa đấy.

Trang nghiến răng trèo trẹo định bật lại nhưng Thảo Nhi đã đi trước rồi nên nó đành đứng dậy chạy theo.

*

Thi xong, Thảo Nhi xin đi làm cả ngày. Cùng làm ở quầy café tầng 4 với cô bây giờ là hai người mới được tuyển: Dung- một cô bé sinh viên năm thứ nhất học trường Văn hóa, và một anh chàng tên Thuận, không có nghề nghiệp ổn định.

- Em có thấy anh Trung ở đâu không?- Cô hỏi Dung.

- Chị mới đến làm à? Sao chị lại quen anh Trung?- Cô bé lắc lắc mái tóc nhuộm vàng một cách kiêu kì và hỏi lại.

- Không, chị cũng đi làm một thời gian rồi. Chị có chuyện định nói với anh ấy nên mới hỏi thôi.

- Chắc anh ấy đi gặp ông chủ rồi.- Dung cười, đôi mắt long lanh khi nhắc đến Trung.

- Vậy thì để sau cũng được.

- Dung…- Tiếng Thuận gọi.- Mang rượu xuống tầng dưới nè.

- Em ra đây.- Dung đáp lại và chạy biến đi.

Thảo Nhi lúi húi với đáng ly cốc và cố nhớ lại cách pha cocktail mà Trung dạy cô tuần trước. Sau khi truyền dạy cho cô bí quyết pha café ngon, anh lại tiếp tục dạy cho cô cách pha rượu. Cô đã từng há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Trung trổ tài với những chai rượu trên giá. Cô khoái chí nhìn những ly rượu ba bốn tầng màu khác nhau mà anh pha chế nên quyết tâm học hỏi.

Nhìn ly rượu hỏng, cô khẽ thở dài. Cô để nó lên bàn và quay ra, định tiếp tục làm ly khác cho đến khi thành mới thôi. Tim cô bắn ra ngoài khi ngay phía sau cô, ngồi trên ghế cao, tay chống lên mặt bàn không ai khác, chính là Long. Cô bị giật mình đến nỗi chiếc ly rỗng trên tay cô rơi xuống vỡ tan tành làm vài khách nhìn ra. Long vẫn nhìn cô chăm chú, còn từ bao giờ thì cô cũng chẳng rõ.

- Sao thế em?- Thuận chạy lại hỏi.

- Cứ đi làm việc của cậu đi.- Long quay sang đáp.

Thuận chào anh rồi lại quay về bàn bida nơi anh đang phục vụ.

- Anh lúc nào cũng thích dọa người ta chết khiếp mới thích sao?- Nhi cau có đáp và cúi xuống lúi húi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.

- Nếu muốn ai chết, cần gì phải dọa cho mất công.- Anh cười khẩy đầy thích thú.

Thảo Nhi nhặt những mảnh vỡ cuối cùng còn sót lại rồi đứng dậy, hỏi:

- Anh đến đây làm gì? Kiếm giám đốc à? Hôm nay ông ấy có đến đấy.

- Cô có biết một chiếc ly cô vừa làm vỡ trị giá bao nhiêu không?

- Không biết. Nhưng anh quan tâm làm gì?

- 20 đô la là giá của chiếc ly này.

- 20 đô la?- Cô nói như hét vì kinh ngạc.

- Không lẽ tôi bịa ra để dọa cô à?- Anh nhún vai.

Im lặng vài giây, anh hơi chồm về phía trước nói khẽ:

- Nhưng thật may là tôi chẳng ưa ông chủ của cô tẹo nào nên cho hắn thiệt hại một chút cũng đâu có sao. Nhưng cô sẽ trả tôi cái gì để tôi lặng im? Mời tôi một ly cocktail chắc không quá đắt chứ?

- Tôi vẫn chỉ đang tập pha rượu thôi. Anh nhìn đi- Cô chỉ ly rượu pha hỏng vẫn còn trên mặt bàn.- Nó đâu có như tôi mong đợi.

Long cúi nhìn ly rượu, phì cười:

- Đây là cocktail gì vậy? Trông nó kì dị quá! Có chắc là uống được không đó?

- Đã nói là nó là rượu pha hỏng mà... Này, anh đừng uống...

Nhưng khi cô kêu lên thì anh đã uống gần cạn ly rượu rồi. Anh đặt ly xuống, hơi nhăn mặt, nhưng đầu lại gật gù:

- Tôi nghĩ nó tuyệt đấy chứ.

