Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 101: Chương 101: Chương 70.2




Trong nháy mắt, trong dược đỉnh ngọn lửa trở nên khuấy động, vốn là lửa nhỏ biến thành lửa to, khối nước thuốc từ từ đông đặc lại trong ngọn lửa màu ráng chiều, mặt ngoài kết thành màu nâu, hình dáng của thuốc cũng không tròn trịa, mà là một loại hình tròn bất quy tắc, mặc dù thành đan dược rồi, nhưng cũng chưa phải đan dược có dược hiệu tốt nhất, một lần nữa lửa to lại nhỏ dần chậm rãi đốt nóng viên đan dược kia.

Lúc này Sở Thanh rốt cuộc cũng thở ra một hơi, rồi ăn một viên đan dược khôi phục chút ma khí của mình, sau đó chút ma khí bị cô hấp thu tựa như liều chết bắt đầu rót vào trong đan dược. Sở Thanh hiểu đây là bước cuối cùng, một khi hoàn thành thì Huyết Thi đan sẽ thành công, chỉ cần có đan dược này, cô đều tùy lúc có thể chế ra một Thi Vương, cô hiểu ngày hôm qua bất hóa cốt không bỏ đi cũng không đồng ý là bởi vì lợi thế trong tay cô không đủ, đợi đến hôm nay cô mang Huyết Thi đan về chắc hẳn cục diện về sau sẽ biến hóa rất lớn đi!

“Xong rồi!” Cuối cùng, rất lâu sau, khi Sở Thanh cảm giác mình đã hơi hoa mắt chóng mặt, đỉnh bất thình lình rung lắc, Sở Thanh lập tức hiểu đây nghĩa là sắp hình thành đan dược, cô dùng sức hít một hơi, mặt nở nụ cười.

Cuối cùng, luyện chế Huyết Thi đan xong, Sở Thanh đặt nó vào một chiếc bình Hán ngữ, sau đó bay về hướng căn cứ.

Sau khi nộp thảo dược lên Sở Thanh liền dùng điểm cống hiến của mình đổi chút thảo dược hiếm gặp, chuẩn bị trở về nghiên cứu một chút, nhưng lại không nghĩ tới lúc này lại gặp được mấy người phiền toái.

“Đợi chút, người phía trước đâu rồi, đứng lại đó cho tao!” Mặc dù Sở Thanh dựa vào bản lĩnh của mình và Khổng Phàm Dương, hoàn toàn diệt nhà họ Khổng, nhưng trên thực tế người gặp qua Sở Thanh lại không có mấy người, mà rất rõ ràng đùa giỡn là, chẳng những đám người này chưa từng thấy Sở Thanh, mà còn không có mắt nhìn, cũng không nghĩ xem người trong căn cứ có gan tiếp nhận nhiệm vụ hơn nữa quần áo trên người cũng không phải loại rách nát thì làm sao có thể dễ dàng bị ức hiếp?

Sở Thanh không muốn để ý tới đám người đó, bây giờ cô phải chạy về xem xem cô mang thứ này đến thì tiểu cương thi suy tính thế nào, căn bản sẽ không có thời gian luẩn quẩn với những người này.

Những người phân phát nhiệm vụ nhìn người vào cửa khiêu khích liền thay anh ta toát mồ hôi hột, làm sao bọn họ có thể không biết Sở Thanh là ai. Coi như không biết cô là gia chủ nhà họ Sở, nhưng lần trước nhiệm vụ cao cấp nhất lại do một mình Sở Thanh giải quyết, lực chiến đấu hung tàn như vậy, đoán chừng cơ thể người nọ nhỏ thế kia Sở Thanh chỉ dùng một cái tát có thể quất bay hắn ra ngoài.

“Thế nào, không nghe thấy tao nói gì à, đứng lại cho tao!” Người nọ kiêu căng đi đến trước mặt Sở Thanh, nhìn cái cây nở hoa trong tay cô, chỉ chỉ: “Cái này để lại cho tao, bạn gái của tao thích hoa, tao muốn tặng cho bạn gái!”

Người ở đây thấy một màn như vậy, không biết thực lực của Sở Thanh liền dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, trong lòng hơi thở dài, vị tiểu thiếu gia này càng ngày càng quá thể, mọi người trong căn cứ liều mạng tích góp từng tí điểm cống hiến mà cuối cùng đồ trong tay lại bị vị tiểu gia này cướp đi, hazz…

“Bạn gái của cậu có quan hệ gì với tôi? Mà cậu có là cái gì? Có tư cách gì bắt tôi giao đồ ra?” Bởi vì chế được Huyết Thi đan, cho nên hôm nay tâm trạng của Sở Thanh rất tốt, cũng không có chuyện một lời không hợp liền giết người, mà chỉ thản nhiên nói chuyện. Nếu lúc này người nọ có mắt nhìn, tự nhiên sẽ không thua thiệt, chỉ cần anh ta nhanh chân một chút rời đi thì dĩ nhiên Sở Thanh sẽ không gây phiền toái cho anh ta, nhưng trên thế giới này lại có những người ngay cả điều này cũng không nhận ra nổi.

