Chiến Thần Bất Bại

Chương 292: Chương 292: Ba người tới




“Xin hỏi Phí tiên sinh có đây không?”

Một giọng nam vang lên từ ngoài cửa.

Lão Phí sửng sốt, khôi phục sau cơn cuồng nhiệt, lên tiếng: “Mời vào!”

Hôm nay sao vậy? Thường ngày thì chẳng có tới một bóng người, hôm nay lại người nối người tới? Vị trí của lão tỏng thành Vĩnh An cực kỳ hẻo lánh, vì không thuê nổi cửa hàng sát đường, lại không bỏ ra được huyết mạch có độ hoàn thành cao cho nên rất ít người biết tới sự tồn tại của hắn.

Ba người vừa tới cũng không ngờ còn có người khác. Người đàn ông vừa mở miệng dung mạo bình thường, toàn thân không có điểm gì lạ, ném trong đám người sẽ lập tức biến mất.

Hắn vừa tiến vào lập tức nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua Đường Thiên và Đinh Đang. Ánh mắt Đinh Đang cũng đảo qua ba người, khi ánh mắt hai người gặp nhau không khỏi lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Đinh Đang hạ thấp giọng, nói bên tai Đường Thiên: “Gã kia là Hắc Hồn Mã, cấp bậc không thấp, hẳn cũng là bạc.”

Đối phương cũng làm cùng một động tác, có điều đối tượng hắn bẩm báo lại là một cô gái trong ba người.

Ánh mắt cô gái nhìn sang, tình cờ giaov ới ánh mắt Đường Thiên.

Cô gái cao khoảng mét bảy, mặc áo da bó sát người, mang cặp kính râm che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi và chiếc cằm. Ánh mắt nàng thu lại từ người Đường Thiên, sắc mặt vẫn như thường.

So với nàng, gã cao to bên cạnh thu hút sự chú ý hơn nhiều. Chiều cao hơn hai mét rưỡi, thân hình như tòa tháp, toàn thân đầy bắp thịt, đầu trọc không một sợi tóc, hai mắt lấp lóe hung quang, đầy cảm giác áp bức.

“Phí tên sinh, chẳng hay ngài có thể tinh luyện ra huyết mạch Hôi Thiên Nga không?” Cô gái bình thản nói.

“Huyết mạch Thiên Nga Xám?” Lão Phí ngạc nhiên,l ắc đầu nói: “Bộ tộc Thiên Nga Xám đã tuyệt diệt từ mười ngàn năm trước rồi, cho dù vào thời đó bọn họ cũngc hỉ thuộc chi nhánh nhân số cực nhỏ, huyết mạch không thuần, bọn họ tuyệt diệt có liên quan rất lớn với mức độ hỗn tạp của huyết mạch. Chòm Thiên Nga nội chiến, bộ tộc Thiên Nga xám bị hai tộc Thiên Nga Trắng và Thiên Nga Đen hợp lức tấn công, không còn lưu lại huyết thống. Hơn nữa sao lại hỏi Thiên Nga Xám? Huyết mạch tộc Thiên Nga bất kể là Thiên Nga Trắng hay Thiên Nga Đen đều tương đối tốt.”

Ánh mắt cô gái lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói: “Phí tiên sinh quả nhiên uyên bác, nếu có tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám cổ đại, vậy cần bao nhiêu phần mới tinh luyện ra huyết mạch Thiên Nga xám cổ đại có độ hoàn thành hơn 70%?”

“Tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám cổ đại?” Lão Phí kêu lên thất thanh, hai mắt bừng sáng: “Các ngươi có tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám? Không thể nào? Bộ tộc Thiên Nga Xám đã biến mất mười ngàn năm, sao còn tiêu bản huyết mạch của họ?”

Cô gái cười nhạt: “Chúng ta có năm tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám, tin rằng đủ cho Phí tiên sinh tinh luyện ra huyết mạch Thiên Nga Xám có độ hoàn thành hơn 70%. Đương nhiên, giá cả chúng ta đưa ra cũng sẽ không khiến Phí tiên sinh chịu thiệt, chúng ta nguyện thanh toán thù lao ba mươi triệu tinh tệ.”

Cô gái vô cùng tự tin với cái giá này, đồng bọn của nàng điều tra lão Phí đã lâu, cũng hiểu rõ tình hình của lão Phí. Tuy lão Phí không tới mức nghèo rớt mùng tơi nhưng cuộc sống cũng khá túng quẫn. Năng lực của lão khá xuất sắc nhưng bị giới hạn tài chính, không cách nào dưa ra thành quả tốt, cho nên thanh danh không nổi.

Điều kiện mình đưa ra nhìn từ góc độ nào cũng có sức cuốn hút khó lòng cưỡng nổi với lão Phí.

Tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám hiện nay đã cực hiếm thấy, nếu không nhờ cơ duyên nàng cũng không có được. Chỉ cần hoàn thành đơn hàng này, thanh danh lão Phí sẽ vang dội, huống hồ còn có ba mươi triệu tinh tệ.