- Sao ạ?- Nhi ngẩn ra không hiểu.

- Tuy mùi vị có lạ và hơi khó uống, nhưng tôi thích nó đấy.

- Anh không phải nói vậy để an ủi tôi đấy chứ?

- Tôi tưởng cô hiểu rõ về tính cách của tôi chứ?

- Ngoài tính ngang tàng, bất trị, tàn nhẫn và khó ưa của anh thì tôi chẳng biết gì hơn cả.

Không bị những lời cô vừa nói làm cho mất lòng, Long ngồi im để tận hưởng chút dư vị còn lại của ly cocktail lạ. Đột nhiên, tiếng Trung ở phía sau anh vang lên:

- Hóa ra anh ở đây.

- Tôi về đây.- Long đứng hẳn dậy, vỗ vai Trung.- Cô phục vụ của cậu vừa làm vỡ một chiếc ly, nhưng bù lại tôi đã được uống một ly rượu tuyệt ngon, bỏ qua mọi chuyện nhé!

Long đi rồi, Trung nhìn Thảo Nhi thắc mắc:

- Chuyện gì vậy?

Cô ấp úng đáp:

- Dạ em lỡ tay làm rơi chiếc ly ạ.

- Dọn mảnh vỡ đi, cẩn thận bị thương đấy.- Anh nói và đi ra ngoài.

Dung đến nơi, hỏi nhỏ:

- Anh ấy lên đây làm gì thế chị?

- Chị không biết.- Thảo Nhi nhìn theo Trung, lắc đầu thật thà.

- Anh ấy có hỏi em đi đâu không chị?

- Không.

Thảo Nhi chưa nói với Trung về việc cô xin nghỉ làm để về Cát Bà phụ giúp dì Huyền. Buổi tối cô nói với anh điều đó thì Long lại đến. Dung thấy anh, chào thật to và hỏi:

- Hôm nay anh uống gì ạ?

Long gật đầu hờ hững chào lại rồi nhìn sang Thảo Nhi. Dung thấy anh không thèm liếc mình lấy một cái thì xụ mặt xuống. Nhi lúng túng khi anh chẳng chịu dừng chiếu tướng vào cô.

- Anh gọi đồ uống đi chứ.- Cô nhắc lại lời Dung, đặt hai ly rượu vào khay và định mang đi cho khách.

Long chộp lấy tay cô, kéo lại. Thảo Nhi cố giằng ra nhưng không tài nào thắng được anh. Cô năn nỉ:

- Bỏ tay em ra, rơi khay rượu bây giờ. Những chiếc ly này mà vỡ nữa thì em đền không nổi đâu.

- Mặc kệ nó vỡ, ai nói sẽ bắt cô đền nào.- Long hừ giọng.- Ở lại đây và pha rượu cho tôi.

- Nhưng em đâu biết pha rượu đâu. Lần trước anh đã thấy em pha hỏng rồi còn gì?

- Chính là tôi muốn cô pha ly rượu hỏng đó.- Long vẫn không chịu buông tay.

Cô miễn cưỡng gật đầu.

- Được rồi, nhưng bỏ tay em ra.

Long buông tay, chỉ vào khay rượu trên tay Nhi, nói với Dung:

- Cô mang nó ra đi.

Dung nhìn anh, hai mắt không chớp nổi được một cái. Nhưng ánh mắt anh lúc này sẫm lại, lạnh lùng khiến cô bé sợ hãi vội làm theo. Thảo Nhi quay ngoắt người đi vào trong quầy, lầm bầm nguyền rủa sự thô bạo của anh. Bắt cô pha cho anh một ly rượu hỏng đúng là chuyện vô lý nhất trên đời. Đó là cái chuyện mà trẻ con cũng làm được, vậy mà anh cứ hành hạ cô bằng cách bắt cô phải làm cái việc ngớ ngẩn đó.

Vừa đưa ly rượu lên môi, Long đặt xuống bàn, giọng lạnh lùng:

- Không phải nó, làm lại.

Nhi định cãi lại nhưng nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh lúc này, cô lại thấy sợ.Hai ly rượu lần trước và lần này có gì khác nhau đâu. Lần thứ hai anh ta vẫn nhăn mặt kêu không phải. Đến lần thứ ba, sau khi bị yêu cầu làm đi làm lại một việc chẳng có gì khác nhau, Thảo Nhi uất muốn khóc.

