Chiến Thần Bất Bại

Chương 291: Chương 291: Đại gia và lửa đen




“Đáng tiếc, mẫu xét nghiệm hm Sài Lang không nhiều lắm, ta tinh luyện gần ba ngàn huyết mạch Sài Lang mới được có vậy, trông có vẻ không tệ nhưng độ hoàn thành chỉ có 30%.” Lão Phí tiếc nuối: “Theo lý thuyết, số mẫu huyết mạch Sài Lang tinh luyện càng nhiều cáo thể thu được huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang càng tiếp cận hoàn toàn. Nhưng trên thực tế lên tới 50-60% đã rất không dễ rồi, cần số lượng tinh luyện rất lớn.

“Nói cách khác, nếu ta có thể cung cấp đủ huyết mạch Sài Lang cho ngươi tinh luyện, ngươi có thể tinh luyện ra huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang càng hoàn mỹ?” Đường Thiên suy nghĩ xoay chuyển, hỏi ngay.

“Không phải hoàn mỹ mà là hoàn chỉnh! Hơn nữa đây cũng chỉ là lý thuyết.” Lão Phí sửa lỗi sai trong câu nói của Đường Thiên: “Nếu có chừng ba mươi ngàn mẫu huyết mạch hẳn có thể đạt tới 80%. Tới hơn 60%, muốn tăng một chút thôi cũng phải cố gắng hơn trước nhiều. Hoàn chỉnh, ít nhất cần một triệu mẫu.”

Đường Thiên suy nghĩ một chút, bộ lạc Sài Lang ít nhất cũng có vài chục ngàn người hẳn có thể kiếm được ba mươi ngàn mẫu.

“Tốn bao nhiêu tiền?” Đường Thiên cẩn thận hỏi.

“Ngươi cần độ hoàn thành bao nhiêu?” Lão Phí hỏi ngược lại.

“Đương nhiên càng cao càng tốt.” Đường Thiên đáp.

Đại gia!

Lão Phí nước mắt chảy dài, rốt cuộc cũng kiếm được một đại gia mới nổi! Lão chỉ hận không thể nhào tới ra sức hô hào, đại gia, chúng ta kết bằng hữu đi!”

Một lát sau, lão mới kiềm được cơn kích động tỏng lòng, nhanh chóng đưa ra giá cả: “Nếu các ngươi cung cấp mẫu xét nghiệm, độ hoàn thành 50% là năm triệu tinh tệ, 60% là mười triệu tinh tệ, 70% là ba mươi triệu tinh tệ, nếu độ hoàn thành đạt tới 50% cần sáu mươi lăm triệu tinh tệ.”

Dám nói độ hoàn thành càng cao càng tốt, không phải đại gia thì là gì?

Đừng nhìn chỗ này đủ các loại huyết mạch, cái nào cũng có lịch sử sâu xa, thế nhưng độ hoàngươi thành đều rất thấp. Độ hoàn thành thấp hơn 50% gần như không cách nào bán được trên thị trường. Mà từ 50% trở đi, cứ thêm 50% lại là một bậc thang.

Sau tấm mặt nạ, Đường Thiên cũng hít một hơi lạnh.

Quá đắt!

Sáu mươi lăm triệu tinh tệ, nếu là đám người Lăng Húc, HẠc, Binh, gã cũng chẳng tiếc. Thế nhưng hắn vốn chỉ định cho Hỏa Mã Nhĩ, dẫu sao bộ lạc Sài Lang không có cao thủ, tình thế vẫn không ổn định. Thực lực Hỏa Mã Nhĩ không tồi nhưng vẫn kém bọn Ô Thiết Vũ nhiều lắm.

“Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 80% lợi hại đến đâu?” Giọng nói Đường Thiên đầy vẻ tiếc của.