“Mẹ nó, dám nói như vậy với tiểu gia, mày sống đủ rồi phải không, có tin tiểu gia đánh chết mày hay không!” Túm lấy cổ áo của Sở Thanh, thiếu niên đối diện vung tay lên như cảnh cáo Sở Thanh, nếu không giao đồ ra cẩn thận sẽ ăn đòn!

Nhưng Sở Thanh là ai, làm sao có thể bị chút việc nho nhỏ này uy hiếp được, cô nhìn thiếu niên ở trước mặt, nhếch miệng thành nụ cười giễu cợt, gạt tay của anh ta một phát, tiếp tục đi hướng ra ngoài, bây giờ cô không có thời gian cùng đám người kia ở chỗ này chơi đùa, cô có chuyện quan trọng hơn, nếu như người này vẫn không biết mở mắt ra nhìn như vậy, cô sẽ xuống tay không lưu tình!

Chỉ có điều trên thế gian này lại thật sự có người như vậy, mọi người ở đây đều hiểu nếu anh ta còn làm gì nhất định Sở Thanh sẽ không khách khí, nhưng hình như chỉ có anh ta là không hiểu được, kế tiếp còn phải tìm phiền toái với Sở Thanh, lúc này tất cả cũng bắt đầu cầu nguyện vì người thiếu niên có mắt không nhìn đó.

Quả nhiên, một lát sau, đang lúc thiếu niên giơ quả đấm lên chuẩn bị hạ xuống người Sở Thanh, cô lại đi trước một bước xoay người, nhanh chóng đưa tay giữ cổ cậu ta, chỉ lúc sau cảm giác hít thở không thông truyền vào trong não cậu ta, lần đầu tiên cậu ta có cảm giác gần cái chế đến vậy.

“Vốn dĩ tôi không muốn giết cậu, nhưng chính cậu hết lần này đến lần khác muốn đi tìm cái chết, cậu nói xem, tôi nên làm thế nào đây?” Sở Thanh hơi cười cười, trong giọng nói không có một chút sát ý, tựa như đang nói đùa vậy.

Nhưng người thiếu niên trong cuộc này lại biết chuyện gì xảy ra, mặc dù trên mặt Sở Thanh treo nụ cười, tay của cô tại cổ cùng tay cậu ta lại càng ngày càng dùng sức, loại cảm giác đó giống như không bóp chết cậu ta tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ, giây phút này cậu ta mới hiểu mình đã đắc tội với một người không thể chọc vào.

Cuối cùng, khi cậu ta nghĩ mình sắp chết, Sở Thanh từ từ buông lỏng tay, sau đó nói gằn từng chữ: “Nhà họ Khổng bị diệt, cho cậu một con đường sống vì cậu chẳng qua cũng chỉ là biểu thiếu gia nhà họ Khổng, hi vọng cậu tốt nhất nên biết quý trọng cơ hội không dễ có này, không nên giống đám người nhà họ Khổng rảnh rỗi tự đi tìm chỗ chết, lần đầu tiên bỏ qua cho cậu, nhưng không có nghĩa sau này mỗi lần tôi đều sẽ bỏ qua… cậu tự giải quyết cho tốt!”

“Mày…mày là Sở Thanh!” Thiếu niên nghe Sở Thanh nói xong, giọng nói của cậu ta đều vặn vẹo. Cậu ta biết người trước mặt này là ai, chính là người đã phá hủy nhà họ Khổng – Sở Thanh!

Nhưng biết được chân tướng rồi cậu ta cũng không nghĩ tới chuyện báo thù, mà bỏ chạy trối chết. Thảm trạng lúc trước của nhà họ Khổng đều được mọi người ở căn cứ chứng kiến, cũng hiểu người thiếu niên này thoạt nhìn không quan tâm điều gì một khi quyết định tàn nhẫn thì không gì khủng bố bằng, cho nên tuyệt đối sẽ không có người muốn đi trêu chọc Sở Thanh!

Nhìn bóng lưng Sở Thanh rời đi, cậu ta lập tức chạy khỏi chỗ này, hơn nữa trong lòng thầm thề cậu ta sẽ không bao giờ đến đây nữa, là người thì đều tiếc mạng, mà so với ngườidien. bình thường cậu ta càng yêu mạng sống hơn, nếu như chạm mặt Sở Thanh ở đây ai biết cô có thể động thủ giết chết cậu ta hay không.

Thời điểm Sở Thanh về đến nhà họ Cận, cô đi thẳng đến phòng huấn luyện bên dưới, nhìn bất hóa cốt toàn thân vô lực vẫn còn đang giãy giụa, khóe miệng Sở Thanh mang theo nụ cười nhẹ, chọc cho con cương thi nào đó phát ra hàng loạt tiếng rống giận, ánh mắt nhìn Sở Thanh vô cùng bất mãn.

Mà Sở Thanh thấy bất hóa cốt phản ứng như thế cũng không nói chỉ, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lấy ra một bình ngọc nho nhỏ từ trong túi, rồi mở nắp bình ngọc ở trước mặt bất hóa cốt, một loại mùi hương đan ngọt ngào bay vào trong mũi nó, khiến mũi nó mạnh mẽ chuyển động, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, bây giờ thì nó biết người trước mặt này thật sự có bản lĩnh biến nó thành Thi Vương.

