Chiến Lang Ở Rể

Chương 92: Chương 92: Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên




“Tất nhiên là đánh cho một trận!” Lê Văn Vân nhìn Lê Vân Sinh, trên mặt lộ ra nụ cười.

Lê Vân Sinh nghe thấy lời của Lê Văn Vân, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thế nhưng nghĩ đến bên mình nhiều người như vậy, ông ta cười lạnh một tiếng, nhìn Lê Văn Vân nói: “Trái lại tôi muốn xem xem anh đánh tôi thế nào, chỉ cần anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ ngay lập tức khiến anh vào tù một lần nữa!”

Trong cửa hàng có một đôi vợ chồng trung niên vội vã nói: “Người anh em, mấy người này là người nhà họ Lê, ý tốt của cậu chúng tôi xin ghi nhận nhưng chúng ta vẫn là đừng trêu chọc bọn họ, chúng ta chọc không nổi đâu.”

Trần Phi cũng xoa xoa mắt, lôi kéo cánh tay Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân anh đừng ra tay, loại người vô lại này sẽ lừa gạt anh đến chết đấy.”

Lê Vân Sinh nhìn về phía Lê Văn Vân.

Ngày mà Lê Văn Vân trở về kia, ông ta xác thực là bị ánh mắt của anh dọa sợ, dù sao lúc đầu ông ta cũng làm việc trái với lương tâm, sợ Lê Văn Vân trả thù ông ta, khiến cho mấy ngày nay ông ta đều sợ hãi, thậm chí không dám về nhà!

Tối ngày hôm qua, ông ta đi gặp Lê Hành, người từng bảo ông ta đề nghị với dòng họ, lúc đó sự xem thường của Lê Hành đối với Lê Văn Vân khiến ông ta có cảm giác đột nhiên tỉnh ngộ.

Đúng vậy, Lê Văn Vân của hiện tại đã không còn ở nhà họ Lê, vừa mới ra tù, ngây ngốc trong trại giam chín năm, không có chút bối cảnh nào ở Lâm Hải, anh có gì đáng sợ chứ?

Ông ta cười như không cười nhìn Lê Văn Vân: “Đúng thế, người đẹp này nói không sai, anh thử động vào tôi một chút xem, tôi đảm bảo sẽ chơi chết anh, để nhà anh phải bồi thường đến táng gia bại sản, còn phải tống anh vào tù lần nữa!”

Nói xong ông ta nhìn thấy ý cười trong mắt Lê Văn Vân biến mất từng chút một.

Đứng bên cạnh Vưu Chí thấy thái độ Trần Phi Phi đối xử với Lê Văn Vân có hơi tốt, anh ta cười lạnh nói: “Đúng vậy, Chủ tịch Lê, lúc ông kiện anh ta, tôi sẽ làm chứng giúp ông!”

“Vưu Chí, anh cút đi!” Trần Phi thấy Vưu Chí vậy mà nói giúp cho Lê Vân Sinh, gương mặt cô ta phẫn nộ nói: “Lúc đầu mắt tôi mù rồi mới nhìn trúng anh.”

Vưu Chí cau mày: “Phi Phi, trước kia anh đã nói với em rồi, thằng này vì cưỡng bức người khác nên bị tống vào tù ngây ngốc chín năm, mặc dù em chia tay tôi thì cũng tránh xa tên này một chút.”

“Tôi qua lại với ai liên quan gì đến anh.” Trần Phi nghiến răng nói.

Sắc mặt Vưu Chí có chút khó coi, anh ta hung ác nhìn Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, hôm nay cậu thử động vào chủ tịch Lê xem!”

Lê Văn Vân đứng ở bên kia, sờ sờ mũi, ngay sau đó anh đột nhiên lao về phía trước, chớp mắt liền đứng trước mặt Lê Vân Sinh.

Tốc độ của Lê Văn Vân quá nhanh, lúc này những người đứng bên cạnh Lê Vân Sinh đều chưa phản ứng lại, dường như chỉ trong một giây Lê Văn Vân đã đứng trước mặt Lê Vân Sinh rồi.

Đôi mắt Lê Vân Sinh đột ngột mở lớn, còn chưa kịp nói gì, ông ta chỉ thấy bàn tay của Lê Văn Vân bỗng nhiên ấn ở trên mặt mình, một luồng sức mạnh to lớn truyền đến, toàn thân ông ta trực tiếp bị Lê Văn Vân ấn trên đất!

Bịch!

