Chiến Thần Bất Bại

Chương 250: Chương 250: Nó tên là giáp hồn máy




“Sao lại dùng tài liệu kém cỏi như vậy?” Giọng điệu Mặc Lãnh lộ vẻ không vui, trong mắt lấp loáng lửa giận, theo hắn thấy, thiết kế xuất sắc như vậy tại sao lại sử dụng tài liệu kém cỏi thế này?

Sylar giải thích: “Giá thành của Lôi Tuyết khoảng chừng bốn triệu rưỡi, tiêu tốn chủ yếu là Ô Kim của chúng ta, giá trị khoảng 2 triệu rưỡi, những tài liệu khác khoảng hai triệu.”

Xuất phát từ việc giữ bí mật, Sylar đổi Ô Nha Kim thành Ô Kim, chỉ sai biệt một chữ nhưng người khác cũng khó lòng đoán được.

“Hai triệu tinh tệ.” Mặc Lãnh tức giận: “Các ngươi dùng hai triệu tinh tệ chế tạo thân thể giáp máy?”

Sự chú ý của Mặc Vị Thiên lại bị Ô Kim trong lời nói của Sylar thu hút: “Ô Kim là cái gì?”

“Một loại kim loại có thể thay thế hồn ngọc.” Sylar đã sớm chờ họ hỏi.

“Hồn ngọc!” Mặc Lãnh bị lời nói của Sylar hấp dẫn, trong mắt lấp lánh ánh sáng: “Bộ giáp máy này có võ hồn.”

“Ánh mắt ngài thật tinh tường!” Sylar khen ngợi Mặc Lãnh, nàng biết làm sao để nói chuyện với một bậc thầy như Mặc Lãnh, chậm rãi trả lời: “Ta vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tạo ra một bộ giáp máy thật sự cường đại. Giáp máy đương đại đã xuống dốc rất nhiều so với thời đại tam đại binh đoàn, giáp máy của chúng ta hiện giờ kém xa thời đại binh đoàn Nam Thập Tự. Là vì sao?”

Câu nói này đánh thẳng vào tâm khảm Mặc Lãnh, hắn được coi là bậc thầy máy móc, đương nhiên biết thời đại này kỹ thuật máy móc đã xuống dốc, mà còn là xuống dốc ở toàn bộ các phương diện. Mỗi thợ máy đều hô hào muốn phục hưng kỹ thuật máy móc, nhưng tới tận bây giờ bọn họ vẫn không thấy chút dấu hiệu phục hưng nào.

Ngoại trừ thứ giáp huyết mạch xấu xí kia.

“Vì thời đại không như lúc xưa. Trongt hời tam đại binh đoàn, hệ thống võ kỹ rát mơ hồ không rõ ràng, ít người hiểu biết về võ hồn, mượn lực của máy móc có thể khiến người ta cường đại hơn. Nhưng hôm nay hệ thống võ kỹ đã phát triển tới đỉnh, nghiên cứu võ hồn cũng càng lúc càng nhiều, tu luyện cá nhân hữu hiệu hơn, tác dụng cao hơn. Mà thợ máy chúng ta thì sao? Chỉ là mấy kẻ cổ hủ, quá khứ có huy hoàng đến đâu cũng qua rồi, đâu còn liên quan gì tới hucnsg ta nữa, tương lai và hiện tại mới là của chúng ta.”

Ánh mắt Sylar sáng lên cuồng nhiệt, như có vô số tia lửa đang cháy lên.

“Thờid dại của chúng ta đâu cần giáp máy chính thức. Mọi người đều nói tới giáp máy cường đại, nhưng giáp máy thế nào mới là giáp máy cường đại? Theo ta hiểu là bộ giáp máy thông minh, công cụ thông minh luôn được hoan nghênh hơn côngc ụ cường đại.”

“Giáp máy không phải công cụ!” Mặc Lãnh không vui phản bác.

Sylar không muốn tranh chấp tại vấn đề này, nàng nói thẳng: “Vì sao lại như vậy? Vì võ kỹ hiện giờ quá cường đại, các loại võ kỹ đa dạng có thể thỏa mãn hầu hết yêu cầu của mọi người, nếu uy lực không đủ còn có bí bảo ngôi sao. Vậy chúng ta phải nhận định vai trò của giáp máy là gì? Theo ta hiểu là phụ trợ, phụ trợ tu luyện, phụ trợ chiến đấu, chúng ta có thể tăng cao uy lực chân lực phóng ra bên ngoài, chúng ta có thể khiến võ giả sử dụng võ kỹ bọn họ chưa từng tu luyện. Nhưng tất cả đều cần nó đủ thông minh, đủ linh hoạt, bằng không trong thời đại võ kỹ tinh tế hóa này, nó không có không gian sinh tồn!”

Bộp bộp bộp!

Mặc vị thiên không kiềm lòng nổi vỗ tay tán thưởng: “Đây là những lý luận có lý nhất mà ta từng nghe trong suốt mấy năm qua. Chỉ bằng những lời này nàng đã có thể xưng là bậc thầy.”