Lão Phí lắc đầu: “Cái này không rõ, trên thị trường không có huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành cao như vậy, không ai biết rốt cuộc nó có thể khiến khí lực võ giả tăng cường tới mức nào. Rất ít chuyên gia nghiên cứu huyết mạch Sài Lang, mà tập trung vào huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang càng ít. Có điều dẫu sao nó cũng là huyết mạch thời viễn cổ, độ hoàn thành 80% sẽ rất kinh khủng.”

Suy nghĩ một chút, Đường Thiên vẫn quyết định mua: “Vậy thì mua.”

Hỏa Mã Nhĩ tính cách không tồi, hơn nữa sau này nàng phải chỉ huy bộ lạc Sài Lang, cần thực lực cường đại, không có thực lực không khiến người khác phục được.

Có điều, Đường Thiên rốt cuộc cũng hiểu đôi chút về giá cả của huyết mạch. Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 80%, chỉ riêng chi phí trả cho lão Phí cũng tới sáu mươi lăm triệu.

Đường Thiên âm thầm hỏi Đinh Đang một mẫu xét nghiệm huyết mạch SÀI Lang khoảng năm trăm tinh tệ, ba mươi vàn mẫu cũng là mười lăm triệu. Riêng thành phẩm đã hơn tám mươi triệu.

Ngẫm lại, một giọt máu Thiên Vũ Nguyệt Lang như vậy có giá bao nhiêu tinh tệ?

Ba đến năm trăm triệu cũng đã coi là có lương tâm, kẻ lòng dạ hiểm độc có bán cả mười triệu cũng chẳng làm gì được hắn.

Lão Phí mừng rỡ, đơn hàng sáu mươi lăm triệu, đây là đơn hàng lướn nhất lão từng nhận. Những huyết mạch trong kho này đều có độ hoàn thành cực thấp, thấp nhất thậm chí chỉ có 0.5%. Lão không muốn người ngoài biết, lão không cách nào lấy ra một giọt huyết mạch có độ hoàn thành hơn 70%.

Không phải lão không tinh luyện được mà là lão không có tiền.

Ngay cả Tam Giác Năng Bàn cũng do lão dùng hết dũng khí, lấy hết của cải ra đập vào mới miễn cưỡng mua lại được.

Hai mắt lão Phí sáng lên, lão bắt đầu mơ thấy sáu mươi lăm triệu tinh tệ, sáu mươi lăm triệu cơ đấy...

“Nếu chỉ cần gia tăng lực lượng huyết mạch Sài Lang ở mức độ nhỏ thì có cách nào không?” Đường Thiên đột nhiên hỏi, hắn lập tức bổ sung: “Cần giá rẻ.”

“Giá rẻ?” Lão Phí lo lắng quan sát Đường Thiên, sáu mươi lăm triệu sẽ không bay mất chứ?...

“Đây là một đơn hàng khác.” Đinh Đang đoán được suy nghĩ của lão Phí, bình thường lão Phí đối xử với nàng không tồi. Lão Phí không có tiền, nàng cũng chẳng có tiền, nhưng mấy năm nay lão Phí vẫn lấy ra không ít huyết mạch kỳ quái ra cho Tỳ Ba chữa bệnh. Lão Phí tính cách không tồi, nàng không muốn lão Phí đắc tội với cấp trên nên lên tiếng nhắc nhở.

Đường Thiên cũng ý thức được, nói ngay: “Đúng vậy, đây là một đơn hàng khác, cần giả cả thật rẻ.”

Đường Thiên nghĩ tới đám người mới và “pháo hôi”, họ đều là người tộc Sài Lang, nếu thực lực có thể gia tăng một chút, giá cả lại không đắt, gã sẽ suy nghĩ.