- Anh có bị làm sao không thế. Muốn hành hạ người khác thì cũng một vừa hai phải thôi chứ. Đừng bắt tôi làm cái việc ngớ ngẩn này nữa.

Long quắc mắt lại trước phản ứng của cô. Thấy vẻ mặt khổ sở của cô, anh Tiến, người chuyên pha chế rượu quay ra, giọng phân trần:

- Cô ấy thực sự vẫn đang học việc, anh cần thứ gì để em pha cho.

- Anh cứ làm việc của anh đi.- Long nói xẵng.

Không còn cách nào để cứu cánh cho Thảo Nhi, Tiến lỉnh đi. Long lại nhìn sang cô, nhưng đôi mắt đã dịu lại:

- Cô muốn biết sự khác nhau à? Phải, căn bản đã là hỏng thì chẳng có gì khác nhau, nhưng cái khác ở đây chính là tình cảm cô dành cho nó không giống nhau. Thế nào, tôi nói đúng chứ? Nếu cô không trân trọng và đặt tình cảm vào những gì mình làm ra thì đừng mong người khác đánh giá cao nó, hiểu chưa?

- Hiểu.- Cô cúi đầu đáp lí nhí và quay vào pha một ly khác nữa.

Đưa ly rượu thứ ba ra, cô càu nhàu:

- Anh không thể lúc nào cũng không cáu gắt được sao?

Long cầm ly rượu lên, nhấp môi rồi lại đặt xuống. Lần này anh không nói gì nữa. Nhi thấy nhẹ cả người. Ở gần anh cô luôn bị căng thẳng đến tột độ, cũng chẳng rõ vì sao nữa. Giá như lúc nào cô cũng cảm thấy thoải mái như ở cạnh Khánh thì tốt biết bao.

- Ngày mai em nghỉ làm rồi.

Thảo Nhi thất vọng vì anh hoàn toàn không bị thông báo đó của cô làm cho ngạc nhiên hay bất kì một phản ứng nào khác. Hình như trên đời này chẳng có gì làm anh ngạc nhiên được. Thấy Tùng đang tiến lại, cô quay vào trong phụ giúp Tiến một tay. Tùng ngồi lên ghế bên cạnh, vỗ vai thằng bạn, tươi cười:

- Tao tìm mãy mãi, tưởng bỏ về rồi chứ? Em ơi cho anh Brandy nhé! Mày đang uống cái gì thế? Trông lạ mắt nhỉ? Eo ơi, cái gì mà kinh thế này? Rượu mới à?

Không quay lại nhưng Nhi đoán được là Tùng vừa thử uống thứ rượu mà Long gọi, có điều là cô không nghĩ nó lại tệ như vậy. Tại sao Long lại thích nó chứ? Anh đang trêu đùa cô sao? Nhi quay ra đưa rượu cho Tùng, khiến anh ta phải ngạc nhiên thốt lên:

- Anh tưởng em làm ban ngày chứ? Mấy lần đến đây đâu có thấy em.

- Em cũng mới đi làm lại thôi ạ!

- Thằng bạn anh không làm phiền em chứ?

- Thực ra thì có đấy ạ!- Cô mỉm cười- Nhưng không sao, với bọn em, khách hàng là thượng đế mà.

Thảo Nhi đem café ra cho khách, khi quay lại thì đã không thấy Tùng đâu, còn trước mặt Long bây giờ có hai cuốn tạp chí. Một trong hai cuốn tạp chí ấy là về xe cộ, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là cuốn đó viết bằng tiếng nước ngoài, một loại ngôn ngữ cô không hề biết. Long đang đọc nó chăm chú. Dưới đó còn một quyển khác, là một tạp chí tiếng Việt rất nổi tiếng. Long ngẩng đầu nhìn thái độ tò mò của cô, đẩy cuốn “Làm đẹp mỗi ngày” cho cô và hỏi:

- Cô nghĩ cô có thể đọc được những gì từ cuốn tạp chí vô vị thế này?

- Vô vị sao anh lại đọc nó?

