Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 80: Chương 80: Ta là ngươi, ngươi là ta




Tác: LÃo Mạc 20

***

Bất quá, cuộc chiến vẫn chưa đến hồi gay cấn nhất, vì đại năng luôn là người xuất hiện sau cùng để định thế cục.

Mạc Hiểu Nam đến bây giờ vẫn còn lâm vào ngủ sâu, tuy không biết vì lý do gì mà đến lúc này vẫn chưa tỉnh lại, dù thương thế đã được chữa khỏi sáu phần, Lâm Phi Nhi lúc này đang lấy khăn lau người cho hắn, thì nhận được tin từ Dương Hàn gửi đến, bảo Thượng Viên đã xuất hiện, hiện tại đang kịch đấu bên trong sơn cốc cạnh quảng trường Thánh Tích, cầu nàng viện trợ gấp, vì Thượng Viên tu vi đã ngang ngửa nàng, mà Vu Chính ngôn chỉ mới vừa đột phá Tạo Hóa mấy năm gần đây nên cơ bản không thể đánh lại.

Lâm Phi Nhi nhận được liền nhìn Mạc Hiểu Nam trong mắt hiện lên vẻ sầu lo, nhưng cuối cùng nàng vẫn bị hiểm cảnh trước mắt thuyết phục, dù sao Bách Niên Cung cũng là do hắn gầy dựng nên, không thể để mất mặt như thế này được, nàng trước khi đi cũng để lại cho hắn một lời nhắn, còn dùng tiên trận để bảo vệ nơi này. . Ngôn Tình Sắc

Bên kia Thượng Viên dường như nghiền ép Vu Chính Ngôn, hai Tạo Hoá cảnh đánh nhau nửa ngày, ngàn dặm xung quanh Thánh Tích đã biến thành một mảnh tử địa, không hề có bất kỳ sự sống nào, lúc này Vi Chính Ngôn lựa chọn rút lui để Lâm Phi Nhi lên áp trận, vì hắn đã bị thương khá nặng, nếu như đánh với Tạo Hoá Địa Cảnh thì hắn cũng không có chật vật như thế, đằng này đánh với Thượng Viên một mãnh tướng đứng top mười sáu của Ma tộc, thử hói một thiên tài như hắn có thể kéo dài thời gian đến thế này thì cũng quá lâu rồi, huống chi cách hai tiểu cảnh giới.

“Khụ! Khụ! Sư nương người nhớ cẩn thận, ả này thực sự rất mạnh!”

Lâm Phi Nhi một bên đỡ Vu Chinh Ngôn, còn cho hắn uống một viên đan dược để khống chế thương thế, sau đó giao cho Dương Hàn đưa về Bách Niên Cung.

“Thượng Viên đạo hữu lâu rồi không gặp, tu vi cũng tinh tiến không ít!” Lâm Phi Nhi lúc này cũng chào hỏi đàng hoàng.

Còn nữ nhân mang ngọc trạc đứng ngạo nghễ như ma thần, lúc này cười ngâm nói: “Lâm tiên tử quá khen, thiếp thân cũng thấy mình mạnh hơn khi trước không ít, liệu hôm nay có thể so tài với Lâm tiên tử một lần nữa hay không?”

Đáp lại, Lâm Phi Nhi cũng mỉm cười cầm chắc trường kiếm trên tay, một miệng nhẹ nhàng nói: “Đạo hữu cũng không cần phải khiêm tốn như vậy, muốn so tài thứ cứ lên cần gì phải dài dòng như thế!”

Thượng Viên nghe được cũng hơi tức giận lập tức vác đại đao lao đến, một đao bổ xuống người Lâm Phi Nhi.

Ầm!!!

Tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang dội cả không gian, thiên hoả bốc ra văng xa trăm dặm, trên trời mây cũng bị đao ý kiến ý cắt thành mảnh nhỏ, cuồng phong bão táp quét ngang tứ phương, sát ý ngập trời, thiên địa linh khí ngưng trệ sau đó bay tán loạn.

“Tiếp!” Thượng Viên thu đao sau đó chém liên hoàng mấy ngàn đao.

“Để xem hôm nay ai trong chúng ta phải chết!!!” Giọng nói ngạo mạn đầy ma khí vang vọng khắp Thánh Tích

Uy áp do hai người giao phong đè nát cả không gian.

“Thiên Địa Pháp Tướng, Tử Ngạn Ma Tôn!” Thượng Viên lúc này thi pháp triệu hồi pháp tướng, một Ma thần viễn cổ sáu tay xuất thế cao mấy vạn trượng, sáu tay cầm sáu thanh lục phổ thần khí, khí thế vô song thôn phệ thiên hạ.

“Chết đi!! Chết đi!! Chết đii!!! HA HA HA!!” Thượng Viên lúc này cũng trở nên điên cuồng.

Thế nhưng, Lâm Phi Nhi vẫn bình tĩnh ứng đối, nàng điểm nhẹ vào không trung một tia hàn băng xuất hiện, không gian đình trệ bốn phía Thánh Tích tất cả các pháp trận nàng chuẩn bị đều được kích hoạt, ngút ngàn băng liên từ từ chớm nở cộng hưởng với mắt trận, toàn bộ trung tâm Thánh Tích bỗng chốc hóa thành một toà đại trận.

“Cực Hạn Chi Băng, Băng Quan Vĩnh Hằng!” Lâm Phi Nhi kết ấn phối hợp với đại trận.