Mặc dù nó không rõ đan dược trong tay Sở Thanh là cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được dược hiệu trong viên đan kia có thể giúp nó thuận lợi tiến hóa thành Thi Vương!

Trong nháy mắt bất hóa cốt càng thêm bối rối, cơ hội trở thành Thi Vương cùng sự tự do của mình cả hai cái này đến tột cùng đều vô cùng quan trọng, nhưng bây giờ mùi thơm trong không khí sao lại khiến nó cảm thấy biến thành Thi Vương đmới là điều quan trọng hơn, con người này thật sự quá giảo hoạt rồi!

“A, không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta nói rồi, lựa chọn nằm trong tay ngươi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, nếu không muốn, ta có thể cho ngươi cơ hội này, chỉ cần ngươi nói cho ta biết một vị trí của cương thi khác, ta liền trả tự do cho ngươi, ta chỉ cần một Thi Vương mà thôi.” Ngược lại điều này Sở Thanh lại không nói dối, thật ra không phải bất hóa cốt cũng được, chỉ cần là cương thi là được rồi. Chỉ cần biến thành Thi Vương, bề ngoài cũng sẽ không làm cô quá chán ngán, cho nên dù là cương thi khác cũng không sao cả.

Nhưng lời này rơi vào tai bất hóa cốt lại không đơn giản như vậy, giao cơ hội tiến hóa cho người khác? Vậy nó sẽ bị người ta đánh vì quá ngu đi!

Cả đời cương thi cũng chỉ theo đuổi việc trở thảnh Thi Vương, đây cũng là nguyên nhân bọn họ luôn luôn tu luyện, hiện tại cuối cùng cũng có một cơ hội xuất hiện trước mặt nó, làm sao nó có thể buông tha, nó không ngu xuẩn như vậy!

“Ngao——” Cuối cùng, bất hóa cốt thỏa hiệp, nó biết cứ tiếp tục như vậy thật sự có thể sẽ mất cơ hội cùng dịp tốt này!

Nghe âm thanh của bất hóa cốt trở nên mềm dẻo, Sở thanh cười, cô biết lần này mình đã thành công!

Nhìn bất hóa cốt thôi chống cự cô liền thu hồi dây Khổn Tiên, cô cũng không lo lắng bất hóa cốt phản kích, bởi vì nó đã có trí tuệ, tự nhiên biết mình không thể nào là đối thủ của cô, hơn nữa nếu cô thể trói một lần, vậy cũng có thể trói lần thứ hai!

Quả nhiên giống hệt suy nghĩ của Sở Thanh, bất hóa cốt không hề đánh trả, mà như một con mèo nhỏ ôn thuận cọ vào người Sở Thanh, nhưng ánh mắt của nó lại dừng trên bình ngọc của Sở Thanh, ấn tượng ngày hôm qua bị trói khắc sâu quá mức, cho nên nó không dám lỗ mãng, chỉ có thể thận trọng xem thái độ của Sở Thanh.

“Yên tâm, ta sẽ đưa đồ cho ngươi, có điều không phải lúc này, bởi vì bây giờ còn chưa đúng lúc, chỉ khi trăng lên đỉnh đầu là lúc âm khí nặng nhất mới có thể giúp ngươi hấp thu dược hiệu của thuốc tốt hơn, cũng có thể giúp ngươi thêm cơ hội tiến hóa thành công.” Sở Thanh cũng không nói dối, mà là sự thật, hấp thu dược vật này có quan hệ một chút với âm khí, nếu âm khí đầy đủ, dĩ nhiên có thể hấp thu dược hiệu tốt hơn.

Mà bất hóa cốt nghe vậy trong mắt hiện lên chút thất vọng, nhưng lại không làm gì, mà khéo léo nhìn Sở Thanh, người sáng suốt có thể nhìn ra ngay lúc này bất hóa cốt đã hoàn toàn thần phục, dù Sở Thanh không làm gì thì nó cũng sẽ không làm phản.

Sở Thanh cũng hiểu điểm này, thỏa mãn gật đầu, đây chính là hiệu quả mà cô muốn, chỉ có như vậy động vật cương quyết bướng bỉnh này mới hoàn toàn thuần phục!

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán thời gian, vừa trêu đùa bất hóa cốt, vừa bố trí Tụ Âm trận. Trận pháp này không quá lớn so với Tụ Linh trận bình thường mà chỗ khác biệt là nó chỉ tập hợp năng lượng của mặt trăng, đối với cương thi mà nói chỗ tốt không nhỏ!

Cuối cùng, trăng lên đỉnh đầu, ánh trăng đỏ bao trùm cả vùng đất, trong Tụ Âm trận tràn ngập hắc khí. Bất hóa cốt nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo khát vọng, nhìn dáng vẻ của nó hệt như chú chó nhỏ làm Sở Thanh thấy buồn cười, nhưng vẫn đưa đan dược trong tay cho bất hóa cốt, sau đó ánh mắt chuyển lên Tụ Âm trận, khoảnh khắc đó bất hóa cốt đã hiểu ra ý của cô.

