Chiến Thần Ở Rể

Chương 43: Chương 43: Tần Thanh Tâm thẹn thùng




Nghe Lạc Bân báo cáo xong, Dương Thanh nói: “Làm tốt lắm, tôi muốn nhà họ Hùng không còn đường vực dậy“.

“Chủ tịch cứ yên tâm, tất cả những khu giải trí của nhà họ Hùng đều có tay trong của chúng ta. Lúc bị đóng cửa đều được tiến hành trước mặt mọi người, có nhiều vị khách đã chụp lại làm bằng chứng và tung lên mạng. Hiện giờ, bằng chứng chất chồng như núi, nhà họ Hùng khó lòng trở mình“.

Sau khi báo cáo chi tiết, Lạc Bân bỗng nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “À đúng rồi, tôi còn một việc cần báo với cậu. Hôm nay, người cử cô Tần đi bàn chuyện hợp tác là trưởng phòng nghiệp vụ - Vương Mộng. Cô ta từng làm thư ký cho cô Tần. Từ khi cô Tần quay về tập đoàn Tam Hòa, cô ta lúc nào cũng gây khó dễ cho cô Tần. Có khi Hùng Bác Nhân đã lén mua chuộc Vương Mộng. Cậu có muốn đuổi việc cô ta không?”

“Đuổi việc?”

Dương Thanh cười lạnh: “Đã làm sai thì phải trả giá. Làm gì có chuyện đuổi việc đơn giản như vậy được? Tạm thời đừng đụng tới cô ta, cô ta vẫn còn dùng được“.

“Vâng, thưa chủ tịch!”

Cúp điện thoại, sắc mặt Dương Thanh dần lạnh đi. Tuy nhà họ Hùng rất đáng hận nhưng Vương Mộng càng đáng hận hơn. Nếu lúc trước cô ta từng làm thư ký cho Tần Thanh Tâm, tức là cô ta từng được trọng dụng, giờ lại lấy oán báo ơn, hãm hại Tần Thanh Tâm.

Vừa đúng lúc cô ta chính là cơ hội để thăng chức cho Tần Thanh Tâm.

Ở biệt thự nhà họ Hùng.

Lúc Hùng Bác Nhân vội vàng chạy tới thì thấy dòng chính nhà họ Hùng đã ngồi đầy phòng khách.

Cổ ông ta băng bó băng gạc màu trắng vẫn còn đang rỉ ra máu tươi.

“Bố, bố trả thù cho con đi! Tên khốn đó suýt nữa đã giết con rồi. Nếu không phải con mạng lớn, có lẽ bây giờ con đã chết rồi”, Hùng Bác Nhân khóc lóc kể lể.

“Bốp!”

Hùng Thanh Sơn cho Hùng Bác Nhân một bạt tai, tức giận nói: “Thằng khốn! Quỳ xuống!”

Hùng Bác Nhân mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói: “Bố! Con suýt nữa bị thằng chó đó giết chết, sao bố lại đánh con?”

“Đánh mày?”

Hùng Thanh Sơn giận run người: “Nếu không vì mày là con tao thì tao đã giết mày từ lâu rồi“.

Lão vừa la mắng, vừa hung hăng quơ gậy đánh Hùng Bác Nhân vài cái.

Hùng Bác Nhân quỳ trên mặt đất, tỏ vẻ ấm ức, đỏ mắt nói: “Bố! Cho dù bố muốn đánh con, cũng phải cho con biết lý do đi chứ? Chưa nói rõ ràng đã đánh con, trong mắt bố có còn đứa con ruột này không vậy?”

“Thằng khốn! Mày đúng là thằng khốn kiếp mà!”, Hùng Thanh Sơn cực kỳ tức giận, cơ thể lảo đảo chực ngã.

“Bố!”

Hùng Bác Thành sợ hãi, vội vàng xông tới đỡ Hùng Thanh Sơn.

Ông ta quát Hùng Bác Nhân: “Mày là thằng khốn nạn. Nếu mày không chọc vào nhân vật tai to mặt lớn thì sao nhà họ Hùng lại ra nông nỗi này? Mày không những không biết hối cải mà còn dám cãi lại! Trong mắt mày có còn nhà họ Hùng, còn bố nữa hay không?”

“Tôi chọc vào nhân vật tai to mặt lớn hồi nào?”

Hùng Bác Nhân tức giận nói: “Hùng Bác Thành, anh là đồ hèn hạ. Anh thừa cơ hãm hại tôi là vì sợ tôi cướp đi vị trí người kế thừa của anh hay sao? Sao anh lại vu oan tôi như thế?”

“Người đâu!?”

Hùng Thanh Sơn nổi giận quát: “Đánh, đánh cho tao! Đánh gãy hai chân của thằng khốn kiếp này!”

