Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 18: Chương 18: Chuyện gì cũng dám làm




Hai tiết cuối của ngày, giáo viên “thả” tự do để học sinh ôn bài, song song vẫn gọi lần lượt lên giải bài tập ôn thi đã giao. Trong lúc cả lớp đang hăng hái tụ tập cùng nhau làm bài, Hình Sở Nhan lại ngồi chống cằm im lặng một mình ở góc lớp.

Từ lúc ở phòng giáo viên trở về, Hình Sở Nhan vì chuyện Tuệ Chi mà giận dỗi không thèm để ý đến Nghiêm Nhất Thành nữa. Chính vì vậy trong suốt tiết học, anh sốt ruột liên tục ngồi xoay qua xoay lại, ánh mắt tập trung về phía Hình Sở Nhan không yên, quần ma sát với ghế sắp rách cả đáy vẫn chưa tìm được cơ hội để phóng qua chỗ cô.

Nửa chừng Nghiêm Nhất Thành vẫn đang loay hoay thì thầy giáo bất ngờ gọi lên giải bài. Ngay khi anh vừa đứng dậy, Hình Sở Nhan cũng là cái tên được gọi trong bốn người lên bảng.

Không bỏ lỡ cơ hội, Nghiêm Nhất Thành nhanh chóng rời khỏi chỗ, bước đến gần Hình Sở Nhan liền cố ý chậm lại để đi cùng nhau. Nhưng đáng nói, một cái liếc mắt Hình Sở Nhan cũng không cho, khi anh cố tình chạm tay vào bàn tay đang buông lỏng của cô, cô lại dứt khoát giật tay tránh đi.

Tấm bảng dài chia làm bốn, mỗi người một ô giải bài khác nhau theo thứ tự, Nghiêm Nhất Thành đứng đầu bảng bên này còn Hình Sở Nhan đứng ở đầu bảng bên kia, bị ngăn cách bởi hai người đứng giữa.

Nghiêm Nhất Thành chỉ mất vài phút ngắn ngủi đã làm xong, nhưng vì đợi Hình Sở Nhan nên cố tình nắn nót từng con số để kéo dài thời gian.

Đợi đến khi Hình Sở Nhan viết xong kết quả, Nghiêm Nhất Thành lúc này mới buông viên phấn trong tay xuống, lần nữa cố ý bước chậm để chờ.

Hình Sở Nhan vừa bước xuống bục giảng, Nghiêm Nhất Thành đã sải bước dài đến gần sát, còn chủ động giành lấy cầm giúp quyển vở trên tay cô. Trước hành động của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan lúc này mới hờ hững nhìn mặt anh một cái, tuy nhiên biểu cảm giận dỗi vẫn chưa nguôi ngoai.

Khi cả hai quay về chỗ của mình, ngang qua chỗ của Tuệ Chi, nếu Nghiêm Nhất Thành chỉ chăm chăm xoay qua Hình Sở Nhan thì cô lại bất ngờ liếc qua cô nàng lớp trưởng. Không ngờ, Hình Sở Nhan và Tuệ Chi lại chạm mắt nhau, có điều cô càng bình thản bao nhiêu, dáng vẻ cô nàng kia lại như chột dạ bấy nhiêu.

Tới bàn của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành ngồi luôn xuống chỗ bên cạnh thay vì về chỗ mình. Nhờ chính sự nhiệt tình muốn giải hòa, anh cuối cùng cũng thành công lôi kéo sự quan tâm của cô.

Sau khi yên vị, Hình Sở Nhan nhìn sang Nghiêm Nhất Thành bên cạnh bằng ánh mắt dò xét, ẩn ý hỏi: “Cậu ngồi đây làm gì? Sao không lên ngồi cạnh Tuệ Chi cho người khác biết cậu với cô ta mới là “bọn mình”?”

“Không phải mà...” Nghiêm Nhất Thành khổ tâm thốt lên, mặt mày nhăn nhó đầy bất lực: “Mình không có ý đó, bởi vì gọi chung cả những người còn lại nên mình mới nói là bọn mình.”

Hình Sở Nhan hờ hững chống cằm, tầm mắt di dời ở nơi khác, nghe Nghiêm Nhất Thành giải thích xong cũng không nói gì.

Nghiêm Nhất Thành nóng ruột nóng gan, cả người như đang ngồi trên đống lửa, anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi mà vội bổ sung thêm: “Mình với cậu ấy trước nay chỉ nói chuyện vài lần, nhưng chủ yếu là về bài học, không thân đến mức để bàn về vấn đề riêng tư cá nhân đâu.”

Ngừng lại một chút, anh tiếp tục nhấn mạnh: “Cậu đã không thích thì mình sẽ không để chuyện cũ lặp lại, cũng sẽ cẩn trọng lời nói khi nhắc về người khác. Được không? Đừng giận nữa, nhé?”

