Chỉ Riêng Mình Em

Chương 16: Chương 16




Được “Y Thận” chỉ điểm, Nghênh Niệm bắt đầu khổ luyện. Bên cạnh đó, chuyện làm bảng đèn cũng đã được xử lý, thời gian giao hàng được ghi trên đơn hàng chính là trước khi trận đấu kế tiếp bắt đầu, chờ sau khi làm xong thì thành viên trong nhóm fan hâm mộ sẽ thay mặt nhận.

Nghênh Niệm tràn đầy mong chờ trận thi đấu tiếp theo, thậm chí còn cùng tt suy nghĩ xem có nên ở cùng khách sạn hay không, đến lúc đó ăn gì, gần đó có nơi nào chơi hay không...

Nhưng chưa kịp chờ đến xem thi đấu thì cô lại nhận được tin nhà bác hai mở tiệc chiêu đãi cả nhà.

Nghênh Niệm nghe ba mẹ nói chuyện thì hỏi, “Bây giờ không phải lễ Tết gì, đang nghỉ hè mà, sao lại đột nhiên mời cả nhà ăn cơm?”

Nghênh Diệu Hành trả lời cô, “Bác hai con vừa mới ký được một hợp đồng làm ăn lớn, mà năm nay bác gái con lại đón sinh nhật lần thứ 50. Ngày sinh nhật gia đình bọn họ cùng nhau ăn mừng, nên muốn mời cả nhà đến cùng ăn một bữa cơm để chúc mừng trước.”

Nghênh Niệm không muốn đi, “Không thì ba mẹ đi thôi nhé?”

Nghênh Diệu Hành khó xử, nhưng không nhiều lời, ông ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng nói, “Niệm Niệm còn giận ông nội hả?”

“Dạ.” Cô thẳng thắn thừa nhận.

“Ba biết quả thật ông nội có hơi quá đáng, con và mẹ đã rất tủi thân. Ngoại trừ ăn Tết, ba cũng không muốn để mọi người gặp ông. Nhưng mà, từ bé đến giớ bác hai rất cưng con. Hồi con còn nhỏ, ba mẹ gặp khó khăn, bác hai gái đã thay ba mẹ chăm sóc con mấy tháng.” Nghênh Diệu Hành thở dài, “Bác hai gọi cho ba, còn bảo ba dẫn con cùng đi đó.”

Cách làm người của ba mẹ Nghênh Niệm không chê vào đâu được, chỉ cần người ta đối xử tốt với nhà họ thôi thì hai người sẽ báo đáp lại gấp mấy lần. Chuyện bác gái chăm sóc cho cô năm đó, Nghênh Niệm đã nghe ba mẹ kể không dưới mười lần.

Đương nhiên, gia đình nhà bác hai trước giờ luôn đối xử hòa nhã với cô. Cả gia đình họ Nghênh, cô chỉ thân với nhà bác hai, những người còn lại có thể xem như người xa lạ.

“Nhưng mà...” Nghênh Niệm sờ trán chột dạ, “Lần trước cãi nhau với ông nội, con, con lôi mấy người cùng thế hệ mình ra mắng, em trai con của bác hai...”

Quan Lam Thu duỗi tay chỉ vào trán cô, ngồi xuống bên cạnh cô, “Con cũng biết hả? Con cái nhà cô dì chú bác nào mà không bị con mắng? Anh trai của con cũng bị lôi ra mắng luôn kìa! Lúc nói chuyện qua video với anh con, nó còn tủi thân nói con mà giận lên thì ngay cả anh ruột cũng không cần!”

Nghênh Niệm ôm cánh tay bà làm nũng, “Ôi, sao mẹ lại kể với anh ấy! Con đâu cố ý đâu, lúc ấy nổi nóng nên đâu có suy nghĩ nhiều như thế, bảo sao anh ấy không nhận cuộc gọi video của con. Mỗi lần con nhắn tin, lâu thật lâu anh ấy mới trả lời lại...”

Nghênh Diệu Hành cười, “Con mà cũng có lúc sợ hả?”

Quan Lam Thu được dịp dạy dỗ, “Lần sau không được vậy nữa có biết chưa? Muốn mắng thì phải mắng đúng người, đừng có lôi người vô tội vào, dễ dàng gây tổn thương người khác.”

“Đúng đó, mẹ con nói... ủa?” Nghênh Diệu Hành vừa định phụ họa theo, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, “Sao lại dạy con thế được?”

