Chi Nông Tâm

Chương 46: Chương 46




Dương Khang An kinh ngạc nhìn Tử Lan, mặc dù hắn đã hỏi nhạc phụ ngừa thai như thế nào, nhạc phụ mới nói, dù sao thì phụ thân đã không còn, dù hắn cũng ngại ngần, nhưng chỉ có thể hỏi nhạc phụ. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của thê tử, mặt hắn đỏ lên một chút, cũng không nói gì nhiều:

“Ừ, nhạc phụ nói ăn xong một tháng sẽ không mang thai, cho ta một bình nhỏ. Phụ thân nói bình này là hai ngày trước nhạc phụ đi trấn trên mua về.”

Nhất thời, Tử Lan không biết trong lòng mang tư vị gì, phụ thân đối với nàng quá tốt, lúc này Tử Lan càng hy vọng phụ thân có thể trôi qua những ngày thư nhàn.

“Đừng lo lắng nữa, hơn nữa,… Nhạc mẫu không có thai, cũng không phải do phụ thân, ngay cả lang trung cũng nói… Ta không nói rõ ràng được. Bây giờ nhạc mẫu còn đang uống thuốc nữa.” Từ trên mặt Tử Lan, Dương Khang An nhìn ra suy nghĩ của nàng, vì thế mở miệng an ủi nàng.

Như vậy cũng tốt. Tử Lan nhìn ra được Dương thị rất quan tâm phụ thân, cũng không muốn vì chuyện hài tử mà hai người có mâu thuẫn. Về phần Thạch Lâm, nàng vẫn có thể chiếu cố hắn.

Cuộc sống tân hôn, Tử Lan cảm thấy ngọt ngào như mật. Dương Khang An thật sự đem nàng để ở trong lòng, mặc dù hắn không nói những lời ngon tiếng ngọt, việc trong nhà, hơn phân nửa là hắn cướp làm.

Cứ như vậy Tử Lan an bình mà hạnh phúc sống qua hơn nửa tháng, khi Thạch gia cùng Tử Lan cho là mọi chuyện đã qua đi, thì Thạch gia xảy ra chuyện.

Đầu tiên là Thạch Bích đang học tập ở y quán, bị người ta nói là lấy nhầm thuốc, làm hại người ta súyt chút nữa mất mạng, bị bắt vào tù, sau đó quan phủ nói là chỉnh đốn lại đường phố, tất cả việc buôn bán của Thạch gia đều không thuận lợi.

Ban đầu, Thạch gia còn không nghĩ chuyện liên quan tới Tử Lan, chỉ cảm thấy mình xui xẻo, ai biết Thạch Liên Hoa hả hê nói một câu, nói là Tử Lan gây ra tai họa. Thạch Liên Hoa nhẹ nhàng nói: “Sao chúng ta lại xui xẻo như vậy? Không phải Thứ sử phủ chỉnh đốn chúng ta hay sao?”

“Ngươi nghĩ Thứ sử đại nhân rảnh rỗi giống ngươi sao, chỉ vì chuyện nhỏ mà mất nhiều công sức vậy sao? Thứ sử đại nhân là người làm đại sự.” Thạch Hữu Lương phản bác.

Mặc dù mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều đồng ý với câu nói của Thạch Liên Hoa, hết thảy mọi việc đều phát sinh sau khi Tử Lan cự tuyệt hôn sự Thứ sử phủ.

“Tử Lan, bá mẫu van cầu con, cầu xin con cứu đệ đệ con đi. Tiểu Bích là nhi tử duy nhất của nhà ta a.” Tam bá mẫu Vương thị tuyệt vọng, lôi kéo cánh tay Tử Lan, khóc lóc van xin.

Dương Khang An đem Tử Lan kéo ra phía sau hắn, cau mày nói: “Muốn Tử Lan cứu thế nào? Nghe nói Tiểu Bích đệ đệ bị bắt là do bốc nhầm thuốc, khiến người ta trọng thương mới bị giam, Tử Lan làm thế nào để cứu hắn đây?”

