Chiến Thần Bất Bại

Chương 302: Chương 302: Chuẩn bị chiến đấu




Mùa hoa đào nợ rộ, cả vườn lộ sắc xuân.

Tư Mã Tiếu bầu bạn cùng mẹ ngồi trong vườn ngắm hoa. Theo địa vị của hắn như nước lên thuyền lên, mẹ của hắn Lâm Thị cũng ngày càng khá hơn.

“Ài, đừng ở chỗ mẹ mãi thế.” Bà lão hắn lẩm bẩm: “Giờ mẹ tốt rồi, ngày dài tháng rộng không cần lo lắng, có Tiểu Vũ bầu bạn là được rồi.”

“Hiếm khi về được mà mẹ, mấy năm nay con vẫn luôn ra ngoài, chưa lúc nào rảnh để hầu hạ mẫu thân.” Tư Mã Tiếu kính cẩn nói, không còn vẻ cọt nhả lúc thường, chỉ còn lại nụ cười hiền hòa ấm áp.

“Mẹ còn khỏe lẳm.” Ngoài miệng tuy nói thế nhưng bà vẫn vui vẻ: “Hôm nay thời tiết tốt, hoa cũng đang nở đẹp, Tiểu Vũ, lấy rượu ra đây, ta uống một chút nào.”

Tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh vội bước vào lấy rượu.

Tư Mã Tiếu không ngăn cản, khi hắn còn nhỏ mẹ vì nuôi nấng hắn đã bị nhiễm lạnh, thường cần uống rượu để ủ ấm cơ thể. Nhìn dung nhan già nua của mẫu thân, Tư Mã Tiếu trong lòng đau xót, giúp mẹ đắp một tấm thảm lên chân: “Mùa xuân trời hơi lạnh, mẹ chú ý một chút.”

Con trai quan tâm như vậy, bà lão trong lòng cũng rất vui mừng.

Đột nhiên, bà lên tiếng hỏi: “Nghe nói gần đây đã vài chi tới tìm con?”

“Vâng, giá trị của con lại tăng rồi.” Tư Mã Tiếu không giấu diếm mẹ, thản nhiên nói.

Bà lão ngồi thẳng người dậy, sắc mặt cũng trịnh trọng: “Từ nhỏ con đã tự có chủ kiến, tính cách lại quật cường. Chuyện của con mẹ không hỏi tới. Có điều, trước đây đúng là mẹ con ta cũng chịu chút oan ức nhưng chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua đi.”

Tư Mã Tiếu ôn nhu đáp: “Mẹ đã từng dạy thế gian này nào có hai Tư Mã gia, con cũng không định khiến bọn họ đi vào chỗ chết. Lại nói, sau này nhi tử chưởng quản gia tộc, cũng cần có người trợ giúp.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bà lão gật đầu liên tục rồi lạit ự thấy mình có vẻ không đúng, bèn cười tự giễu: “Con xem mẹ này, cứ như con đã lên làm gia chủ ấy.”

Đúng lúc này, Tiểu Vũ đưa rượu lên, Tư Mã Tiếu chậm rượu cho mẹ, bình tĩnh nói: “Con đã muốn, đương nhiên sẽ làm.”

Bà lão nghe câu này kinh ngạc nhìn dứa con trai. Tuy con trai trong không khác gì hai năm trước, vẫn nụ cười ôn hòa như cũ, thế nhưng sâu trong đôi mắt sáng như sao kia đã có thêm một lớp sương mờ mỏng manh khiến người ta không cách nào đoán nổi tâm tư trong đó, đây là do những năm tháng cực khổ mài giũa ra.

Trong lòng nàng càng thêm kiêu ngạo, mỉm cười: “Đây mới là con trai ta chứ!”

Bà lão uống một ngụm rồi phất tay: “Đi đi, ta uống chút thôi rồi đi nghỉ.”

“Vậy con xin phép.” Tư Mã Tiếu tạm biệt bà lão.

Bước ra sân, gương mặt mỉm cười đột nhiên biến mất, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm.

“Chi thứ hai của phòng thứ nhất phái người tới cầu tình.” Thu Chi Quân thản nhiên nói: “Trước đây bọn họ gặp khó khăn, lần này tập kết hết sức mạnh tiến công Hạt Hổ Cốc.”

Tư Mã Tiếu lại trở lại vẻ bất cầm đời, cười hì hì hỏi: “Chiến công ra sao?”

“Bọn họ gặp phải một vị chuẩn quyền thánh.” Thu Chi Quân liếc nhìn Đường Thiên, thản nhiên đáp: “Toàn quân bị diệt gần hết.”

“Không ngờ chòm Hạt Hổ còn cường giả đáng sợ như vậy!” Sắc mặt Tư Mã Tiếu kinh ngạc.

Thu Chi Quân lại không mấy kinh ngạc, hắn đã thấy trong tìn hbáo chuyện một vị chuẩn quyền thánh ẩn cư tại Hạt Hổ Cốc, hắn nhìn Tư Mã Tiếu: “Sao bọn họ lại tiến công Hạt Hổ Cốc?”