Lê Vân Sinh tuyệt đối không ngờ Lê Văn Vân thật sự dám ra tay với ông ta, lúc muốn phản ứng đã hoàn toàn không kịp nữa, cả người ông ta đập xuống đất, suýt chút nữa thì không chịu được.

Những người ông ta mang tới nhất thời kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ rằng, Lê Văn Vân một mình đối mặt với bọn họ lại dám ra tay, hơn nữa còn đột ngột quyết đoán như thế.

Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại, có người vội vã vây lại.

“Đừng cử động!” Một tay Lê Văn Vân ấn Lê Vân Sinh xuống, sau đó quay đầu sang, bình tĩnh nói: “Các người ai dám động bọn họ một chút tôi liền đánh Lê Vân Sinh một đấm.”

Lê Vân Sinh bị đập một cái thật mạnh, toàn thân đau không chịu nổi, nghe thấy lời của Lê Văn Vân, ông ta nghiến răng nói: “Lê Văn Vân, anh lại dám ra tay với tôi, anh xong đời rồi, tôi nhất định sẽ kiện cho các người táng gia bại sản!”

Vưu Chí cũng vội vàng nói: “Chủ tịch Lê, đến lúc đó tôi làm chứng cho ông.”

Lê Văn Vân căn bản không để ý đến lời của bọn họ, anh dám chắc rằng Lê Vân Sinh không dám đi kiện thật, tố cáo rồi thì làm lớn chuyện này lên.

Sản nghiệp nhà họ Lê rất lớn, loại chuyện ép mua ép bán này nếu như bị đào ra, sẽ gây tổn thất lớn cho danh tiếng của bọn họ.

Trên thực tế, tình hình của cửa hàng bánh nướng này rất dễ giải quyết, cứ làm lớn chuyện lên, nhà họ Lê tất nhiên sẽ kiêng dè.

Đương nhiên, cách làm này cũng có hại, đó chính là bọn họ sợ nhà họ Lê báo thù.

Dòng họ lớn số một số hai tại Lâm Hải như nhà họ Lê, muốn trả thù một cửa hàng nhỏ bên đường mà không để lại dấu viết quả thực là quá dễ dàng.

Nhưng bọn họ kiêng kỵ còn Lê Văn Vân thì không, anh ước gì nhà họ Lê đến gây phiền phức cho anh, anh thuận tiện tìm hiểu nguồn gốc, đào ra rốt cuộc năm đó là ai hãm hại anh.

Anh nhìn Lê Vân Sinh thản nhiên nói: “Ông muốn tố cáo thì tố cáo đi, ngược lại tôi muốn xem xem làm lớn chuyện này lên, việc nhà họ Lê ép mua ép bán bị lộ ra ngoài, ai chịu thiệt hơn đây.”

Sắc mặt Lê Vân Sinh khẽ biến!

“Hiện tại có hai việc.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Một, nhanh chóng mang đám chó của ông rời đi, sau này còn dám đến đây gây phiền toái tôi sẽ thật sự đánh chết ông!”

Nói xong anh lại đấm một cú vào chân Lê Vân Sinh

Anh không hề ra tay độc ác, nếu không một cú đấm này thôi phỏng chừng chân của Lê Vân Sinh đã bị anh đánh gãy rồi.

Nhưng một đấm của anh vẫn có thể đảm bảo Lê Vân Sinh đau đến không muốn sống!

Quả nhiên sau khi Lê Văn Vân đánh xuống một quyền, Lê Vân Sinh kêu thảm một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán ngay lập tức túa ra.

Sau đó Lê Văn Vân bình tĩnh nói tiếp: “Thứ hai, lúc đầu là ai bảo ông đề nghị với nhà họ Lê xóa tên bố mẹ tôi trên gia phả?”

Lê Vân Sinh nghe thấy câu này thân thể nằm trên mặt đất không nhịn được run rẩy một trận.

Nhìn ánh mắt rét lạnh như muốn nuốt sống ông ta của Lê Văn Vân, dưới chân truyền đến cơn đau kịch liệt khiến ông ta vô cùng khủng hoảng, nghĩ tới lời Lê Hành nói với ông ta trước kia, ông ta vội vã nói: “Chuyện này là do Lê Hành bảo tôi đi đề nghị... không liên quan gì đến tôi!”

Nghe được cái tên kia trong lòng Lê Văn Vân hơi động.

Nếu như là Lê Hành ngược lại khá thuyết phục, thời điểm chín năm trước Lê Cảnh An rất được nhà họ Lê xem trọng, thành tích mà công ty ông ấy quản lý không tồi, phía bên dòng họ có ý muốn nâng Lê Cảnh An lên làm Giám đốc điều hành của một công ty khá lớn.