Sylar không hề khiêm tốn, nàng ngẩng gò má xinh xắn lên, sắc mặt kiêu ngạo: “Ta đã là một bậc thầy!”

Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh không khỏi chấn động.

Ẩn ý trong những lời này khiến cả hai đều phải suy nghĩ.

Ánh mắt Mặc Vị Thiên clấp lóe, nhưng lại chợt cười nói: “Xem ra hai vị đã chuẩn bị sẵn rồi mới tới, chắc hẳn hai vị không phải tới đây chỉ để nói những lý luận này?”

Sylar thản nhiên nói: “Không sai, ta tới chào hàng Ô Kim cho Mặc gia.”

Mặc Vị Thiên hơi ngạc nhiên, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ đối phương lại định tới chào hàng Ô Kim, hắn trầm ngâm nói: “Lý luận của sylar tiểu thư rất đặc sắc, Lôi Tuyết cũng rất cường đại, nhưng dẫu sao Mặc gia chúng ta cũng không có kỹ thuật này...”

Sylar phóng khoáng nói: “Đương nhiên, ta chuẩn bị bán thiết kế của Lôi Tuyết cho Mặc gia.”

Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh cùng chấn động, hai người đưa mắt nhìn nhau. Mặc Vị Thiên đọc được từ ánh mắt Mặc Lãnh, không tiếc bất cứ giá nào mua lại.

Có điều Mặc Vị Thiên am hiểu thủ đoạn làm ăn, mặt vẫn không đổi sắc: “Đương nhiên chúng ta cũng muốn có thiết kế của Lôi Tuyết...”

Sylar chợt ngắt lời Mặc Vị Thiên: “Trên tay chúng ta còn Ô Kim giá trị khoảng năm tỷ, hơn nữa bản thiết kế của Lôi Tuyết chúng ta cũng không định chỉ bán cho Mặc gia, còn cả Trương gia, bộ lạc Đồng Xanh, thành Thiết Vụ, chòm Thiên Lô vân vân.”

Khóe mắt Mặc Vị Thiên giật giật, Trương gia là chỉ Trương gia của Trương Chi Mặc, những nhà khác cũng đều là thế lực nổi tiếng về kỹ thuật máy móc.

“Mặc gia là nơi đầu tiên chúng ta đến, chúng ta mang theo thành ý. Nếu các ngươi đem chi phí của Lôi Tuyết tăng lên tới sáu triệu tinh tệ, vậy lực chiến đấu của Lôi Tuyết còn có thể tăng thêm. Thiết kế hoàn thiện của Lôi Tuyết là để võ giả cấp sáu sử dụng. Lượng Ô Kim này có thể chế tạo một ngàn bộ Lôi Tuyết!”

Một ngàn bộ Lôi Tuyết, số lượng này khiến Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh cũng phải hít một hơi lạnh.

Mặc Vị Thiên là người quả quyết, không nói hai lời: “Năm tỷ Ô Kim, chúng ta lấy hết!”

Đường Thiên và Sylar nhìn nhau, hai người đều vô cùng vui mừng.

“Bản thiết kế Lôi Tuyết, ta ra giá hai trăm triệu!” Mặc Vị Thiên vô cùng quả quyết.

Sylar hơi giật mình, bản thiết kế Lôi Tuyết nàng vốn chỉ định bán giá hai mươi triệu tinh tệ. Mặc dù thiết kế của nàng rất xuất sắc, cách nghĩ võ hồn cũng rất mới lạ. Nhưng chỉ cần giáp máy của nàng rơi vào thị trường, chẳng mấy chốc sẽ có bản sao chép. Với những thợ máy cấp bậc thầy, những kỹ thuật cấp thấp đó chẳng qua chỉ là một cửa sổ mỏng manh.

“Nhưngt a có một yêu cầu!” Mặc Vị Thiên nghiêm mặt nói: “Ta cần một năm! Trong một năm, bên của các vị không thể bán kỹ thuật này cho bất cứ thế lực nào.”

Sylar và Đường Thiên lúc này mới hiểu ra, Mặc Vị Thiên muốn nuốt sạch, chiếm trước tiên cơ.

Đừng coi thường một năm này, Mặc gia có thợ máy bậc thầy Mặc Lãnh, thu được kỹ thuật về Lôi Tuyết, bọn họ hoàn toàn có thể phát triển ra giáp máy kiểu mới thuộc về mình. Bỏ hai trăm triệu mua một năm, cho dù Sylar cũng không thể không bội phục sự quyết đoán của Mặc Vị Thiên.

“Được!” Sylar đồng ý.

Năm tỷ hai trăm triệu tinh tệ!

Với Đường Thiên và Sylar mà nói, đây là một khoản tiền khổng lồ, thậm chí đủ cho bọn họ mua một tinh cầu vắng vẻ. Đường Thiên và Sylar cũng không khỏi lĩu lưỡi về tài lực hùng hậu của Mặc gia. Chi năm tỷ hai trăm triệu mà mắt không nhíu lấy một cái, quả là đại gia.

