Chiến Thần Bất Bại

Chương 274: Chương 274: Ngân Sương và Hắc Vũ




Lăng Húc thấy biểu hiện của Hạc, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Hạc, bàn tay bất giác xiết chặt mũi thương bạc trong tay.

Hạc chắc chắn biết điều gì đó!

Sắc mặt Hạc thay đổi một lúc, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu: “Ta biết bài hát này.”

Lăng Húc nghe câu trả lời khẳng định của Hạc, trái tim đột nhiên nảy lên.

“Bài hát này là đội ca Ngân Sương kỵ đội của chòm Bạch Dương trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo.” Sắc mặt Hạc trở nên nghiêm nghị, lộ vẻ suy tư: “Mười Hai Cung Hoàng Đạo, thăng trầm hưng suy vinh nhục, có khi biến mất lụi tắt, cũng có lúc quật khởi. Có rất ít người biết rốt cuộc thế nào là Mười Hai Cung Hoàng Đạo. Mười Hai Cung Hoàng Đạo không phải chỉ là mười hai chòm sao, nó còn đại biểu cho mười hai loại truyền thừa cường địa nhất, mười hai truyền thừa lâu đời trong lịch sử.”

“Truyền thừa? Là võ kỹ à?” Đường Thiên không nhịn được hỏi.

“Coi như vậy đi.” Hạc biết nói phức tạp quá thì Đường Thiên không hiểu nổi, hắn tiếp tục giải thích: “Chòm sao sẽ lụi tắt tiêu tan, nhưng truyền thừa vẫn tiếp tục kéo dài.”

“Ngay cả chòm sao Sư Tử vừa thành lập tuy lấy tên Sư Tử Vương Lôi Ngang viết lên Thiên Lộ, nhưng thực tế rất ít người biết, Sư Tử Vương Lôi Ngang kế thừa truyền thừa của chòm sao Sư Tử. Chòm sao Sư Tử cổ đã lụi tàn vô số năm, nhưng truyền thừa vẫn kéo dài tới nay, rơi xuống tay Lôi Ngang. Lôi Ngang cũng là kẻ hùng tâm chí lớn, dùng sức một người khai mở lại Thiên Lộ lập ra một chòm sao hoàn toàn mới. Chòm sao Sư Tử cường đại giờ trở thành đứng đầu Mười Hai Cung. Sự nghiệp vĩ đại như vậy đặt ở bất cứ thời đại nào cũng vẫn xếp vào hàng đầu. Tình hình chòm sao Bạch Dương lại không như vậy.”

Không ai ngờ Hạc lại nói bắt đầu từ lịch sử, thế nhưng tất cả bất giác bị lời kể của Hạc thu hút.

“Không thể không nói câu này, theo những gì ta đọc được trong điển tịch, chòm sao Bạch DƯơng là chòm sao kỳ lạ nhất mà ta từng thấy. Chòm sao Bạch Dương không thiếu thời điểm cường đại, thế nhưng bọn họ chưa từng trở thành bá chủ Thiên Lộ. Điều này quan hệ trực tiếp tới tín niệm của bọn họ, bọn họ tin vào công lsy và chính nghĩa, bởi vậy mỗi đời chủ nhân Bạch Dương đều là người thiện lương nhân từ công chính quang minh. Chủ nhân chòm Bạch Dương luôn là yếu nhất trong Mười Hai Cung Hoàng Đạo. Rất kỳ lạ. Thế nhưng không ai coi thường chòm Bạch Dương, bởi bảo vệ chòm sao Bạch Dương là Ngân Sương Kỵ.”

Nhịp thở của Lăng Húc chợt gấp gáp hẳn lên.