“Vậy tại sao trước kia, không có việc chỉnh đốn đường phố?” Đại bá mẫu Lý thị phản bác.

“Hừ. Lúc làm ra tiền thì không để ý đến Tử Lan nhà ta, lúc xảy ra chuyện thì đổ hết lên nhà chúng ta? Việc chỉnh đốn đường phố cũng quy lên người Tử Lan nhà ta, ta nói đây, làm người thì phải có lương tâm.”

Thạch Hữu Lương cười lạnh nói, thật ra nếu khó chịu với hắn, hắn có thể chịu, nhưng tuyệt đối không thể làm khó hai đứa nhỏ nhà hắn.

Thạch Hữu Lương nói xong, mấy huynh đệ vẫn không phục, vì vậy cãi vã. Mấy đứa cháu trước kia nhận ân tình của Thạch Hữu Lương, không dám dính líu tới Thạch Hữu Lương, chỉ ở một bên nhỏ giọng khuyên nhủ phụ mẫu, …

Nhìn các con làm loạn, Thạch gia gia dùng sức vỗ bàn, quát: “Được rồi, bình tĩnh một chút, lão Tam, ngươi đi hỏi thăm xem, người bị trọng thương kia bị thương tới mức nào, xem lấy chút bạc ra có thể hóa giải được hay không?”

Từ Thạch gia trở lại, hai ngày nay thân thể Dương Đồ Phu không được khỏe, Dương thị lo lắng, Thạch Hữu Lương để nàng về thăm một chút, Thạch Hữu Lương gọi phu thê Tử Lan vào trong nhà, nói :

“Hiện tại, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ đổ thừa lên đầu các con, theo ta thấy, Khang An, con mang theo Tử Lan đi ra ngòai tránh đi một chút, đi làm công, một năm sau hãy trở về, dù muốn nhằm vào nhà chúng ta, náo như vậy cũng đủ rồi.”

“Chúng con đi, phụ thân làm thế nào bây giờ? Vạn nhất bọn họ còn chưa bỏ qua thì sao?” Tử Lan cau mày hỏi.

Thạch Hữu Lương khóat tay nói: “Hiên tại quan trọng là hai con, không biết đầu óc Thứ sử phu nhân bị bệnh gì, hay là phu thê bọn họ có vấn đê, mới vừa nhậm chức Thứ sử được hai tháng, liền vội vàng gây chuyện, như vậy mà cũng được coi là quan phụ mẫu hay sao, thật là sự sỉ nhục cho Thanh châu chúng ta.”

“Phụ thân, con cảm thấy con và tướng công đều không thể rời đi, nếu chúng con đi, liền biến thành chạy án, coi như chúng con vô tội, cũng thành chúng con có tội.”

Tử Lan cảm thấy, gặp chuyện mà rời đi, thật sự là hạ sách. Bây giờ không giải quyết được sự việc, nàng phải đi tìm bà dì (Tỷ muội của bà ngoại) , cầu xin giúp đỡ, mặc dù cuối cùng không biết bà dì và biểu cữu có thấy chết không cứu hay không, nhưng còn một cọng cỏ nàng cũng phải nắm chắc.

Chuyện tìm người, Tử Lan thấy nên giao cho nam nhân thì tốt hơn, vì vậy mở miệng nói: “Phụ thân, chúng ta không thể vẫn bị động như vậy, con nhớ trước kia bà ngoại còn sống, có nói cho con biết, nói vạn bất đắc dĩ có việc không giải quyết được, phải đi tìm muội muội của bà ngoại, cũng chính là bà dì của con và Thạch Lâm, lúc ấy con năm tuổi, ông ngoại và bà ngoại mang con và mẫu thân đi nhìn, năm kia Trạng nguyên đi dạo phố, đã từng nói Thám Hoa kia chính là nhi tử của bà dì. Mà Thứ sử đại nhân cũng là Thám hoa, đoán chừng có thể biết biểu cữu, phải đi xin giúp đỡ, đừng làm cho âm hồn Thứ sử không tiêu tan.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, mặc dù Thạch Hữu Lương biết nhạc mẫu của hắn xuất thân từ đại gia, nhưng không nghĩ có thân thích xuất chúng như vậy. Tử Lan vừa nói như thế, hắn liền có ấn tượng, nhớ có lần nhạc mẫu nhạc phụ đưa quần áo mới tới, mang theo thê tử cùng nữ nhi đi ra ngòai một vòng, bởi vì bận rộn mà hắn không đi được, thật lâu không thấy bọn họ trở lại, hại hắn còn rất lo lắng.