Nhưng ngoài dự liệu của nàng là lão Phí lại im lặng không nói.

Nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nóng nảy, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, lão Phí không có lý do gì để từ chối cả.

Trong lòng lão Phí lại đang giằng co liên tục, đương nhiên lão biết mức độ quý giá của tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám, hơn nữa còn có tới năm phần. Với năng lực của lão, nếu may mắn chút thậm chí có thể đạt tới độ hoàn thành 50%. Học thức lão cực kỳ uyên bác, huyết mạch Thiên Nga Xám cực kỳ tinh thuần, còn tinh thuần hơn Thiên Nga Đen và Thiên Nga Trắng, đây mới là căn nguyên cuộc chiến chòm Thiên Nga.

Ba mươi triệu tinh tệ nghe thì không nhiều bằng sáu mươi lăm triệu tinh tệ của Đường Thiên, nhưng lượng công việc hai bên lại chênh nhau một trời một vực. Tinh luyện năm tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám vơi tinh luyện ba mươi ngàn tiêu bản huyết mạch Sài Lang, cái nào dễ hơn? Không cần phải hỏi.

Nhưng...

Trong đầu lão Phí lúc này lại chỉ có hình ảnh lửa đen nuốt trọn Tam Giác Năng Bàn. Tuy Tam Giác Năng bàn của lão không phải bí bảo lợi hại gì cho cam, nhưng dẫu sao cũng là bí bảo cấp bạc của Bắc Thiên, cho dù bị hủy cũng cần lực lượng cường đại. Nhưng trong ngọn lửa đen kia nó lại lặng lẽ bị đốt thành tro bụi, ngay cả tro tàn cũng chẳngc òn.

Ngọn lửa đen kia kinh khủng tới mức nào?

Lão Phí là chuyên gia huyết mạch, hiểu rõ về huyết mạch hơn xa người thường, thế nhưng trước nay lão chưa từng thấy loại lửa đen như vậy, thậm chí chưa từng nghe nói qua.

Mà tất cả mọi bí mật đều nằm trong người mang mặt nạ này, rốt cuộc trên người hắn có huyết mạch gì?

Huyết mạch Thiên Nga Xám tuy cũng là huyết mạch viễn cổ, thế nhưng chòm Thiên Nga thuộc Bắc Thiên còn huyết mạch lửa đen vừa rồi chắc chắn cao cấp hơn huyết mạch Thiên Nga Xám. Tuy lão không biết rốt cuộc nó là huyết mạch gì.

Đây mới là mê hoặc mà lão Phí không cách nào chống đỡ nổi.

Nghĩ thông, lão PHí ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, tiêu bản huyết mạch Thiên Nga Xám quá cao cấp, tại hạ trình độ hữu hạn, mời đi tìm cao nhân khác.”

Ba người lập tức choáng váng.

Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ lão Phí lại từ chối. Một chuyên gia huyết mạch nghèo rớt mùng tơi lại từ chối một đơn đặt hàng ba trăm triệu, từ chối một cơ hội khiến hắn dương danh thiên hạ?

Tĩnh lặng, tĩnh lặng đầy áp lực.

Đột nhiên, cô gái thản nhiên nói: “Chẳng lẽ có người cưỡng ép ngươi?”

Đây là lý do duy nhất mà nàng nghĩ ra.

Gã cao lớn bên cạnh nàng hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, mở bàn tay to như cái quạt ra chộp về phía Đường Thiên.

Ánh mắt Đường Thiên toát ra ánh lạnh, Đường thiên niên xưa nay không biết sợ là gì, đối phương chủ động ra tay với gã, Đường thiếu niên cũng chẳng khách khí.

Đùng!

Bàn tay Đường Thiên nắm lấy cổ tay đối phương, không hề nghĩ ngơi, cong eo xoay người, đưa lưng về phía gã cao to, lực lượng bàn tay bùng phát.

Gã cao lớn không ngờ thân thể Đường Thiên nhìn qua không hề cường tráng nhưng lực lượng lại cường đại tới vậy, bất ngờ không kịp đề phòng lập tức mất thăng bằng.

Đường Thiên như vung đống cát, ném thẳng gã cao lớn ra.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đất rung núi chuyển, đại hán cao như tòa tháp bị Đường Thiên đập lún vào trong phiến đá, nửa người chìm vào mặt đất, vô số vết rạn che kín bốn phía.

Đinh Đang hiểu rõ tính cách cấp trên, ngay khi Đường Thiên động thủ, nàng lập tức kéo lão Phí lui lại phía sau.

Cấp trên đúng là dã thú!

Đinh Đang âm thầm líu lưỡi, đại hán thân hình khôi ngô như ngọn núi nhỏ nhưng chớp mắt đã bị đánh gục. Lão Phí bên cạnh hai mắt bừng sáng, huyết mạch Goblin và Vũ Nhân chắc chắn không thể khiến Đường Thiên có lực lượng nhường này, chắc chắn là huyết mạch kỳ quái trong cơ thể gã.