Thảo Nhi vặn lại, cúi xuống nhìn cuốn tạp chí số tháng này. Bìa tạp chí là ảnh một chiếc xe màu trắng, mui trần, hai chỗ ngồi với những đường nét cầu kì nhưng cũng rất mềm mại. Đứng cạnh chiếc xe là hai người mà cô đã gặp hôm vào bệnh viện thăm Long. Hóa ra cả hai cô gái đó đều là người mẫu nổi tiếng.

Không có trình độ bình phẩm xe như Huy Khánh hay Tú Linh, cô chỉ cảm thấy chiếc xe này rất hoàn hảo và đẳng cấp. Ngay cả những chiếc xe như Stylish Girl, Prince Sun và thậm chí cả Silver Wings cũng không thể hấp dẫn bằng. Một chiếc xe không bao giờ bị lẫn giữa hàng ngàn chiếc xe khác, thậm chí là một vẻ đẹp không thể cạnh tranh dù ở bất kì góc độ nào. Lẽ nào Long đang muốn mua chiếc xe này thay thế cho Silver Wings đang bị hỏng? Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu hỏi:

- Không phải anh định mua chiếc xe này đấy chứ?

- Không.- Long vẫn cặm cụi với tờ báo nước ngoài- Tên nó là Windy.

Windy, cái tên chẳng còn xa lạ gì với cô nữa, nhưng đến bây giờ cô mới được nhìn thấy nó. Nó hiện đang là quán quân của thế giới xe ở Việt Nam và được dân chơi xe hơi cả thế giới chú ý.

Lật qua lật lại vài trang tạp chí, Thảo Nhi đưa trả lại cho Long. Anh ngẩng đầu, nhìn cô và đặt hai cuốn tạp chí sang bên cạnh, đi ra phía bàn bi da gần đấy, nơi Tùng đang chơi rất náo nhiệt. Long nhập cuộc với họ rất nhanh.

Trung biến mất từ đầu tối, bây giờ mới thấy anh từ dưới đi lên. Anh đưa cho cô một chiếc phong bì, là tiền lương, rồi hỏi:

- Nghỉ hè xong em có muốn đi làm thêm ở đây nữa chứ?

- Nếu có cơ hội thì em vẫn sẽ đến đây làm.

- Vậy cứ thế nhé. Nghỉ hè xong đến tìm anh. Anh không muốn đào tạo em một cách uổng công như thế.

Quay sang Dung, anh giục:

- Chuẩn bị nghỉ đi, hôm nay anh phải về sớm.

- Sao lại về sớm ạ?

- Mai thi rồi, liệu về mà ôn bài đi.

Dung xịu mặt đi về phía phòng thay đồ. Nhìn theo Dung, cô nháy mắt hỏi Trung:

- Dương là thế nào với anh vậy? Hai người có vẻ thân nhau.

- Nó là em con cô của anh.- Trung lắc đầu cười, ra kiểu anh biết tỏng cô đang nghĩ gì.

Thảo Nhi ngẩn người. Vậy mà lâu nay cô cứ nghĩ cô bé Dung thích Trung. Đưa mắt nhìn Long đang chơi ở phía xa, cô hiểu ra ngay vấn đề. Người đó là Long chứ không phải Trung. Một chút khó chịu nhen lên trong lòng cô, nên khi Long quay về phía cô, cô quay ngoắt đi, miệng lầm bầm vài câu mà không ai nghe rõ.

- Em cũng nên về sớm đi.- Trung giục cô.

- Vâng.

Tạm biệt những người làm cùng mình bấy lâu, cô rời khỏi quán và đi ra bến xe bus. Đang ngồi đợi xe, một chiếc xe hai chỗ, màu xanh đen chạy chậm đến. Kính xe hạ xuống, và thật bất ngờ, người ló ra là Long. Cô nhìn chiếc xe sửng sốt, có một chút tò mò.

- Cô không nghĩ được cái gì ngoài nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị như thế sao? Lên xe đi.

Cô trố mắt hỏi lại:

- Thế anh bỏ rơi anh Tùng ở đâu rồi?

- Nếu cô không lên xe thì tôi đi trước.

- Khoan đã nào...

Cô mở cửa xe ngồi vào. Long không nói gì nữa mà phóng vù đi. Nhìn nội thất sang trọng của chiếc xe, cô thích thú hỏi:

- Xe anh mới mua đấy à? Hay xe anh Tùng? Nó có tên chưa?

- Cô mà cũng có hứng với xe cộ cơ à?

- Thực ra thấy nó cũng hay hay.