“Tỷ tỷ, sao đệ không được đi a?” Thạch Lâm chu mỏ hỏi.

Tử Lan điểm điểm trán hắn, cười nói: “Đi, có đi, lúc ấy đệ ở trong bụng mẫu thân đấy.”

“Tử Lan còn nhớ rõ tên của biểu cữu sao?” Thạch Hữu Lương hỏi, có thân thích phú quý như vậy, nhưng nhạc phụ nhạc mẫu vẫn không đi tìm thân thích, chỉ sống cuộc sống bí mật bình bình đạm đạm, hiện tại nếu không vì không có biện pháp nào khác, Thạch Hữu Lương cũng không muốn đi tìm bà dì, gây phiền tóai cho người ta.

Tử Lan cau mày suy nghĩ, nói: “Lúc đó con mới năm tuổi, … Long Khánh năm thứ mười bảy, một năm kia là khoa cử Long Khánh thứ năm, biểu cữu họ Trần, tên con không nhớ rõ, bà ngoại họ La, khuê danh là Thanh Nhã. Bà dì là muội muội ruột thịt của bà ngọai, tên cũng có từ Thanh là tên đệm, gọi là Thanh Uyển. Con liền chỉ nhớ được như vậy. Di ông ngoại (trượng phu của bà dì) tên gọi là Trần Vũ Tường.”

“Họ Trần? Long Khánh năm mười bảy? Thám hoa? Sao lại quen thuộc như vậy?” Thạch Hữu Lương tự lẩm bẩm một lát, mở to hai mắt, nói: “Thứ sử tân nhậm không phải là họ Trần, thám hoa từ mười năm trước sao? Tử Lan năm nay mười lăm tuổi, mười năm trước không phải con chỉ có năm tuổi, là năm Long Khánh thứ mười bảy hay sao?”

Không phải trùng hợp như vậy chứ? Tử Lan ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm… Thật là quá cẩu huyết đi. Nàng lại bị biểu cữu mụ (phu nhân của biểu cữu) coi trọng, muốn nàng làm tiểu thiếp của biểu cữu, …

Đầu óc Tử Lan vẫn quay cuồng, về đến nhà, nằm ở trên giường, cảm thấy thật quá cẩu huyết.

“Tướng công, thiếp thấy ông trời là cố tình an bài chúng ta ở bên nhau, cố tình tạo ra chuyện?” Phục hồi lại tinh thần, Tử Lan thấy an tâm, nằm trên thân thể Dương Khang An, điểm điểm lên ngực Dương Khang An nói.

Thần sắc của Dương Khang An cũng không tốt lắm, giọng nói ảm đạm: “Thê tử, biểu cữu của nàng là đại quan, nàng cũng coi như là thiên kim tiểu thư, nàng có hối hận vì gả cho ta hay không?”

Tử Lan ngẩng đầu há hồm cắn cằm hắn một cái, thở phì phò nói: “Chàng nói ngu ngốc gì đó. Thiếp… Cuối cùng thì thiếp vẫn muốn gả cho chàng, nếu không muốn thiếp hối hận, chàng phải đối với thiếp thật tốt, nếu không… hừ.”