Một đơn đặt hàng khác, lão Phí thở phào một hơi, càng lúc càng nhận định Đường Thiên là một đại gia mới nổi, cố gắng biểu hiện mình: “Tộc Sài Lang vẫn thường dùng suối máu giác tỉnh, thế nhưng ta có một phương án tốt hơn. Trong huyết mạch tộc Sài Lang chiếm tỷ trọng lớn nhất là huyết mạch Sài tộc cổ đại. Rất nhiều người cho rằng đay là một loại huyết mạch hoàn toàn vô ích, đó là bởi sức chiến đấu của Sài tộc cổ đại rất bình thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng Sài tộc cổ đại vẫn ngoan cường kéo dài, hóa thành tộc Sài Lang không phải không có nguyên nhân. Tộc Sài Lang có khả năng sinh sản rất mạnh, đây là một nguyên nhân, bọn họ có thể sinh sống trong một số hoàn cảnh rất ác liệt. Một nguyên nhân khác chính là bọn họ am hiểu hợp tác đoàn đội. Tộc Sài Lang có lẽ là một trong những chủng tộc am hiểu hợp tác chiến đáu nhất, bọn họ cảnh giác giảo hoạt, lạnh lùng vô tình.”

Đường Thiên và Đinh Đang đều bị lời nói của lão Phí thu hút, bọn họ chưa từng nghe tới những thứ này.

“Chỉ cần khiến huyết mạch Sài tộc cổ đại trong cơ thể bọn họ giác tỉnh bọn họ sẽ có thiên phú như vậy.” Lão Phí nói: “Suối máu giác tỉnh của bọn họ đại khái cũng có tác dụng này. Ta từng nghiên cứu suối máu giác tỉnh, nó kích phát những huyết mạch hỗn tạp khác trong tộc Sài Lang, ví dụ như Sài Lang cổ đại, chúng sẽ khiến thực lực bọn họ tiến bộ đôi chút. Thế nhưng trong mắt ta đây lại là một cách làm rất không hiệu quả, thiếu hợp lý, chẳng trách chòm Sài Lang luân lạc tới ngày hôm nay.”

Lão Phí không khỏi cảm khái, thế nhưng lão nhanh chóng ý thức được mình lạc đề, vội vàng nói: “Những huyết mạch hỗn tạp này rất loãng, kích hoạt chúng từ khởi điểm đã thấp hơn so với các tộc khác rồi. Huyết mạch Sài Tộc cổ đại muốn tinh luyện rất dễ, nó được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh trong huyết mạch Sài Lang hiện nay, đại khái chừng bảy mươi phần trăm. Kích hoạt chúng sẽ hoàn thànhd udược yêu cầu của ngươi. Ta có thể cung cấp nước thuống tương đương, một người chỉ cần ba mươi ngàn tinh tệ. Nếu ngươi có suối máu giác tỉnh, một người chỉ cần năm ngàn tinh tệ.”

Đường Thiên ngạc nhiên: “Suối máu giác tỉnh lợi hại vậy sao?”

Trước đây gã hoàn toàn không để ý tới suối máu giác tỉnh, nhưng hôm nay nghe ra suối máu giác tỉnh có thể khiến gã tiết kiệm được một khoản tinh tệ kinh người, gã lập tức coi trọng nó.

Một người ba mươi ngàn tinh tệ, một ngàn người là ba mươi triệu tinh tệ, song nếu có suối máu giác tỉnh chỉ cần năm triệu tinh tệ, chênh lệch tới hai mươi lăm triệu tinh tệ.

Hai ngàn năm trăm vạn tinh tệ, đả đủ để phát động một trận chiến tranh.

“Ừm, suối máu giác tỉnh trời sinh phù hợp với tộc Sài Lang. Trên thực tế suối máu giác tỉnh vẫn luôn từ từ cải tạo huyết mạch Sài Lang, tốc độ cải tạo cực kỳ cahạm rãi. Mỗi võ giả sử dụng suối máu giác tỉnh đều được âm thầm cải tạo, đây là lực lượng của thiên nhiên. Lúc thường nhỏ tới không thể thấy, nhưng trong thời gian dài lại khiến người khác kính nể.” Lão Phí giải thích.