Hiệp nghị hoàn thành, bất luận Đường Thiên Sylar hay Mặc Vị Thiên Mặc Lãnh đều không khỏi mỉm cười. Từ việc Sylar và Đường Thiên bán Ô Kim, Mặc Vị Thiên cũng hiểu bọn họ không có ý định bán lâu dài. Mặc Lãnh thì đảo quanh Lôi Tuyết, ngắm tới mê mẩn, sau khi biết Lôi Tuyết có võ hồn, hắn càng nhận ra nhiều kỹ thuật trong đó, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Vừa rồi Sylar nói mình đã là bậc thầy hắn còn có phần không tin, song hiện tại hắn đã không hề nghi ngờ.

“Các ngươi không định buôn bán giáp máy.” Mặc Vị Thiên nhìn Sylar, nếu định chế tạo lượng lớn giáp máy chắc chắn họ đã không bán Ô Kim.

Sylar lắc đầu: “CHúng ta không hứng thú với việc kinh doanh.”

Mặc Vị Thiên không hỏi nhiều, rất nhiều thợ máy chìm đắm trong nghiên cứu, không thích những chuyện thế tục.

Hắn đổi đề tài: “Loại giáp máy kiểu mới này đã hoàn toàn khác với những giáp máy trước kia, chẳng bằng lấy một cái tên mới.”

Sylar suy nghĩ rồi nói: “Vậy gọi nó là giáp hồn máy.”

“Giáp hồn máy... giáp hồn máy...” Mặc Lãnh đọc lại hai lần, gật đầu khen: “Cái tên này rất chuẩn.”

Mặc Vị Thiên vỗ tay: “Hay! Giáp hồn máy! Tên hay lắm!”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kêu rên, mọi người không khỏi biến sắc.

Đường Thiên chợt hiện lên bên cạnh Sylar, bảo hộ nàng phía sau.

Két...

Cửa kho hàng bị đẩy ra, trong ánh sáng mãnh liệt, một bóng người từ từ bước vào.

Sắc mặt Mặc Vị Thiên rất tệ, những hộ vệ bên ngoài là cường gải cấp Thiên Lộ do hắn dùng rất nhiều tiền bạc thuê tới, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có người bị giết chết, thực lực người tới chắc chắn rất cường đại.

Đường Thiên thấy rõ bộ dạng đối phương, không khỏi chấn động.

Toàn thân đối phương mọc đầy cỏ, không một kẽ hở, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh lục như chó sói.

“Thảo Nhân Mộc Tử!”

Mặc Vị Thiên la lên, gương mặt kinh hãi tới trắng bệch.

“Ánh mặt Mặc gia chủ thật tinh tường.” Một giọng nói chói tai vang lên sau đống cỏ, lớp cỏ xanh biếc trải khắp thân hình hắn như một bộ lông.

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”

Ánh mắt xanh của người cỏ hạ xuống Đường Thiên và Sylar, nói như nước chảy mây trôi: “Ta chỉ muốn giết hai người bọn họ.”

Mặc Vị Thiên giật mình, nhưng hắn vốn vô cùng nhạy cảm, đột nhiên nghĩ tới điều gì,t rầm giọng nói: “Ngươi là người của Huyết Giáp Hội?”

“Biết nhiều việc không phải chuyện tốt đâu, Mặc gia chủ.” Ngườ cỏ quay đầu lại nói.

“Nơi này là Mặc Thành! Giết khách của ta ngay trước mặt chủ! Được! Đây là phong cách hành sự của Huyết Giáp Hội ư?” Mặc Vị Thiên sắc mặt trầm xuống.

“Không sai, đây là phong cách làm việc của Huyết Giáp Hội.” Người cỏ không buồn để ý, lớp cỏ khẽ lay động.

Mặc Vị Thiên biến sắc, đối phương không e sợ gì hắn, đây là giết gà dọa khỉ.

“Dáng vẻ người này thật kfy quái.”

Ngay lúc Mặc Vị Thiên vắt hết óc nghĩ cách nào bảo vệ hai người, Đường Thiên lại hỏi một câu không đầu không đuôi khiến thân hình hắn cứng đờ. Khốn kiếp, sao ngươi lại chủ động khiêu khích đối phương cơ chứ.”

“Ừm, Mộc Tử Nhân, hạng 9856 trên Thiên Lộ Bảng hay là hạng 9853?” Đường Thiên gãi đầu, sắc mặt mơ hồ.

“ Hả?” Người cỏ giật mình, bước chân bất giác dừng lại.

Đối phương biêt smình.

Người cỏ ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thiên, gương mặt mơ mơ màng mảng kia không hề có vẻ sợ hãi.

Con ngươi hắn co rụt lại.

Đúng lúc này, Đường Thiên nhếch miệng cười lộ hàm răng trắng buốt uy nghiêm, nói một lời không đầu không đuôi.

“Đánh bại ngươi, thứ hạng của ta sẽ lên thêm vài bậc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.