Thứ huyết mạch này có thể gia tăng lực lượng thân thể, hơn nữa không khiến bắp thịt bành trướng...

Lão Phí cực kỳ kích động, đầu óc lão đều suy nghĩ về huyết mạch thần bí có thể sinh ra ngọn lửa đen kia!

Con ngươi Đinh Đang chợt co rụt lại, tuy gã cao lớn kia đã bị đánh gục nhưng thần sắc hai người khác vẫn bình tĩnh, không chút hoang mang. Chẳng lẽ...

Không đợi nàng lên tiếng nhắc nhở Đường Thiên,d dùng một bàn tay to như cái quạt đã nắm lấy tay Đường Thiên.

Gã to lớn nhỏm dậy từ dưới sàn nhà, gương mặt cười gằn hung ác, hắn không hề bị thương.

“Ồ!”

Đường Thiên hơi ngạc nhiên, cú ngã đó nếu là võ giả bình thường phải nằm mất ngửa ngày. Có điều nhìn gã cao to kia cười gằn vớim ình, Đường Thiên lập tức khó chịu.

Này, ta đang thắng thế cơ mà!

Ánh mắt Đường Thiên hiện vẻ tàn khốc, cánh tay rung lên như tấm vài, một luồng chân lực truyền vào cơ thể gã cao lớn, nụ cười của gã lập tức cứng lại.

Đường Thiên vẫn như không, lại quật một vòng.

Ầm!

Lại quật một vòng!

Ầm!

Quật quật quật!

Ầm ầm ầm!

Trong ánh mắt cuồng nhiệt của Đinh Đang và lão Phí, Đường Thiên xoay gã cao lớn quật đi quật lại hơn mười lần mới ngừng lại.

Mảnh đất đã hỗn độn, bị Đường Thiên đập tới mức khắp nơi loang lổ.

“Này nhóc? Chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi à?”

Gã cao lớn bỗng vùng lên từ mặt đất, cười gằn trào phúng, như mèo đang vờn chuột.

Lầnn ày Đường Thiên thật sự kinh ngạc, xương cốt gã này thật cứng rắn, đập vậy rồi vẫn không sao.

“Thật kỳ quái!”

Đường Thiên kéo gã tráng hán tới trước mặt, hiếu kỳ sờ tới sờ lui.

“Ồ, ngoại trừ thịt ra làm gì còn gì?”

“Có điều đúng là không có vết sẹo nào.”

“Thật kỳ lạ!”

. . .

Đinh Đang che mặt, đúng là mất mặt!

Cấp trên, đừng thế chứ...

“Chưa từng thấy à?” Gã cao to cười gằn nói.

“Chưa từngt hấy!” Đường Thiên lắc đầu như tróng bỏi.

“Vậy để ta cho ngươi thấy.”

Ánh mắt tráng hán híp lại, hai tay nắm lấy Đường Thiên đột nhiên phát lực, eo trầm xuống, thân thể cong đi đổ ra phía sau.

Vật ngã!

Một cú vật không chút kỹ xảo, thế nhưng vận dụng lực lượng cực ổn.

Ầm!

Đá vụn bắn tung khắp nơi như mưa rơi, Đinh Đang vội vàng bảo vệ lão Phí, hành động của đối phương khiến trong lòng Đinh Đang trầm xuống. Hắc Hồn Mã còn tốt, tiện tay hất văng đá vụn đi,c òn cô gái ngay đầu ngón tay cũng không động, đá vụn bay tới như gặp một tấm bình phong vô hình, không cách nào tiến htêm.

“Mạnh thật!”

Xem ra lần này phiền toái rồi.

Tráng hán thoải mái đứng dậy, phủi phủi bụi , cười lạnh nói: “Đấu lực lượng với ta? Đúng là chán sống rồi.” GÃ không thèm nhìn Đường Thiên đã chìm vào mặt đất tới một cái, quay sang nhìn lão Phí: “Lão già, không muốn uống rượu mừoi lại muốn uống rượu phạt!”

Về phần Đinh Đang thái độ đề phòng, gã không buồn nhìn.

“Gã co to, sức khỏe không tồi!”

Một âm thanh vang lên từ dưới đấ, sắc mặt gã cao lớn cứng lại, cô gái từ đầu tới cuối vẫn không lộ chút biểu tình lần đầu biến sắc, hét lên: “Cẩn thận!”

Thân hình Đường Thiên đã xuất hiện sau lưng gã cao lớn không biết từ lúc nào.

Mặt nạ tinh tinh dính đầy bụi bặm,s ong lại như tăngt hêm vẻ thô bạo hung tàn khó tả.

Dưới tấm mặt nạ, khóe miệng gã nhếch lên, lạnh lùng như đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.