Hạc liếc mắt nhìn Lăng Húc rồi nói tiếp: “Ngân Sương Kỵ, thương bạc giáp bạc, cưỡi cừu trắng sừng kiếm. Bất cứ thời đại nào nó cũng là một trong những quân đoàn mạnh nhất. Lịch sử của Ngân Sương Kỵ cũng dài như lịch sử chòm sao Bạch Dương, nó mới là người thừa kế chân chính của chòm sao Bạch Dương. Cho tới bây giờ, trong lịch sử Ngân Sương Kỵ từng xuất hiện 296 vị Thương Thánh. Thương xuất Bạch Dương, câu nói này bất cứ thời đại nào cũng không sai.”

Đường Thiên và Lăng Húc cùng trợn mắt há hốc mồm.

Thương Thánh, danh hiệu đó trong bất cứ thời đại nào cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không ngờ con số liên quan tới hai chữ Thương Thánh này lại lên tới vài trăm.

Một cảm giác ngột ngạt khiến người ta nghẹn thở đột nhiên bao phủ mọi người.

Hạc cũng cười khổ, vẫy vẫy tay: “Thật đáng sợ phải không! Ngân Sương Kỵ quy định chỉ Thương Thánh mới có tử cách tỷ võ định ra vị trí thủ lĩnh. Trong lịch sử Ngân Sương Kỵ, thời điểm cường đại nhất có tới chín vị Thương Thánh! Lịch sử chòm Bạch Dương ba trăm trước có thể gọi là thời đại Ngân Sương.”

Mọi người đều tròn mắt ngoác mồm, không nói nên lời.

“Thế nhưng tình hình đó vào ba trăm năm trước lại thay đổi.”

“Thay đổi ra sao?” Lăng Húc gấp giọng nói.

“Khoảng ba trăm năm trước, Ngân Sương Kỵ xuất hiện hai thương pháp thiên tài, Cổ Nam cùng Liên Vũ. Thiên phú hai người cực kỳ xuất sắc, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân như huynh đệ. Vị trí thủ lĩnh tương lai cũng được mọi người cho rằng là một trong hai. Thế nhưng phong ba bão táp, trong một lần nhiệm vụ, Cổ Nam hy sinh, thi thể không tìm dược. Liên Vũ đương nhiên trở thành thủ lĩnh Ngân Sương Kỵ, ba năm sau, chủ nhân Bạch Dương, Tang Minh Không ốm chết, con hắn mới chín tuổi trở thành chủ nhân mới của chòm Bạch Dương. Chuyện này vi phạm truyền thống của chòm sao Bạch Dương khiến nhiều người trong Ngân Sương Kỵ bất mãn. Hai năm sau, chòm sao Bạch Dương nảy sinh chiến tranh cùng một chòm sao khác, Ngân Sương Kỵ trúng mai phục của đối phương, toàn quân bị diệt. Liên Vũ đau lòng quyết định thành lập một doanh mới gọi là Hắc Vũ Kỵ. Bốn mươi sáu năm sau, Liên Vũ mắc trọng bệnh, ba tháng trước khi hắn tạ thế bộ tộc họ Tang xảy ra hỏa hoạn, không ai thoát được. Sáu tháng sau, con trai Liên Vũ, Liên Vĩnh Thành được đề cử làm chủ nhân Bạch Dương.”

“Bản thân Liên Vũ không chỉ là một đại kiêu hùng mà còn thương pháp siêu phàm nhập thánh. Để suy yếu sức mạnh truyền thống của chòm sao Bạch Dương, hắn tự nghĩ ra Hắc Vũ Trấn Hồn Thương, trở thành truyền thừa Hắc Vũ Kỵ. Truyền thừa Ngân Sương Kỵ từ từ biến mất. Từ đời hắn trở đi, chòm sao Bạch Dương tiến vào thời đại Hắc Vũ, chòm sao Bạch DƯơng giờ vẫn trong tay hậu nhân của Liên Vũ. Chòm sao Bạch Dương bước vào thời đại Hắc Vũ nhanh chóng mang thêm tính công kích, nó nhanh chóng lớn mạnh, là một trong những chòm sao mạnh mẽ nhất hiện tại. Sư Tử, Xạ Thủ, Bạch Dương, nó xếp thứ ba.”