“Làm sao đệ biết được.” Tư Mã Tiếu nhún vai đầy vô lại, thế nhưng cuối cùng vẫn không ngăn nổi ánh mắt sắc bén như kiếm của sư huynh, cười ha hả: dệĐệnghe nói Hạt Hổ Cốc có một đại mỹ nhân, mấy gã anh họ kia của đệ trước giờ phong lưu, không khéo tình cơ gặp phải. Vạn nhất vị quyền thánh này có quan hệ gì với đại mỹ nhân kia, ài, bọn họ thật xui xẻo quá đi.”

Thu Chi Quân cuối cùng cũng hiểu, hắn biết với cách sư đệ chắc chắn có bày sẵn sát chiêu, hóa ra sát chiêu chân chính là đây.

Nào có ngẫu nhiên hay vạn nhất gì, chỉ sợ đều là tác phẩm của sư đệ.

Chi thứ hai của phòng thứ nhất xong rồi

Với tính cách của sư đệ chắc chắn sẽ không cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi. Con mồi bị sư đệ nhắm phải chưa từng sốt sót được, ngoại trừ...

Nghĩ tới tình báo vừan hận được, Thu Chi Quân đột nhiên cảm thấy tâm tình không tệ, gương mặt tái nhợt bỗng mỉm cười.

“Đúng rồi, Ô Thiết Vũ và Hoài Bạch Hoa đã chết.”

Tư Mã Tiếu không mấy để ý cười nói: “Là cao thủ nào ra tay?”

“Võ giả giết chết Ô Thiết Vũ tên là Hạc, giết chết Hoài Bạch Hoa tên là Lăng Húc.”

Thu Chi Quân hứng thú nhìn khuôn mặt sư đệ.

Tư Mã Tiếu ngẩn ra, hỏi theo bản năng: “Người của Đường Thiên?”

“Chính xác!” Thu Chi Quân mỉm cười đáp.

Thấy nụ cười của sư huynh, Tư Mã Tiếu tức tối hừ lạnh: “Đệ muốn tình báo cụ thể!”

Sắc mặt Tư Mã Tiếu nghiêm nghị, xem lại tình báo, trận chiến của Hạc và Ô Thiết Vũ cực kỳ tỉ mỉ, còn trận chiến của Lăng Húc và Hoài Bạch Hoa lại không hề có chút tình báo nào.

Hạc không đánh lén mà chính diện khiêu chiến giết chết Ô Thiết Vũ.

Thực lực Ô Thiết Vũ tuy không tồi nhưng trong mắt Tư Mã Tiếu vẫn không phải cao thủ chân chính. Nếu hắn muốn giết Ô Thiết Vũ rất đơn giản, các trưởng lão trong Tư Mã gia ai nấy thực lực thâm sâu khó dò.

Thế nhưng bị người ta khiêu chiến rồi chính diện giết chết.

Hạc, cái tên xa lại này không mấy ấn tượng với Tư Mã Tiếu, chỉ biết là thủ hạ Đường Thiên, xuất thân từ một môn phái nhỏ.

Ấn tượng về Lăng Húc lại càng ít.

“Kiếm trên tay Hạc chưa từng rời vỏ.” Sắc mặt Thu Chi Quân cũng nghiêm nghị: “Thế nhưng cấp bậc chắc chắn không kém hơn Địa Đào Hùng, huynh đã điều tra, chòm sao Thiên Hạc không có bảo bí bảo như vậy. Thế nhưng có người tra ra bội kiếm của tổ sư Hạc Phái cực giống thanh kiếm trên tay Hạc. Tin tức về Lăng Húc lại càng ít, chỉ biết hắn tu thương.”

Lần đầu tiên Tư Mã Tiếu cảm thấy bất ngờ.

Đã bao lâu rồi không có cảm giác này, hắn không nhớ nổi nữa.

Hắn bắt đầu hứng thú với Đường Thiên: “Đi thu thập tất cả tình báo liên quan tới Đường Thiên, gã này không đơn giản!”

“Đệ định làm gì với chòm Sài Lang?” Thu Chi Quân hỏi.

“Chẳng phải Hoài Bạch Hoa chết rồi sao?” Tư Mã Tiếu lại khôi phục như thường, cười hì hì nói: “Hắc Hồn đã lên sàn thì để họ đánh trận đầu đi, tiện thử sức bọn Đường Thiên.”

“Vậy cũng tốt.” Thu Chi Quân gật dầu, hắn liếc mắt nhìn sư đệ, sư đệ đang quan sát tỉ mỉ tình báo, ánh mắt bừng sáng.

Đã lâu rồi sư đệ không hưng phấn như vậy.

Mông Vi nhận được tình báo khi đang đi đường, sáu người ngồi đó, vẻ mặt đều rất khó coi. Trên tay bọn họ là tình báo về trận chiến của Lăng Húc và Hoài Bạch Hoa. Người khác không có thông tin chi tiết về trận chiến của Lăng Húc và Hoài Bạch Hoa, bọn họ có.