Mắng đúng người, đây không phải là dạy Nghênh Niệm cãi nhau với ông nội sao?

Quan Lam Thu trợn mắt nhìn ông, “Hừ, mỗi lần gặp nhau là ba lại trưng cái vẻ mặt khó chịu ấy ra cho hai mẹ con tôi xem. Tôi là con dâu, vì đạo hiếu nên không thể nói gì. Nhưng con gái tôi thì không thể bị người khác tùy tiện ức hiếp được!”

Nghênh Niệm cười hì hì nhào vào lòng bà, “Mẹ tốt quá đi!”

Nghênh Diệu Hành dở khóc dở cười, “... Vậy ba không tốt hả?”

Nghênh Niệm vùi vào lòng Quan Lam Thu, không nói lời nào mà chỉ cười với ông.

Nghênh Diệu Hành đẩy đẩy đầu cô, quay lại chuyện chính, “Lần này bác hai mời khách, bác ấy gọi bảo con phải đi, con nể mặt bác hai có được không?”

Nghênh Niệm nghĩ nghĩ, than thở, “Được rồi, con đi cùng ba mẹ là được chứ gì!”

...

Vì để mừng sinh nhật vợ và chúc mừng việc làm ăn thuận lợi, bác hai đã đặt phòng ăn ở một khách sạn cao cấp trong thành phố.

Lúc Nghênh Niệm và ba mẹ đến, mấy chú mấy bác của cô đã đến đông đủ. Dù không thân thiết nhưng Nghênh Niệm vẫn lễ phép chào bọn họ sau khi ân cần thăm hỏi hai vợ chồng bác hai.

Ngoại trừ nhà của Khiêm Khiêm.

Thím ngồi xổm bên cạnh sofa chơi transformer với Khiêm Khiêm, Nghênh Niệm không đi sang đó, cũng không muốn đi, lược bỏ một bước chào hỏi với thím.

Thấy Nghênh Niệm chào hỏi từng người nhưng lại không đến chào mình, thím đứng dậy, đi đến trước mặt vợ chồng Nghênh Diệu Hành đang nói chuyện với anh em.

“Anh, chị, sao đến muộn vậy?” Cô ta chen vào, cười nói, “Này, Nghênh Niệm nhà anh chị khó chịu thật đấy, vẫn còn ghim chuyện Khiêm Khiêm và con bé ầm ĩ với nhau à? Cả phòng biết bao nhiêu người, ai nó cũng chào nhưng lại không thấy chú với thím của nó, tính khí đúng là khó chịu mà!”

Nghênh Diệu Hành đáp, “Con gái mà, phải dữ dội một chút, nếu không ra đường bị người khác ăn hiếp, người làm ba mẹ sao có thể yên tâm?”

Mặc dù ông nở nụ cười, nhưng giọng nói lại không hề nhún nhường.

Đối mặt với Nghênh Chiếu Quốc, Nghênh Diệu Hành đành bó tay chịu trói. Ba mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng bọn họ thành tài, dù có không đồng ý với suy nghĩ và cách làm của ba mẹ thì cũng không thể nào tranh cãi với bọn họ.

Nhưng anh chị em trong nhà lại khác. Nếu ai động đến hai cục cưng nhà ông, có lý thì thôi, nếu vô lý thì ông sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

Chuyện của Nghênh Niệm và Khiêm Khiêm ông đã hỏi rõ ràng, lỗi là ở bên kia, con gái mình chịu thiệt thòi, bị người ta ăn hiếp, con bé khó chịu một chút thì sao?

Nghênh Diệu Hành không hề cảm thấy con gái mình không chào thím thì có gì sai?

Con trai bác hai là người đầu tiên chào chị Nghênh Niệm, mấy anh em khác thấy nhà họ đến cũng đi qua chào Nghênh Niệm một tiếng. Chỉ có mình Khiêm Khiêm ngồi dưới sàn chơi đến quên trời, không thèm để chị họ vào mắt.

Đầu tiên chuyện hồi Tết chưa giải quyết xong, bây giờ cả nhà Khiêm Khiêm lại mất lịch sự như vậy. Nếu đã thế, Nghênh Niệm vờ như không thấy bọn họ, ông cảm thấy cũng không sao cả.

Nói thẳng ra chính là, ông vẫn còn giận chuyện mấy người kia ăn hiếp con gái mình.