Nuốt Huyết Thi đan xuống, ngồi trong Tụ Âm trận, vẻ mặt bất hóa cốt tựa hồ rất thích thú, nó thích cảm giác này, lực lượng không ngừng hội tụ trong cơ thể, đánh thẳng vào, giống như tùy thời đều có thể phá vỡ bức tường ngăn cản, biến thành Thi Vương!

Mà sắc mặt của Sở Thanh cũng không tốt đẹp như vậy, bởi vì cô biết muốn trở thành Thi Vương sẽ phải chịu một cái giá rất lớn, cái giá phải trả chính là – thiên kiếp!

Cương thi khác với người tu chân, mặc dù người tu chân cũng sẽ có thiên kiếp, nhưng đó chỉ là đạo trời khảo nghiệm mà thôi, còn Thi Vương lại khác, thiên kiếp mỗi lần trở thành Thi Vương rất đáng sợ, hơn nữa sấm sét rách trời, đối với cương thi mà nói, sấm sét càng trở nên đáng sợ hơn, cho nên lúc nào bất hóa cốt cũng có thể chết dưới tia sét. Nhưng Sở Thanh đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, dù sao bây giờ đối với cô giúp đỡ bất hóa cốt tiến hóa cũng là một loại khiêu chiến, muốn có được tự nhiên sẽ phải bỏ ra thứ gì đó.

Quả nhiên, chỉ sau một phút đồng hồ, dược hiệu liền phát huy ra ngoài. Bên trong bất hóa cốt càng thêm cường đại, nhưng bên ngoài nó lại phát ra những tiếng rống giận, trong lòng Sở Thanh thở dài một tiếng, cô cũng biết chuyện sẽ thành ra như vậy, đạo trời không cho phép Thi Vương xuất hiện!

Khác với tang thi hoàng (vua tang thi), tang thi hoàng xuất hiện là do thế giới cải cách, có thể nói đạo trời đang chọn sủng loài mới thích hợp nhất cho thế giới này, nhưng cương thi lại hoàn toàn khác biệt, nó là ngoại tộc không nên xuất hiện, cho nên xuất hiện tình huống như bây giờ Sở Thanh không hề bất ngờ, thậm chí cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Từ trong Tử Phủ lấy ra một chén nhỏ màu tím, chiếc chén nhỏ rời khỏi tay liền biến thành một tấm màng bán trong suốt bao phủ cả khu vực, một lát sau, dường như tiếng sấm ầm ầm ngưng lại trong chớp mắt, sau đó càng nổi cơn thịnh nộ hơn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thiên kiếp không tìm được mục tiêu của mình!

Tên ngoại tộc vốn không nên ra đời đó lại biến mất! Là ai, đến tột cùng là người nào đã che giấu đối tượng đạo trời muốn tiêu d diệt!

Mặc dù bất hóa cốt không nhìn thấy một màn này, nhưng nó vẫn cảm nhận được uy hiếp của đạo trời, mà sau khi Sở Thanh làm gì đó thì nguy cơ đó trong nháy mắt dần dần tan biến, dù không biết cô đã làm thế nào, nhưng bất hóa cốt cũng hiểu được, tất cả là nhờ Sở Thanh!

‘Tiếp tục tiến hóa!” Nhìn tầm mắt của bất hóa cốt hướng về phía mình, Sở Thanh hơi nhíu lông mày, cũng không nói gì nữa, mà tiếp tục cảm giác sấm sét bên ngoài, sau đó từ từ nhếch khóe miêng, xem ra thiên đạo thật sự không tìm thấy mục tiêu, nếu là vậy, một khi Thi Vương ra đời thiên kiếp sẽ kết thúc, dù sao Thi Vương cũng là sinh vật mà thiên đạo không thể làm gì!

Bất hóa cốt nghe được lời của Sở Thanh liền gật đầu một cái, mặc dù thân thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng nó đã biết người này sẽ canh chừng giúp nó, nó sẽ không gặp nguy hiểm!

“A Thanh, có chuyện gì xảy ra? Bên ngoài…” Rõ ràng mấy người kia cũng cảm thấy sấm sét vang dội bên ngoài, mặc dù là mạt thế, nhưng thời tiết kinh khủng như vậy vẫn cực kì hiếm gặp, cho nên bọn họ muốn biết đã có chuyện gì, nưng lại không ngờ có thể thấy một màn tu luyện như vậy.

“Sở Thanh, đây là…” Nhìn bất hóa cốt ngồi trong trận pháp, trong lòng Cận Hi có một ý tưởng, người vẫn luôn chống cự này đã thần phục rồi?

“Bây giờ đang tiến hóa, đoán là không lâu nữa có thể tiến hóa thành công, bây giờ chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy tự tin, cô biết Huyết Thi đan của mình có hiệu quả rất cao, trong thời gian ngắn nữa là có thể thành công, như vậy thiên kiếp cũng sẽ chấm dứt.