“Thương pháp thật quỷ dị, có thể khiến người ta hóa thành tượng bạc, sau hai giờ tượng bạc sẽ biến mất.” Gã cao to lo lắng hỏi: “Lão Phong, ngươi biết đây là thương pháp gì không?”

Lão Phong là Hắc Hồn Mã, sắc mặt cũng cục kỳ nghiêm nghị: “Giờ còn không biết, có điều ta đã phái người đi thăm dò.”

“Thực lực Hoài Bạch Hoa ra sao?” Một đao khách trầm giọng hỏi.

“Hạng 9278 trên Thiên Bảng.” Lão Phong thuộc lòngt ư liệu: “Chúng ta đưa hắn một bảo khí cấp Cực Địa, thực lực hắn xấp xí 9000.”

Sắc mặt mọi người càng khó coi.

“Giờ xem ra thực lực của Lăng Húc và Hạc khoảng hạng 8800.” Cô gái tóc tím mở miệng, trên trán có một tinh thể màu tím.

“Thực lực Đường Thiên thì sao?” Người vừa nói là một ông lão tóc ngắn tướng mạo bình thường, quần áo cũng bình thường, thuộc hạng ném vô đám đông không bao giờ tìm lại được.

“Không rõ.” Lão Phong lắc đầu: “Nhưng chắc chắn mạnh hơn hai người kia.”

“Vì sao?” Cô gái tóc tím không hiểu.

“Vì hắn đứng đầu trong ba người.” Lão Phong gải thích.

Mọi người lập tức hiểu ra, đúng vậy, trong đoàn đội lão đại luôn là người mạnh nhất. Thế giới này cường giả vi tôn.

“Đây là một trận ác chiến.” Đao khách một tay nói.

GÃ cao to nhếch miệng cười: “Đánh với đối thủ cùng cấp bậc mới sướng chứ. Đánh đám tay mơ thật nhàm chán.”

Lão Phong nghe vậy cười nhạt: “To mồm, hai hôm trước còn chịu thiệt một trận.”

“Hai hôm trước to con chịu thiệt?” Cô gái tóc tím tò mò hỏi.

“Ừ, ở thành Vĩnh Yên.” Gã cao to ngượng ngùng gãi đầu.

“Các ngươi chạy tới địa bàn gã béo họ Lý kia? Thủ hạ gã béo đấy làm gì có ai lợi hại.” Cô gái tóc tím khó hiểu hỏi.

“Không phải gã Lý béo kia.” Mông Vi ngắt lời: “Không nói chuyện ngoài lề nữa, giờ phân công nhiệm vụ.”

Mọi người lập tức nghiêm túc.

“Ta đối phó Đường Thiên.” Mông Vi chọn đối thủ khó nhất, nói tiếp: “Lão Quân đối phó với Hạc, Độc Đao đối phó Lăng Húc. Ba người các ngươi đối phó với binh đoàn của Đường Thiên. Nghe nói binh đoàn do một hồn tướng chỉ huy, các ngươi phải cẩn thận, chúng ta chưa từng đối phó với binh đoàn.”

“Rõ!” Mọi người lập tức nhận lệnh.

Đường Thiên nhìn Hạc bên trái một lúc rồi lại quay sang Hạc bên phải, cứ như trên mặt hai người mọc ra cái gì.

Lăng Húc không nhịn được nói: “Có gì thì nói, có rắm thì thả, đừng làm lỡ thời gian tu luyện của ta.”

Hạc vẫn tương đối bình tĩnh.”

“Ta đang tò mò, sao các ngươi hùng hùng hổ hổ thế.” Đường Thiên đi lòng vòng quanh hai người. “Chà chà, thật không ngờ! Quả nhiên ba ngày không gặp ta phải cạo mặt tới gặp.”

Hạc sắc mặt bất đắc dĩ: “Là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”

“À, hóa ra là thế.” Đường Thiên trầm trồ, rồi nghiêm túc nói: “Đồ Môn Lục Vệ sẽ tới đây ngay, lần này mục tiêu của bọn chúng là chúng ta.”

“Đồ Môn Lục Vệ? Chưa từng nghe nói.” Lăng Húc lắc đầu phản đối.

“Sáu người có thể là cường giả Thiên Bảng.” Đường Thiên nói: “Xếp hạng thất nhất cũng khoảng 9000, cao nhất là 8511.”

Lăng Húc hơi đổi sắc, ngay cả Hạc vốn luôn trầm tĩnh cũng nghiêm nghị.

Đây là võ giả cao cấp nhất mà bọn họ từng gặp. Căn cứ theo quy mô của Thiên Bảng, cứ một trăm tên là một cấp bậc khác.

Hạng 8511!

“Bất kể hạng bao nhiêu, một thương đâm chết.” Lăng Húc nổi nóng đáp.

“Đúng vậy đúng vậy.” Đường Thiên cười he he vung tay: “Có điều chúng ta biết trước thế này, phải cho cho bọn chúng một bài học sớm chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.