Thím đụng phải cây đinh mềm là Nghênh Diệu Hành, lời chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược vào.

Ba mẹ nói chuyện với họ hàng, Nghênh Niệm tìm một chỗ ngồi xuống tự chơi điện thoại.

Không lâu sau, gia đình của cô nhỏ bước vào. Giang Gia Thụ đi theo ba mẹ chào hỏi mọi người, Nghênh Niệm bắt gặp ánh mắt tỏa sáng khi nhìn thấy mình của cậu, Giang Gia Thụ chào hỏi xong định cất bước đi qua, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần lỗ tai sắp phải chịu khổ thì cửa phòng lại được mở ra.

Vợ chồng Nghênh Chiếu Quốc đến.

Người được kính trọng nhất nhà đã đến, mọi người trong phòng đều đi ra đón.

Duy chỉ có một người không sợ “quyền uy“.

Nghênh Niệm.

Cô ngồi trên sofa bình chân như vại, thừa dịp bọn họ đang nói chuyện với nhau, cô lấy máy trợ thính trong túi ra đeo lên tai, sau lại lấy kính mát đeo vào, trên hai tròng kính đen còn được dán thêm hai miếng vải.

Nghênh Chiếu Quốc trò chuyện với mọi người một lát thì nhìn sang cô.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, yên ổn ngồi một chỗ hoàn toàn không để ông vào mắt của cô, sắc mặt ông lập tức thay đổi.

“ -- Cô đang làm gì đấy? Cả phòng chỉ có mỗi cô ngồi đó!”

Nghênh Niệm không hề quay lại, cô nói, “Dạo gần đây thính lực của con không tốt lắm, bác sĩ bảo phải đeo cái này để tránh bị tổn thương.”

Nghênh Chiếu Quốc nhíu chặt mày, “Thính lực không tốt? Còn mắt thì sao? Mù hay sao mà không thấy tôi đến?!”

Cô đáp, “Mắt con làm việc quá độ, bác sĩ bảo đừng mở mắt, phải nhắm lại nghỉ ngơi. Nghe và nhìn bất tiện, con xin lỗi ông nội.”

Thím chen vào nói, “Cũng đúng lúc ghê, ông nội vừa tới thì tai và mắt đều bệnh cả, không phải vừa nãy còn rất khỏe sao?”

Vợ chồng Nghênh Diệu Hành đều sững sốt, hai người không biết cô mang theo mấy thứ này. Sau khi phản ứng lại liền vội vàng giảng hòa, “Đúng vậy đó ba. Bác sĩ đúng là có nói thế --” Nghênh Diệu Hành nói với Nghênh Niệm, “Niệm Niệm à, ông nội đến rồi, đứng dậy chào ông đi con.”

Nghênh Niệm vẫn bất động.

“... Niệm Niệm?”

“Ba, ba đang nói với con hả?” Nghênh Niệm vững vàng ngồi đó, “Con nghe không rõ, ba nói gì thế? Ôi, được rồi, đừng để ý đến con, mọi người cứ nói chuyện đi, con ngồi đây là được.”

Cả nhà họ Nghênh, “...”

Nói năng thật hùng hồn.

Nghênh Niệm quyết tâm không nể mặt, Nghênh Chiếu Quốc đang muốn nổi giận thì Giang Gia Thụ bỗng nhiên nhảy ra.

“A, à cái đó. Nghênh Niệm à --” Cậu bước qua đỡ Nghênh Niệm dậy, “Anh có chuyện tìm em nè. Em qua đây anh nói chuyện chút, không nghe rõ cũng không sao, giọng anh lớn lắm.”

Cậu vừa đỡ Nghênh Niệm đi về phía nhà vệ sinh vừa quay đầu lại giả vờ cười, “Ông ngoại, con có chuyện tìm Nghênh Niệm, bọn con đi qua kia nói...!”

Cả nhà họ Nghênh nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi, từ lúc nào mà quan hệ giữa Giang Gia Thụ và Nghênh Niệm lại tốt đến thế?

Nghênh Niệm được Giang Gia Thụ dìu đi cắn răng nói nhỏ, “Tôi không có mù!”

Giang Gia Thụ cắn răng trả lời lại, “Biết rồi! Không phải đang diễn kịch à? Đi nhanh lên!”

Ba bước thành hai bước, hai người vọt vào nhà vệ sinh.