“Ta sẽ đối nàng thật tốt thật tốt, nếu không thể cho nàng những ngày giàu có, nhưng ta đảm bảo với nàng, cả đời này tuyệt đối tốt với nàng.” Dương Khang An vội vàng bảo đảm, hắn từng nghe nữ nhân Thạch gia nói chuyện với nhau, lúc đầu con rể mà Thạch Hữu Lương nhìn trúng không phải hắn, mà hắn cũng không xứng với Tử Lan, hiện tại lại càng không xứng.

“Mẫu thân của thiếp tức nói, gả cho phụ thân, mẫu thân rất hạnh phúc. Lúc bà ngoại còn tại thế, trước khi lâm chung cũng nói với ông ngoại, bà ngoại có thể ở chung một chỗ với ông ngoại, đời này là đáng giá. Cho nên, tướng công, thiếp không quan tâm chàng có tiền hay không, lại càng không quan tâm chàng có bao nhiêu bản lĩnh, thiếp chỉ hy vọng chờ một ngày thiếp già rồi, đi không được, cũng không còn đẹp nữa, chàng vẫn như cũ, cưng chiều thiếp, bên cạnh thiếp, yêu thiếp, như vậy đời này thiếp thấy rất đáng giá.” Cảm nhận được Dương Khang An không tự tin, Tử Lan nhỏ giọng nói bên tai hắn.

Hồi lâu, Dương Khang An mới ‘ừ’ một tiếng, nghe câu trả lời của hắn, Tử Lan nhắm hai mắt lại.

Dù biết nàng cùng Thứ sử phủ có quan hệ thân thích, tâm tình lo lắng của Thạch Hữu Lương cũng buông xuống, dù nói thế nào, khi Thứ sử đại nhân biết có quan hệ thân thích với Tử Lan, sẽ bỏ qua cho nữ nhi, Tử Lan sẽ được sống yên ổn. Về phần giàu sang của bọn họ, nhạc phụ từng nói với hắn, phải bằng bản lĩnh của mình thì mới lâu dài, còn nhờ sự trợ giúp của người khác chỉ là nhất thời, không ai giúp được mình cả một đời.

Thạch Hữu Lương cầm chuỗi Phật châu để nhận thức thân thích mà Tử Lan đưa, thu dọn lương thực rau dưa trong nhà một chút, từ hầm lấy ra một chút thịt khô, chân giò hun khói, liền vội vàng lên xe bò, lên đường.

Sau khi Thạch Hữu Lương đi, ba ngày sau vẫn chưa có tin tức gì, Tử Lan sốt ruột, nàng chưa từng thấy qua biểu cữu, kiếp trước lúc di ông ngoại tìm được nàng, hắn (biểu cữu) đã chết, nghe nói là trên đường hồi kinh biểu cữu gặp phải bọn cướp, biểu cữu, cùng thê tử và bà dì đều bị giết. Có người nói biểu cữu đi du hồ không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó chết, thân thể bà dì cũng không tốt, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thương tâm mà chết…

Tóm lại nhà phú quý rất hay chết kiểu này, ban đầu Tử Lan ở Trần gia mấy tháng, bọn hạ nhân sợ di ông ngoại khổ sở, vì vậy tự truyền xuống khẩu lệnh, cả Trần gia không được nhắc đến biểu cữu, bà dì. Mà Tử Lan thấy bọn họ cũng chết rồi, cũng không để ý qua. Cho nên giờ không có tin tức của phụ thân, Tử Lan thấy rất lo lắng.

“Nàng đừng nóng vội, ngày mai ta sẽ đến Ký thành hỏi thăm một chút.” Nhìn thê tử ở trong phòng đi qua đi lại, Dương Khang An an ủi nói.

Tử Lan gật đầu nói: “Vâng. Chàng đi tìm hiểu một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hai phu thê đang nói, đột nhiên truyền tới một trận gõ cửa dồn dập, Dương Khang An đi ra mở cửa, chỉ thấy thần sắc Dương thị tiều tụy, bước nhanh về phía Tử Lan nói: “Tử Lan, ngươi để cho phụ thân ngươi đi làm cái gì? Phụ thân ngươi bị bắt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.