“Ta cần một số hàng mẫu để thử nghiệm hiệu quả đã.” Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Mười phần trước đi.”

“Không vấn đề, chỉ cần nửa giờ.” Lão Phí dứt khoát xoay người vào phòng làm việc.

Đường Thiên và Đinh Đang không đi cùng, trong phòng làm việc của lão còn chẳng có chỗ đặt chân.

Đột nhiên, trong phòng làm việc vang lên tiếng hô thất thanh của lão Phí: “Ôi! Trời đất ơi!”

Đường Thiên lập tức phản ứng, thân hình xoạt cái biến mất, Đinh Đang vội vàng đuổi theo.

Khi Đinh Đang bước vào phòng làm việc, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây người. Không riêng gì nàng, cả Đường Thiên và lão Phí đều ngẩn ra.

Một ngọn lửa màu đen bao phủ Tam Giác Năng Bàn, lặng lẽ thiêu đốt. Tam Giác Năng Bàn trong ngọn lửa màu đen tan đi với tốc độ mắt thường thấy được.

Đường Thiên âm thầm khiếp sợ, ngọn lửa màu đen này khiến gã có cảm giác quen thuộc. Thế nhưng, vừa rồi gã thậm chí không hề phát hiện, điều này quả thật khó lòng tin nổi.

Trực giác của gã cao tới kinh người, toàn bộ nơi ở của lão Phí đều nằm trong cảm ứng của gã. Thế nhưng ngọn lửa đen thiêu đốt gã lại chẳng hề phát hiện!

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Bàn tam giác bằng bạc tan thành chất lỏng, không ngừng nhỏ đi trong ngọn lửa đen rồi dần dần bốc hơi như bọt nước, biến mất không còn.

Ngọn lửa đen cũng lụi dần rồi biến mất, một khối máu lơ lửng giữa không trung.

Bộp!

Khối máu bỗng bay về phía Đường Thiên, Đường Thiên không kịp né tránh, khối máu bắn trúng cánh tay gã, hóa thành một chùm máu bao phủ lấy tay Đường Thiên. Chỉ chớp mắt sau, chỗ máu đó đã như hạt cát thấm vào nước, nhanh chóng truyền vào tay Đường Thiên.

Cánht ay Đường Thiên không chút vết máu.

Một luồng khí ấm áp tiến vào cơ thể Đường Thiên, gã không có cảm giác bất ổn nào.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng quỷ dị đó, đầu óc Đinh Đang trống rỗng. Vì chữa bệnh cho Tỳ Ba, nàng hiểu rõ về huyết mạch hơn xa người thường, nhưng nàng chưa từng thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.

Lão Phí cũng khôi phục tinh thần sau cơn chấn động, ánh mắt cuồng nhiệt không gì sánh nổi: “Trời đất ơi! Trên đời này còn huyết mạch kỳ lạ như vậy sao?”

Đường Thiên bị ánh mắt lão Phí nhìn tới mức nổi cả da gà, hai mắt lão bừng sáng điên cuồng, như chỉ hận không thể nuốt trọn Đường Thiên.

“Tam Giác Năng Bàn của ngươi mất rồi.” Đường Thiên nói lảng sang chuyện khác.

“Tam Giác Năng Bàn là cái đếch gì?” Ánh mắt lão Phí vẫn không dời, vô cùng cuồng nhiệt: “Huyết mạch của ngươi quả thật vô cùng kỳ lạ! Có lửa đen, huyết mạch nào có lửa đen? Hơn nữa ngay cả Tam Giác Năng Bàn cũng có thể bị nó đốt cháy sạch, không còn cả tro tàn, cấp bậc của lửa đen này cao tới mức nào? Ta muốn nghiên cứu! Rút máu ra, mau rút máu ra!”

Đường Thiên chột dạ, ông lão này không định giải phẫu mình chứ?

Nhưng đúng lúc này, gã như có phát hiện, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.