Long lặng im. Cô tiếp:

- Giám đốc của em có biết anh hay đến quán không?

- Biết thì sao?- Long cười nhạt, cái nụ cười khinh khỉnh mà đối thủ của anh nhìn thấy chắc phải uất nghẹn. Cái kiểu cười ấy có lẽ trên đời này không một ai bắt chước nổi, bàng bạc, cao ngạo, ngang ngang và khó ưa kinh khủng.

- Cô về quê à? Sao không ở đây mà đi làm? Chẳng phải cô thích kiếm tiền lắm sao?

- Kiếm tiền thì ai mà chả mê. Nhưng em phải về Cát Bà giúp dì em.

- Hóa ra cô có người nhà ở đó à?

- Dì em kinh doanh nhà nghỉ ở khu hai. Dì muốn em ra đảo làm việc sau khi tốt nghiệp. Em còn đang suy nghĩ. Nhà em cũng đông người nên chắc em chẳng về nhà làm nữa.

Kể lể một hồi, Thảo Nhi vội im bặt vì cô thấy cô đã đi xa chủ đề, vả lại gia đình là chủ đề rất nhạy cảm với anh.

- Sao lại lặng im?

- Sợ anh nổi cáu…

- Tôi hay nổi cáu vô cớ vậy à?

- Đúng thế.

- Chuyện hôm đó cô nói thật chứ?

- Chuyện gì?- Cô ngơ ngác hỏi lại.

- Chuyện ở gara sửa xe…

Thảo Nhi đỏ mặt khi anh nhắc lại chuyện tối hôm đó.

- Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện đó. Anh nghĩ em nói dối à?- Cô tự ái hỏi lại.

- Không phải là nói dối. Nhưng nhiều khi là ngộ nhận. Mà ngộ nhận dễ làm người ta đau lắm. Tôi không muốn để sự ngộ nhận làm mình phải ân hận.

- Thì anh cứ nghĩ như vậy đi.- Cô quay ra ngoài cửa sổ, giọng dỗi hờn.- Dù sao chuyện đó cũng đã nói rõ, đâu cần thiết để nhắc lại nữa.

- Nhưng tôi không thể quên nó được. Lúc này chính tôi cũng không chắc về tình cảm của tôi nữa. Nếu nói không để tâm đến nó thì có lẽ là nói dối. Tôi nổi nóng vô cớ với em cũng là vì không biết phải làm gì để đối diện thẳng thắn được với em. Tôi đang rất bối rối.

Thảo Nhi quay sang nhìn anh, anh đang khổ tâm với tình cảm của mình lúc này.

- Vì vậy...- Long tiếp- Tôi cần phải xác định lại chính tình cảm của em, để chắc chắn về tình cảm của tôi.

Chiếc xe dừng lại ngay đầu ngõ. Long quay sang nhìn cô như chờ đợi. Dằn lòng mình xuống, cô từ tốn đáp :

- Thực ra tình cảm của em vẫn vậy, và anh cũng thế, chỉ tiếc là hai chúng ta không gặp nhau ở điểm nào mà thôi. Anh không thể quên các chị ấy được, em cũng không tự tin là có thể thay thế các chị ấy. Em càng thấy em hoàn toàn không phải là người thích hợp đi cùng anh trong thế giới của anh. Vì vậy, anh hãy cứ coi lời bày tỏ đó giống như những cô gái ngưỡng mộ anh...

Quay sang anh, cố mỉm cười tự nhiên, cô lần mở cửa xe, nhưng cô run đến nỗi không biết làm sao để mở được. Long chồm sang, chộp lấy tay cô làm Nhi giật thót bụng. Gương mặt anh lúc này gần sát cô. Nhìn cô trong vài giây, anh vặn nhẹ cánh cửa xe để nó bật mở. Cô vội chào anh rồi xuống xe, chạy biến vào bóng tối. Đứng lại trong bóng tối, nhìn chiếc xe đi rồi, Thảo Nhi đưa tay lên ngực dỗ dành trái tim của mình lúc này đang lên tiếng phản đối cô. Tại sao anh lại bày tỏ lúc cô không sẵn sàng nhất như vậy? Rồi sẽ có những khoảnh khắc cô hối hận vì lời từ chối của mình, nhưng có lẽ như thế sẽ là tốt nhất cho cô và cả cho anh nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.