Có điều lúc đó đang tranh đoạt, mà đối thủ cạnh tranh khác chính là Lê Hành!

Để có thể chèn ép Lê Cảnh An, ông ta quả thực có đầy đủ lý do.

Anh thả lỏng bàn tay đang ấn Lê Vân Sinh, đứng dậy nói: “Mang theo đám rác rưởi này cút đi!”

Lúc này có hai người vội vã chạy vào đỡ Lê Vân Sinh lên.

Ông ta không dám nán lại, kêu đám người rời đi.

Vưu Chí thấy Lê Vân Sinh rời đi, cau mày nói: “Lũ vô dụng!”

Sau đó anh ta khiêu khích nhìn về phía Lê Văn Vân, uy hiếp nói: “Lê Văn Vân, khuyên cậu một câu, cách xa Phi Phi một chút! Cô ấy là bạn gái tôi!”

Gương mặt Trần Phi đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Vưu Chí: “Tôi nói là tôi đã chia tay với anh rồi.”

Lê Văn Vân khua khua tay, chuyện của hai người này anh hoàn toàn không muốn can thiệp, anh quay đầu nhìn về phía ông chủ cửa hàng, trên mặt nở nụ cười: “Yên tâm đi, sau này bọn họ không dám tới quấy rầy ông nữa, hai người có thể yên tâm bán hàng!

Ông chủ cửa hàng vội vàng nói cảm ơn!

Nếu như có thể bọn họ sẵn lòng tiếp tục bán hàng ở đây, dù sao bán nhiều năm như vậy rồi, khách quen cũng rất nhiều.

Lê Văn Vân khoát tay quay người rời khỏi đây, nhanh chóng đi về nơi ăn cơm!

Trần Phi nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân, cắn răng đuổi theo!

Vưu Chí đứng bên cạnh thấy Trần Phi đuổi theo sắc mặt có chút âm trầm, trong ánh mắt nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân lộ ra một tia tàn nhẫn.

Lê Văn Vân đi tới một quán ăn cách trường học không xa, vừa mới chuẩn bị sải bước đi qua, giọng nói của Trần Phi đã vang lên phía sau: “Lê Văn Vân, cảm ơn anh!”

Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô ta, hơi nhướng mày nói: “Quán ăn kia tôi cũng thường đến, không muốn thấy bọn họ cứ như vậy mà đóng cửa.”

Trần Phi mím môi, nhìn cửa hàng kia hỏi: “Anh ăn cơm ở đây?”

“Ừ.” Lê Văn Vân gật đầu: “Ừm, ăn cơm với bạn, cô có chuyện gì sao?”

Gương mặt Trần Phi hồng hồng, sau đó cô ta lấy điện thoại ra nhìn Lê Văn Vân nói: “Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, Lâm Hải lớn như thế vậy mà chúng ta lại liên tục đụng nhau ba lần, thêm wechat đi, kết giao bạn bè.”

Sắc mặt Lê Văn Vân hơi động, nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Phi, lần này anh không từ chối.

Lúc đầu anh không muốn qua lại quá nhiều với Trần Phi, anh cảm thấy Trần Phi có thể yêu đương với hạng người như Vưu Chí thì đoán chừng cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng hôm nay cô một mình che chở cửa hàng kia khiến cho ấn tượng của Lê Văn Vân đối với cô ta thay đổi rất nhiều.

Thêm wechat xong Trần Phi liền tạm biệt Lê Văn Vân, còn Lê Văn Văn tiến vào trong quán ăn.

Ăn cơm xong, buổi chiều Đỗ Tịch Tịch gọi bọn họ tới khu vui chơi, sau đó lại tiện thể bảo Lê Văn Vân mời cơm tối, mãi đến tám chín giờ tối anh mới về nhà!

Bảy giờ sáng hôm sau anh liền bị Lê Cảnh An gọi dậy. Để Lê Văn Vân đi làm cùng ông ấy!

Lê Văn Vân ngây người.

Trước đó anh nói mình tìm được việc rồi chỉ là để đối phó với bố mẹ anh mà thôi, bây giờ vì là cùng một công ty nên Lê Cảnh An có đầy đủ lý do bảo anh đi làm cùng ông ấy.

Lê Văn Vân không dám ngỗ ngược, ngoan ngoãn rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng liền theo Lê Cảnh An đến công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.