“Nói như vậy, bên ngoài chính là thiên kiếp?” Mặc Phỉ hơi hiểu được, bởi vì anh đi theo Sở Thanh không phải lần đầu tiên thấy những thứ này, dĩ nhiên sẽ có kiến thức nhất định, mà ánh mắt anh nhìn bất hóa cốt cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu, dù sao có thể trải qua thiên kiếp đều không đơn giản, xem ra thứ Sở Thanh muốn giáo dưỡng thật không đơn giản nha!

Sở Thanh chau mày không nói, nhưng Mặc Phỉ biết cô đã cho đáp án, cho nên trong mắt ngoài sự tò mò, còn có thán phục, xem ra những thứ này về sau so với anh thậm chí so với Sở Thanh đều muốn lợi hại hơn nhiều!

Vừa lúc đó, trong không trung tiếng nổ đã vang dội đến cực điểm, hiển nhiên thiên đạo đã tức giận đến cực hạn rồi.

“Còn mười lăm phút nữa, nếu như ngươi không tiến hóa thành công, như vậy chính là đại biểu cho thất bại, bây giờ ta hoàn toàn không có cách nào chống lại Thiên Đạo Chi Lực, cho nên thành hay bại tất cả phụ thuộc vào ngươi!” Ánh mắt Sở Thanh mang theo thâm ý mà người khác không thể hiểu.

Thật ra cô đã sớm cảm thấy chén Tử Ngọc Oanh Lôi đã sắp đến cực hạn, nếu thực sự không thành công, vậy thì lát nữa đạo trời sẽ phát hiện tất cả do bọn họ làm, mà ngay từ đầu Sở Thanh không nói chính vì không muốn cho đối phương cảm giác bị áp lực, nếu không sẽ càng khó thành công!

Nghe cô nói xong, bất hóa cốt một mực ngồi yên trong Tụ Âm trận chợt đứng lên, tựa hồ đang nhìn trời rống to, nhưng bởi vì tiếng sấm gầm rú bên ngoài làm người ta không nghe được tiếng của nó.

Nhìn màu đen trong đôi mắt kia đã từ từ rút đi, biến thành một màu xám tro tràn ngập tử khí, mà mái tóc vống dài đen bóng trong nháy mắt bến thành màu tím thâm trầm. Trong giây lát đó sấm sét vang dội trên mái nhà tựa hồ đã bị chém đứt, dừng lại, làm mọi người ở đây đều sửng sốt.

“Xem ra đã thành công.” Sở Thanh mỉm cười nhìn bất hóa cốt chậm rãi tới gần mình, hiện tại giữa hai người cũng không có khế ước, nếu như bất hóa cốt muốn rời khỏi nơi này tự nhiên không có ai ngăn cản được, mà Sở Thanh cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nó, không, là anh ta, lúc này bề ngoài của bất hóa cốt không khác con người một chút nào, cả sắc mặt tái nhượt kia cũng hồng hào thêm mấy phần.

Đang lúc mọi người đều cho rằng anh ta sẽ trực tiếp bỏ đi, nhưng ngoài dự đoán, bất hóa cốt chẳng những không đi, mà còn tới trước mặt của Sở Thanh, quỳ một chân trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ thành kính: “Xin chủ nhân ban tên cho.”

“Thương thiên chi hạ, hóa cốt trường tồn*, lấy cho ngươi cái tên Thương Cốt vậy.” Sở Thanh khẽ nhíu mày, trong mắt chỉ có bình tĩnh, giống như suy đoán của cô, cuối cùng bất hóa cốt sẽ lựa chọn ở lại, không thể phủ phận anh ta rất thông minh.

(*Nghĩa là: dưới bầu trời xanh, hóa cốt tồn tại mãi mãi.)

Hình như người xung quanh đã hiểu ra điều gì đó, cái này chắc là một loại nghi thức đúng không, có phải sau khi ban tên cho đối phương thì giữa hai người sẽ có khế ước?

Nhưng nằm ngoài suy nghĩ của bọn họ, Thương Cốt không đứng dậy, vẫn quỳ một chân trên đất nhìn Sở Thanh. Vẻ mặt kiên định khiến người khác không nhìn thấu, mà Sở Thanh thấy vậy khẽ mỉm cười, cắn ngón tay, ở ấn đường của anh ta vẽ lên một nốt chu sa. Gương mặt vốn lạnh lùng của Thương Cốt có thêm nốt chu sa liền có nhiều hơn một chút tà mị, một phần xinh đẹp. Vẻ đẹp ấy khiến người ta có cảm giác quái dị, nhưng lại hài hòa khác thường.

Sau khi chạm vào ấn đường, giữa Sở Thanh cùng Thương Cốt có mối liên lạc như có như không, khế ước linh hồn, Sở Thanh cũng không nghĩ tới người này lại chân thành đến vậy, thế nhưng trong tất cả loại khế ước lại chọn loại khế ước linh hồn có tính nghiêm khắc nhất. Có điều cũng bởi vì thế, Sở Thanh thấy yêu thích sủng vật mới thu này nhiều hơn mấy phần. Vốn còn muốn dùng anh ta luyện chế thi khôi, bây giờ thì đành bỏ qua vậy, cuối cùng không còn món đồ chơi linh hồn thì tương đối không thú vị, một tên vừa trung thành vừa đáng yêu như vậy giữ lại bên người thật không tồi.