Nhìn Lăng Húc sắc mặt trắng bệch, Hạc thở dài một tiếng: “Lăng Húc, nếu ta đoán không sai ngươi rất có thể thuộc về chi của Cổ Nam. Lúc ta đọc được điển tịch này đã rất nghi ngờ Cổ Nam chưa chết. Nếu vậy Thương Tiêm Hải của ngươi rất có thể là Bạch Dương Tinh Thần Thương của chòm Bạch Dương.”

“Bạch Dương Tinh Thần Thương?” Lăng Húc ngây người, ánh mắt quay sang Binh.

Binh đã từng nói cái tên này.

Giọng nói của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: “Đúng vậy, trong thời chúng ta, Bạch Dương Tinh Thần Thương là võ kỹ mạnh nhất chòm sao Bạch Dương.”

“Nói vậy sư phụ ngươi đổi tên nó cũng là muốn ngươi không khiến chòm Bạch Dương chú ý.” Hạc nhẹ giọng nói: “Liên Vũ thanh tẩy vết tích của thời đại Ngân Sương cực kỳ triệt để, chòm sao Bạch Dương bởi vậy đại thương nguyên khí, mất một thời gian dài mới khôi phục như cũ. Tuy đã cách thời Liên Vũ hơn ba trăm năm nhưng ta cảm thấy hậu nhân của hắn chắc chắn vẫn rất đề phòng với Bạch Dương Tinh Thần Thương, có lẽ vì thế sư phụ ngươi mới đổi tên nó là Thương Tiêm Hải. Cũng có thể sư phụ ngươi cũng không biết chuyện, thời của Cố Nam đã xa tới ba trăm năm, cái tên Bạch Dương Tinh Thần Thương sẽ đem tới họa sát thân.”

“Vậy sao Cố Nam không đi báo thù?” Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu: “Chắc chắn do Liên Vũ giở trò quỷ.”

“Không biết.” Hạc trầm ngâm nói: “Có thể là bị thương, Liên Vũ tâm tư kín đáo, sợ rằng hắn bày mưu không dễ trốn như vậy.”

Lăng Húc cảm giác mịt mờ.

Hắn hoàn toàn không ngờ Thương Tiêm Hải trong tay mình lại có liên hệ với chòm sao Bạch Dương, lại mang mối huyết hải thâm cừu như vậy, sư phụ chưa từng nói gì với hắn.

“Tiểu Húc Húc!” Đường Thiên quan tâm nhì Lăng Húc.

Lăng Húc khôi phục tinh thần, gương mặt không còn chút mờ mịt, ánh mắt lại lộ vẻ kiên định: “Ta không biết ta tu luyện rốt cuộc có phải Bạch Dương Tinh Thần THương không. Lịch sử gì đó không liên quan gì tới ta. Mục tiêu của ta là tự tay kết liễu kẻ phản bội, báo thù cho sư phụ.”

Đường Thiên lập tức vỗ ngực: “Yên tâm, Tiểu Húc Húc, ta và Tiểu Hạc Tử sẽ giúp ngươi.”

“Tâm ý các ngươi ta lĩnh.” Lăng Húc lắc đầu: “Thế nhưng ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn! Dùng thương bạc trong tay ta, dùng Thương Tiêm Hải mà sư phụ truyền thụ giết chết hắn.”

Thần sắc hắn vô cùng kiên định.

“Để ta đấu luyện với ngươi!” Đường Thiên giơ tay hô lớn.

Lăng Húc mặt giật giật, bị Đường Thiên vỗ thuẫn vào mặt giờ hắn còn đau, hắn lúng túng nói: “Không cần, Đường Nhất là được.”

“Vậy giờ chúng ta làm sao?” Hạc nhìn hai người, nhún vai: “Giờ không kịp đánh lén lần hai rồi.”