Nghênh Niệm không ngại đối đầu với Nghênh Chiếu Quốc, nhưng những người khác, ví dụ như vợ chồng Nghênh Diệu Hành và Giang Gia Thụ, bọn họ không muốn để cô ầm ĩ với Nghênh Chiếu Quốc. Thế là lừa qua lừa lại, đến khi đồ ăn được dọn lên, Giang Gia Thụ kéo Nghênh Niệm ngồi xuống bàn ăn, chuyện chào hỏi cứ thế bỏ qua.

Đáng tiếc, cái gì nên tới cũng sẽ tới.

Nghênh Chiếu Quốc cố nén cơn giận, Nghênh Niệm lại không chịu cúi đầu. Ăn cơm xong chưa được bao lâu, cơ hội phát giận của Nghênh Chiếu Quốc đã tới.

Nghênh Niệm đã rời khỏi bàn ăn từ sớm, ngồi chơi trên sofa, hai đứa em họ chơi đùa bên ngoài phòng ngoài. Bọn nhỏ giỡn với nhau rồi xô nhau, đứa này bị đứa kia xô té, hu hu khóc òa lên.

Nghênh Chiếu Quốc chống gậy đi đến, mắt sáng như đuốc, “Xảy ra chuyện gì?”

Hai đứa nhóc tranh nhau méc trước, Nghênh Chiếu Quốc đỡ từng đứa đứng dậy, đợi tụi nó đứng vững thì phát giận lên người Nghênh Niệm, “Cô làm gì thế hả? Lớn đầu rồi mà không trông chừng em cho tốt? Nếu lỡ đụng vào cạnh bàn thì phải làm sao hả?!”

Nghênh Niệm bình tĩnh nhìn ông hai giây, cầm túi xách đứng dậy nói với người trên bàn ăn, “Ba, mẹ! Con có việc nên bắt xe về trước!”

Dứt lời liền quay đầu rời đi.

“-- Cô đứng lại!”

Nghênh Chiếu Quốc dùng sức gõ cây gậy lên sàn.

Nghênh Niệm dừng lại, quay đầu cười một tiếng, “Sao, ông nội lại muốn mắng con? Lần nào ông không mắng con thì không thoải mái hay sao?”

Nghênh Chiếu Quốc hít một hơi thật sau, lần sau hơn lần trước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Cô! Cô coi trời bằng vung! Không biết lớn nhỏ!”

Vừa dứt lời, ông vung gậy về phía Nghênh Niệm.

Nghênh Diệu Hành vội vàng xông tới, “Ba!”

Gậy vừa vung qua, Nghênh Niệm không kịp đưa tay ra đỡ, trước mặt cô bỗng hiện lên một bống người. Cô dừng lại, sững sờ.

Giang Gia Thụ đứng chắn trước mặt cô, cây gậy đánh vào lưng cậu.

“A --”

Nghênh Niệm nhìn cậu run lên, gương mặt nhăn tít lại, bả vai co quắp.

“... Gia Thụ!”

Cô nhỏ của Nghênh Niệm hét lên.

Nghênh Chiếu Quốc cũng sửng sốt, chưa kịp lên tiếng, Giang Gia Thụ nhịn đau quay người lại, gương mặt trắng bệch nhìn ông.

“Ông ngoại đừng mắng Nghênh Niệm nữa.”

“Con nói gì?” Nghênh Chiếu Quốc trừng mắt nhìn cậu.

Giang Gia Thụ mấp máy đôi môi, “Ông... mắng Nghênh Niệm biết bao nhiêu năm, con bé khó chịu cũng là điều bình thường, đổi lại là người khác cũng vậy thôi...”

Bị cháu ngoại cưng nói thế, Nghênh Chiếu Quốc không chịu nổi, lại càng giận hơn, “Con cũng muốn chọc ông giận đúng không!”

“Con...”

“Đứng sang bên đây! Hôm nay ông phải để cho nó biết cái gì gọi là gia có gia pháp!”

Giang Gia Thụ thấy ông cố chấp không đổi, vẻ mặt hiện lên sự thất vọng. Cậu im lặng thật lâu mới mở miệng, “Ông ngoại, ông thật quá đáng.”

Nghênh Chiếu Quốc như bị mắc xương ở cổ, bàn tay nắm gậy run lên.

***

Lần nào gặp ông nội cũng có chuyện hết L

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.