“Bố! Bố nói gì? Bố muốn đánh gãy hai chân của con!?”, Hùng Bác Nhân không dám tin.

Hùng Thanh Sơn ra lệnh, vài tên đàn ông vạm vỡ xông vào, ấn Hùng Bác Nhân ngã xuống đất.

Tới lúc này Hùng Bác Nhân mới nhận ra, bố thật lòng muốn đánh gãy hai chân của mình.

“Bố, con biết sai rồi, con sẽ không cãi lại bố, cũng không dám tranh giành vị trí thừa kế của anh trai nữa. Cầu xin bố tha cho con, con thật sự biết sai rồi”, Hùng Bác Nhân cuống lên, vùng vẫy kịch liệt làm rách miệng vết thương trên cổ, máu tươi thấm đỏ cả băng gạc.

Hùng Thanh Sơn tới trước mặt Hùng Bác Nhân, bình tĩnh nói: “Bác Nhân, mọi sai lầm đều phải trả giá lớn. Đừng trách bố độc ác, là con có lỗi với nhà họ Hùng. Bố không thể vì con là con bố mà không xử phạt được, bố phải làm như này mới bảo vệ được nhà họ Hùng“.

“Bố, rốt cuộc con đã làm sai điều gì mà phải chịu hậu quả như này?”, cổ Hùng Bác Nhân đau nhức, nhưng ông ta chỉ mong biết được sự thật.

“Con chọc phải người không nên chọc, khiến cho tất cả khu giải trí của nhà họ Hùng đều bị đóng cửa”, Hùng Thanh Sơn chầm rãi nói, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.

“Sao cơ?”

Hùng Bác Nhân sợ tái mặt: “Bố, sao có thể như vậy được? Chúng ta là gia tộc lâu đời đã bám rễ ở Giang Hải này mấy chục năm nay, làm gì có ai dám niêm phong địa bàn của chúng ta chứ? Chắc là mọi người nhầm rồi phải không? Với lại, con không hề đắc tội nhân vật quyền quý nào cả?”

Người nhà họ Hùng lạnh lùng nhìn Hùng Bác Nhân, chỉ muốn xông lên đánh ông ta một trận.

Trong lòng Hùng Bác Nhân nặng trĩu, bỗng ý thức được nhà họ Hùng hình như xong đời thật rồi.

“Sao lại không thể? Mọi thứ đã rành rành ngay trước mắt, còn để bàn cãi nữa đâu?”

Hùng Bác Thành cũng giận dữ quát: “Đúng là ngu đần, ngay cả mình đã đắc tội ai cũng không biết“.

“Ngoài chuyện hãm hại một thằng rể vô dụng của gia tộc nhỏ thì con không có xích mích với ai cả!”

Lúc này, Hùng Bác Nhân vẫn rất hoang mang, ông ta thực sự không rõ mình đã đắc tội ai, nhưng chỉ một thoáng sau ông ta đã đơ ra.

Ông ta nhớ lại lời Dương Thanh nói trước khi rời đi, nhất thời trợn trừng mắt nói: “Không thể nào, nhất định không phải nó. Nó là thằng con rể ăn hại bị đuổi khỏi gia tộc, sao có thể làm sụp đổ nhà họ Hùng được chứ?”

“Mày nói gì? Cậu ta là ai?”, Hùng Bác Thành nắm được trọng điểm, hung hăng bước tới nắm lấy cổ áo Hùng Bác Nhân, tức giận hét lên.

“Nói mau!”, Hùng Thanh Sơn cũng giận dữ quát.

“Là Dương Thanh, thằng con rể ăn hại bị nhà họ Tần đuổi khỏi gia tộc“.

“Chính nó, chính nó đã hủy hoại thằng Vĩ, còn đánh thằng Vĩ đến mức bị thương nặng. Vết thương của con cũng là do nó cả“.

“Nó nói sẽ hủy diệt nhà họ Hùng, khiến cho con hối hận“.

Hùng Bác Nhân sợ hãi, nói năng lộn xộn.

“Quả nhiên là do thằng khốn này!”, Hùng Bác Thành đá Hùng Bác Nhân ngã lăn xuống đất.

Hùng Thanh Sơn hít sâu một hơi, trong nháy mắt ánh mắt trở nên sắc bén, trầm giọng nói: “Đánh gãy chân nó cho tôi!”

“Đừng mà... A...”, trong biệt thự nhà họ Hùng vang lên tiếng kêu rên đầy đau đớn.

“Bác Thành, sáng mai con đưa thằng trời đánh này tới cầu xin người đó tha thứ đi”, sau khi nói xong, Hùng Thanh Sơn quay người trở về phòng ngủ.

Đáy mắt Hùng Bác Thành thoáng hiện lên tia nhìn sắc bén: “Vâng, thưa bố!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.