Binh cẩn thân nói: “Không sao, chúng ta lại tìm cơ hội.”

Gương mặt Đường Thiên phấn khởi: “Không! Chúng ta không đánh lén! Đổi thành tấn công trực diện! Thực lực chúng ta đều đã mạnh mẽ hơn, không cần lén lén lút lút, trực tiếp giết tới mới sáng khoái!

“Mắt ngươi thì sao?” Lăng Húc áy náy hỏi, hắn vô cùng động tâm với đề nghị này của Đường Thiên, hắn có thể cảm nhận rõ rệt mình đã trở nên mạnh mẽ, thế nhưng mạnh thêm bao nhiêu? Còn cần một trận chiến để kiểm nghiệm một chút.

Đường Thiên vô cùng đắc ý: “He he, ta có một chủ ý tuyệt diệu, lấy gì bịt mắt phải lại, thế là không bị mắt phải ảnh hưởng rồi!”

Hạc không phản đối: “Mọi người đả tọa khôi phục chân lực, hai canh giờ sau xuất phát.”

๑๑۩۞۩๑๑

Dư Thuận sắc mặt tái xanh. Thống kê thương vong xong. Chỉ va chạm một thời gian ngắn bọn họ đã chết mất mười sáu người, trọng thương bảy người, tổn thất một phần năm. Đối phương lại không hao tổn gì.

“ Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì?” Thùy Thừa hỏi, trong lòng lộ rõ vẻ sợ hãi. Kiếm khách thiếu niên áo đen kia giao thủ với hắn từ đầu tới cuối tới kiếm cũng không rời vỏ, đã áp chế hắn tới mức không thể thở nổi rồi.

“ Hồn tướng dùng đao kia, đao pháp sợ phải cấp đại sư.” Sắc mặt Vĩnh Thu cũng nghiêm nghị.

Hai người không khỏi ngẩn ra.

Dư Thuận biến sắc: “Ngươi không nhìn lầm chứ?”

Vĩnh Thu cười khổ: “Ta cùng Phong Sửu liên thủ còn không áp chế nổi, hồn tướng cấp tám như vậy ngoại trừ võ kỹ cấp đại sư ra ta không nghĩ nổi khả năng nào khác.”

Trong lòng Dư Thuận giật thót, hồn tướng nắm giữ võ kỹ cấp đại sư, đây là một tin rất không tốt. Thẻ hồn tướng hoàng kim giá cả đắt đỏ, mà thẻ hồn tướng đại sư có tiền cũng chẳng mua được. Thẻ hồn tướng đại sư chỉ có thể do võ giả nắm giữ võ kỹ cấp đại sư mới chế tạo ra được, giá trị vượt qua thẻ hoàng kim.

Thẻ hồn tướng đại sư là thẻ hồn tướng võ kỹ hoàn mỹ nhất.

Rất ít người dùng thẻ hồn tướng đại sư triệu hoán hồn tướng, làm vậy thật quá xa xỉ!

Thẻ hồn tướng cấp đại sư ẩn chứa thể ngộ của đại sư về võ kỹ, cực kỳ quý giá!

“Có thể là Tộc Minh không?” Thủy Thừa hỏi.

“Từ đầu tới cuối hắn chỉ dùng một loại đao pháp.” Vĩnh Thu lắc đầu: “Hồn tướng của Tộc Minh tuy mạnh nhưng lại là một loại khác, chúng thường tinh thông vài loại võ kỹ.”

Thủy Thừa không nói gì, trong ba người, Vĩnh Thu hiểu biết về hồn tướng nhiều nhất.

Dư Thuận trầm giọng nói: “Tối nay ta gác đêm! Mọi người nghỉ ngơi cho tốt!”

Thủy Thừa lắc đầu: “Để ta đi, ta thính tai nhất.”

Dư Thuật gật đầu: “Được rồi!”

Ba người ý thức được, trận chiến làn này sẽ gian nan hơn tưởng tượng của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.