Mệt mỏi đến hơn nửa đêm, Sở Thanh mang Thương Cốt về phòng mình, nghĩ lại khoảng thời gian này đột nhiên cô cảm thấy hơi buồn cười, mặc dù rời khỏi Tu Chân Giới, nhưng cô lại phát hiện bên cạnh mình những sinh vật có thể xác minh thuộc tính con người càng ngày càng ít, mấy loài ngổn ngang khác lại càng ngày càng nhiều, bây giờ lại có cả cương thi, thật đúng là…

Khi Sở Thanh trở về phòng, ánh mắt một người một sói không khỏi đồng thời hướng ra phía cửa, thấy Thương Cốt sau lưng Sở Thanh mỗi người có một vẻ mặt.

Nguyệt Yêu nhìn Thương Cốt một cái, cảm thấy mặc dù đối phương không hoàn toàn là con người, nhưng lại có hình người, chưa tính là đối thủ của mình, về phần Bạch Nha căn bản không đếm xỉa đến Thương Cốt, chủ nhân của nó chỉ có một, còn người ngoài thì liên quan gì đến nó. Người duy nhất thấy không thích hợp chính là Tuyết, khoảnh khắc thấy Sở Thanh Tuyết chuẩn bị chạy đến, nhưng sau đó khi ánh mắt rơi vào trên người Thương Cốt lại trở nên ác liệt, giống như gặp được địch nhân của mình.

Mà khi nhìn thấy Tuyết toàn thân của Thương Cốt cũng căng thẳng, loại cảm giác đó tựa như gặp được kẻ địch đã định của mình vậy.

“Hai người các cậu đủ rồi, đừng đánh nhau ở đây nữa, hiện ở chung để an toàn, nếu còn đánh nhau liền cút hết ra ngoài cho tôi!” Ánh mắt Sở Thanh lạnh lẽo, khiến hai “người” đều hiểu cô không vui, hôm nay cô dùng huyết tinh vốn đã yếu hơn so với bình thường không ít, hơn nữa còn phải rút đi quá nhiều âm khí, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hai tên gia hỏa nóng nảy này lại cùng cô ầm ĩ!

“Thanh, hắn, người xấu!” Mặc dù không biết lí do, nhưng Tuyết vẫn không thích hắn, chẳng những không vui mà trong lòng còn sinh ra cảm giác có nguy hiểm, khiến cậu thấy rất không thoải mái, rất rất muốn đuổi hắn ra xa!

“Chủ nhân, ngài cẩn thận, cậu ta không tầm thường!” Mặc dù Tuyết mang đến cho anh ta cảm giác như người bình thường, nhưng không biết vì sao trong nháy mắt nhìn thấy Tuyết, trong lòng Thương Cốt sinh ra cảnh báo, có một âm thanh thật sâu bên trong nói cho anh ta biết, người thiếu niên trước mặt này không vô hại như bề ngoài, chẳng những không vô hại, còn vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể đem nguy hiểm đến cho chủ nhân của anh ta, người như vậy tuyệt đối không thể để lại bên cạnh chủ nhân, tuyệt đối không thể!

“Sau này hai người chính là đồng bạn, đừng để ta thấy hai người các ngươi gây gổ, nếu không cùng biến ra ngoài đi!” Mặc dù không hiểu tại sao hai người này lại cãi nhau, nhưng lúc này Sở Thanh không muốn tìm hiểu tí nào, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt!

Mà hai người đều cảm giác được Sở Thanh không vui mừng, biết bây giờ không thể quấy nhiễu cô, chỉ có thể lặng lẽ tránh ở một góc chém giết.

Kỳ thật không thể trách hai người này giương cung bạt kiếm, một núi không thể có hai hổ, khi vương đấu với vương chỉ có thể một sống một chết, hôm nay Thương Cốt là Thi Vương, mà Tuyết cũng là…

Tóm lại nếu hai người này xuất hiện trong tình huống khác nhất định sẽ động đến đao kiếm, đến khi một bên ngã xuống mới tính là kết thúc, cho nên nói như tình huống bây giờ đã vô cùng tốt rồi.

Bây giờ hai người cùng có chung người để ý, cho nên thế giới này mới có thể yên bình.

Sáng sớm hôm sau, khi Sở Thanh tỉnh dậy liền thấy ngay hai khuôn mặt xinh đẹp ngay sát mặt, khiến cô không khỏi cảm thán trong lòng, sáng sớm đã đến gần như vậy thật sự rất kích thích thị giác.

Sau khi sửa soạn, Sở Thanh đi xuống lầu, nhìn bữa ăn đã chuẩn bị sẵn, cô rất không khách khí ngồi xuống, dù sao ở đây cũng không cần cô làm đồ ăn, chỉ cần phụ trách ăn là được rồi.

Mà khi những người khác chuẩn bị ngồi xuống đã thấy Tuyết cùng Thương Cốt mỗi người ngồi một bên Sở Thanh giúp cô gắp thức ăn, rõ ràng một cảnh tượng hài hòa như vậy, không biết vì sao, mọi người lại có cảm giác giương cung bạt kiếm, khiến trong lòng mọi người cảm giác quái dị không hiểu nổi.