Chỉ khi nghe được những lời này, Hình Sở Nhan mới cong môi cười hài lòng. Thực chất cô không đòi hỏi sự hứa hẹn từ Nghiêm Nhất Thành, thứ cô cần chính là anh phải tự giác giữ khoảng cách với người khác phái.

Buổi chiều tan học, vẫn như thông thường Hình Sở Nhan sẽ đến Trung tâm, còn Nghiêm Nhất Thành sẽ đi thẳng đến quán. Nhưng hôm nay không rõ là ngày gì, anh lại toàn bị rơi vào tình huống khó xử.

Sau khi Hình Sở Nhan vào nơi làm việc, Nghiêm Nhất Thành đi tiếp không bao lâu thì Tuệ Chi bỗng từ đâu ở phía sau xuất hiện. Đã hứa với Hình Sở Nhan lúc ở trên lớp, vậy nên dù không có cô giám sát anh vẫn quyết tâm thực hiện lời hứa. Hơn nữa, đối với lý do “trùng hợp” của Tuệ Chi, trong thâm tâm anh đã bắt đầu nhen nhóm sự khó hiểu lẫn nghi ngờ.

Cả đoạn đường chỉ có Tuệ Chi nói chuyện, ban đầu vẫn giữ ý định khuyên Nghiêm Nhất Thành tham gia vào lớp ôn thi học sinh giỏi, nhưng vòng vo một hồi cô nàng này cũng đề cập đến mục đích chính là Hình Sở Nhan.

Biểu tình của Tuệ Chi khi nhắc về Hình Sở Nhan có chút không thoải mái, nụ cười trên môi cũng gượng gạo thấy rõ: “Mình thật sự không hiểu vì sao Sở Nhan lại hiểu lầm mình có ý với cậu, điều mình đang làm là với cương vị lớp trưởng. Người có năng lực, được cơ hội phát triển đương nhiên mình phải cùng giáo viên hỗ trợ.”

Nói rồi Tuệ Chi thở dài, nét mặt tựa như chất chứa những tâm sự khó giải bày: “Chúng ta là học sinh, dù làm gì cũng phải ưu tiên việc học, mình chỉ nghĩ thế thôi.”

Nghiêm Nhất Thành luôn giữ im lặng, đợi tới khi Tuệ Chi nói ra câu này, anh bất chợt dừng bước, từ tốn đáp: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhân đây tôi cũng thay mặt Sở Nhan xin lỗi cậu vì thái độ của cô ấy ở trường. Nhưng đối với tôi, một hai điểm cộng từ giải học sinh giỏi cho điểm thi đại học, tôi không cần. Thời gian của tôi là để kiếm tiền và dành cho gia đình, vậy nên tôi không muốn tốn thời gian làm những việc mình không thích.”

“Nhưng mà...”

Ngay khi Tuệ Chi vừa định phản bác, Nghiêm Nhất Thành đã nhanh hơn cự tuyệt mọi lời khuyên nhủ bằng biểu cảm khó chịu nhưng đầy kiên định: “Tôi chưa bao giờ yêu thích việc học nên cậu không cần lãng phí nước bọt nữa. Sẵn tiện tôi nói luôn, Sở Nhan là bạn gái tôi, cô ấy không thích tức là tôi cũng không thích, cô ấy ghét người nào tôi cũng không ưa người đó, dù cô ấy làm đúng hay sai tôi cũng sẽ ủng hộ cô ấy. Và tôi cũng hy vọng, cậu hãy ngừng chọc tức bạn gái tôi.”

Dứt lời, Nghiêm Nhất Thành quay người tiếp tục đi đến quán, Tuệ Chi đứng sững sờ tại chỗ, hai hàng mi giật giật khó giấu được sự kích động dâng trào.

Phải mất một lúc lâu sau, Tuệ Chi mới có thể lấy lại bình tĩnh, nhấc từng bước nặng nề chuyển hướng ngược lại quay về nhà.

Vì những lời Nghiêm Nhất Thành nói vừa nãy, Tuệ Chi bị sốc đến mức đầu óc nhất thời trống rỗng, bởi cho dù trước đây anh ít giao lưu bạn bè, thậm chí từng bị Lâm Duẫn gây chuyện cũng chưa từng nói ra những lời cảnh cáo như thế kia.

Bầu trời chiều tà dần sập tối, Tuệ Chi đi một cách vô định hướng, hoàn toàn không chú ý đến xung quanh. Ngang qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên cổ áo phía sau của Tuệ Chi bị nắm lấy kéo mạnh vào trong, tiếng la hét cầu cứu phát ra vô cùng yếu ớt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.