Chỉ có điều trạng thái của hai người kia trong mắt mọi người cũng rất kỳ quái, nhìn sao cũng là bộ dáng tranh giành ghen tị, làm cho người ta thấy cực kỳ buồn cười, thì ra không chỉ động vật mới có hành động tranh thủ tình cảm, ngay cả cương thi cũng không ngoại lệ.

Thời điểm mọi người đang yên lặng ăn sáng, quản gia chợt thông báo có người tới chơi, mấy người Sở Thanh còn đang đoán xem người tới là ai, đội trưởng Đỗ đã đi vào, nhìn Sở Thanh với vẻ mặt khẩn trương.

“Đỗ đại ca, sao vậy?” Nhìn đội trưởng Đỗ vội vàng như vậy Sở Thanh hơi bất ngời, hai ngày trước khi anh tới không gấp gáp như vậy, hôm nay bị sao vậy?

“A Thanh, chúng ta đã có được tin tức chính xác, nhiều nhất còn hai ngày nữa sẽ có một bầy tang thi đến thành phố A, bây giờ chúng ta phải chuẩn bị nhanh lên một chút, nếu không sẽ không kịp!” Giọng của đội trưởng Đỗ vô cùng nghiêm túc, rõ ràng không phải đang nói đùa, giọng điệu như vậy cũng khiến người khác nghiêm túc theo, Sở Thanh lại hơi nhăn mày.

Bây giờ tang thi căn bản đều là sơ cấp, sẽ không có tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa bình thường tang thi sơ cấp sẽ e ngại ánh sáng mặt trời, ban ngày không thể đi tiếp, làm sao có thể tới thành phố A nhanh như vậy.

“Đỗ đại ca, tôi có chút nghi vấn, bây giờ tang thi vẫn còn rất sợ mặt trời, làm sao có thể đến thành phố A nhanh như vậy? Có phải có người đang nói dối hay không?” Nếu quả thật có chuyện tới nhanh như thế, vậy thì Sở Thanh phải suy nghĩ lại thật kĩ một chút vấn đề trong đó!

Hình như đã hiểu rõ suy nghĩ của Sở Thanh, đội trưởng Đỗ lắc đầu một cái, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Không phải tang thi chạy từ xa đến, mà do toàn bộ tang thi từ trước đến giờ quanh thành phố A tụ họp lại bao vây căn cứ. Mặc dù nói không phải toàn bộ đều là tang thi cao cấp, nhưng vẫn có mấy con, hơn nữa chúng vô cùng giảo hoạ cùng đi săn giết dị năng giả cấp thấp, còn những dị năng giả cấp cao lại không hề đụng đến.”

“Đỗ đại ca, tôi biết rồi, anh trở về trước đi, chúng tôi thương lượng một chút, ngày mai sẽ đi qua đó.” Sở Thanh gật đầu cam kết, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Mà sau khi đội trưởng Đỗ rời đi ánh mắt của Sở Thanh lại lạc trên người Thương Cốt.

“Chuyện lần này đúng là do tôi, chỗ tôi ở vốn là đất cực âm, thêm tôi tồn tại khiến những con tang thi kia cảm thấy sợ hãi, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà bây giờ bởi vì tôi thành Thi Vương, hơi thở thu liễm rất nhiều, những con tang thi kia cho rằng tôi đã bỏ đi, cho nên mới trở về lớn lối như vậy.” Trong con ngươi màu xám của Thương Cốt thoáng qua một tia sát ý thâm trầm, chủ nhân thật vất vả mới có thể yên tĩnh, thế mà bây giờ những tên kia lại xuất hiện gây phiền phức cho chủ nhân, vậy thì tất cả đều phải chết!

“Vậy ngày mai anh đi với tôi, tôi muốn ngày mai anh ở đó, giải quyết vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều.: Nếu Thương Cốt đã nói vậy, tức là lực uy hiếp của anh ta với những con tang thi kia cũng không nhỏ.

“Thanh, tôi cũng vậy, đi.” Nhìn Thương Cốt gật đầu, , thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, Tuyết cũng nói theo, không biết vì sao sao trong nháy mắt cậu có cảm giác quái dị, tựa như cậu đi theo sẽ có kết quả tốt hơn, nhưng cậu không nói cho Sở Thanh những điều này, không hiểu sao, cậu cảm thấy nếu nói ra, Thanh sẽ cách xa cậu!

Cứ như vậy, mọi người ở nơi này cả đêm không nghỉ ngơi, mà điều chỉnh trạng thái của bản thân cho tốt nhất. Mặc dù không biết có thể bị nguy hiểm hay không , nhưng vẫn nên có chuẩn bị. Mà Sở Thanh vừa chuẩn bị không ít đan dược bổ sung âm khí cho Thương Cốt. Mặc dù anh đã là Thi Vương, nhưng anh cũng không có thói quen đi lại dưới mặt trời như vậy, vì thế, những đan dược chứa âm khí kia liền rất quan trọng.

Khi Sở Thanh gần tới của thành lại phát hiện trên tường thành đã sớm đứng đầy người, hình như những người đó cũng là dị năng giả, mỗi người đều cẩn thận nhìn ra ngoài thành, mà khi Sở Thanh cũng đứng ở trên tường thành mới hiểu được những người ở đây nhìn cái gì.

Dưới cửa thành người người nhốn nháo, hiển nhiên số lượng đã rất nhiều, có điều dưới cửa thành không phải là con người, mà là tang thi, đống thân thể thối rữa tụ tập lại tản ra mùi hôi thối ngất trời, các tang thi kêu gào, không ít con đang đánh vào tường thành.

“Chú ý phương hướng mười giờ, nơi đó có tang thi hệ lực lượng, chú ý bảo vệ tường thành!” Đội trưởng Đỗ ở trên tường thành rống to, nhưng lại không hề tỏ ra cấp bách, thái độ ung dung như vậy cũng làm cho không ít người an tâm.

“Đỗ đại ca, tôi tới đây.” Giọng nói trong trẻo chợt vang lên ở sau lưng, khiến mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Mặc dù không biết những người đến này đến tột cùng là ai, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được uy áp nồng đậm, người như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường!

“A Thanh, cậu đã đến rồi, hiện tại mọi người liền xem cậu thể hiện tài năng thôi!” Đội trưởng Đỗ dùng sức vỗ bả vai Sở Thanh, sự tin tưởng trong lời nói ấy sao mà rõ ràng, mặc dù đám người ở đây đều có mấy phần hoài nghi lời nói của anh, nhưng thêm một người liền có thêm một phần sức mạnh, hơn nữa người này lại mạnh hơn bọn họ, dĩ nhiên là rất vui mừng.

“Đỗ đại ca đã xem trọng tôi như thế, vậy chúng ta sẽ làm một màn dạo đầu hoành tráng.” Nói xong, Sở Thanh nhìn Mặc Phỉ cùng Khổng Phàm Dương bên cạnh gật đầu một cái.

Một lát sau, mọi người đều cảm thấy sự bất phàm của ba người này, trên người Sở Thanh phát ra tia điện dày đặc, làm cho người ta cảm thấy đứng bên cạnh cô cũng sẽ tê dại toàn thân. Mà Mặc Phỉ bên cạnh lại là một khối nóng rực, dường như có thể sấy khô người khác, còn đổi thành Khổng Phàm Vũ ở bên còn lại mặc dù không gây ra cảm giác mạnh mẽ như vậy, nhưng mọi người vẫn có thể cảm thấy hàng hoạt lãnh khí xâm nhập tới đây.

Sau đó, một con Lôi Long bay lên trời, Hỏa Long theo sát phía sau, cuối cùng là một con Băng Long trong suốt. Ba con cự long quanh quẩn trên không trung, tựa hồ đang tìm kiếm mục tiêu nào đó. Một lát sau, ba con cự long cúi thân lao xuống, chỉ nghe một tiếng oanh nổ, cả vùng đất ở đây đều rung động, vốn dày đặc những con tang thi giờ chỉ còn lại vùng đất hoàn toàn vắng lạnh cháy khét, khiến tất cả người chứng kiến đều nhìn mà thấy ghê, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại hưng phấn lên, bởi vì ngay lúc này lại có ba trợ thủ mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối có thể bảo vệ được thành phố A!

Mà sau một kích này sắc mặt ba người Sở Thanh có hơi tái nhợt, nhưng có thể làm cho người khác nhìn ra, mấy người này cũng không mất đi lực chiến đấu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên, năng lực như thế làm cho người ta không thể không bội phục!

“A Thanh, các cậu không sao chứ?” Nhìn sắc mặt ba người hơi tái đi, đội trưởng Đỗ có chút lo lắng, không biết ba người tiêu hao hết bao nhiêu dị năng mới có thể ra được chiêu thức uy lực lớn như vậy, nếu nói như vậy thật sự cái được không bù nổi cái mất!

“Đỗ đại ca yên tâm, chúng tôi không có việc gì, chẳng qua là hơi mệt chút mà thôi.” Sở Thanh nói xong liền dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút hối lỗi: “Mặc dù chiêu thức vừa rồi có uy lực mạnh, nhưng mỗi ngày chỉ có thể dùng ba lượt, cho nên Đỗ đại ca phải tính toán thật tốt mới bảo chúng tôi dùng.”

Ba…ba lượt?

Đang nghe thấy đáp án như vậy mọi người đều ngây dại, vốn cho là chỉ một lần cũng rất miễn cưỡng, không nghĩ tới lại có thể sử dụng ba lượt, ba người này rất đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ!

Thật ra lời của Sở Thanh chưa phải là thật, mặc dù trên lý thuyết chỉ có thể dùng ba lượt, nhưng ngoài Lôi Long cô còn có thể dùng Thủy Long. Chỉ là cô không muốn cho người khác đoán được ranh giới cuối cùng của mình mới nói như vậy, nhưng mà ba lượt này cũng đủ làm người ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, dù sao uy lực công kích vừa rồi không phải nhỏ!

Mà đội trưởng Đỗ nghe được câu trả lời của Sở Thanh mắt liền sáng lên, anh biết lần công thành này nhất định loài người sẽ giành thắng lợi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.