Hàn băng này bỗng nhiên hóa thành băng quan, chỉ trong thời gian không đến một phần ngàn của một giây đã bao phủ Thượng Viên cùng Pháp Tướng vạn trượng vào trong đó, đến nỗi Thượng Viên không có nổi một chút phản ứng nào, khi nhận ra thấy mình đã ở trong băng quan, pháp tướng bị băng quan tiêu trừ ngay lập tức biến mất, thần trí Thượng Viên cũng bị giam cầm, Ma khí trì hoãn cơ thể rơi vào trạng thái ngủ đông, dần mất đi ý thức.

Trận chiến chỉ diễn ra chưa đến ba phút, một Tạo Hoá Thiên Cảnh đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Lâm Phi Nhi thu tay lại, băng quan cũng thu nhỏ rơi vào lòng bàn tay nàng.

“Ngươi ở bên ngoài thì có lẽ ta khó đối phó, nhưng một khi đã vào địa bàn vào sân nhà của ta, thì cũng chả khác gì một con dê đi vào miệng cọp cả!”

Trong lúc này, một quỷ trảo khổng lồ đột nhiên xuất hiện bao phủ về phía nàng, sức mạnh hơn nàng mấy lần.

“Thả ra!!!!”

m thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp Thánh Tích, đến nối Vu Chính Ngôn được Dương Hàn đưa đi cũng nghe được, hắn lắp bắp.

“Quỷ Nha lão nhân sao lại có mặt ở đây, không phải hắn đang….”

“Nguy to rồi, Ma tộc lần này muốn thâu tóm Thánh tích của chúng ta!!”

Vu Chính Ngôn nhìn về hướng của Lâm Phi Nhi truyền âm, nhưng được một đoạn thì bị đánh gãy.

Khục! Hắn ho ra một ngụm máu, Dương Hàn thấy không ổn ngay lập tức tăng tốc, mở ra mổ thông đạo không gian trốn vào trong đó.

….

Lâm Phi Nhi lúc này chĩa kiếm lên trời, chém ra một kiếm, kiếm này tiêu tốn hết một phần ba linh khí trong cơ thể nàng.

“Bạch Phong Thiên Nhận!”

Ầm!!!

Kiếm khí vừa va chạm với quỷ trảo kia, thì ngay lập tức tạo thành một vụ nổ long trời lở đất, Lâm Phi Nhi cũng bị hất bay ra xa, như hai mắt vẫn nhìn đăm đăm thân ảnh già nua gầy gò, hai mắt sâu hóm đứng trên kia.

Hắn không mở miệng nhưng cũng có một âm thanh long trời lở đất vang lên.

“Cố chấp!!”

Thiên địa linh khí bỗng dưng đọng lại hoá thành một quỷ trảo lớn hơn, uy năng cường hoành hơn khi nãy gấp bội, một đòn này hiển nhiên là muốn đánh chết Lâm Phi Nhi.

Nàng lúc này cũng không ngờ đến, lần này Ma tộc lại dám làm lớn chuyện đến như thế, phái ba cường giả Tạo Hoá cảnh đến thì không nói, lại còn phái Tạo Hoá Chí Tôn nhị trọng đến đây, đúng thật là không để Phong chủ vào mắt.

Lúc này, một âm thanh trẻ trung vang lên, trong đó còn mang không ít tiếu ý: “Không ngờ Giáng Long tiểu nhi lại phái tên tiểu tốt ngươi đến đây chỉnh đốn thê tử ta, thật đúng là không biết tốt xấu.”

Bàn tay khổng lồ trên trời cũng bị phá nát, linh khí tan ra hoà lại vào trời đất.

Lão giả kia bập bùng sát ý, gào thét: “Ngươi muốn chết!!!”

“Vô Hạn Tử Địa!!!”

Mặt đất cùng không gian lúc này nứt toát ra, vô số quỷ trảo, quỷ hồn từ bên trong chui ra, linh khí hoá thành tám quỷ trảo cùng đánh về một hướng, ở đó có một thân ảnh màu trắng, rất sáng chói nên không hề nhìn thấy mặt mũi gì cả.

Nếu như Tạo Hoá Chí Tôn nhị trọng dính một chiêu này chắc có lẽ không tàn cũng phế.

“Định!”

Không gian ngay lập tức đông kết lại, quỷ trảo to nhỏ, quỷ hồn gào thét cũng đông cứng lại, sau đó tan biến hoá thành vô tận linh khí tan vào không gian, khiến cho nồng độ linh khí tăng lên mấy lần, dù sao cũng là sát chiêu của Tạo Hóa Chí Tôn.

Nhưng lão giả kia cũng không ngờ đến, đối phương chỉ nói ra một chữ đã có thể hoá giải sát chiêu bản mệnh của hắn, lão giả kia cũng mập mờ lên tiếng: “Các hạ là ai, dám xen vào chuyện của Ma chủ chúng ta!”

Thanh âm trẻ tuổi kia lại vang lên: “Ngươi đúng là không để ý những gì bản tôn nói, vậy thì để bản tôn nhắc lại một lần cho ngươi nghe, nhưng cái giá phải trả là mạng của ngươi!”

“Ta nói Giáng Long tiểu nhi kia thật đúng là không biết tốt xấu, đến thê tử của ta hắn cũng dám động vào, thật uổng công khi xưa ta tha cho hắn một mạng!”

“Mà không sao, hắn trước sau gì cũng phải chết, nhưng trước khi hắn chết ta sẽ tiễn ngươi đi trước, để ngươi xuống đó xây nhà, sau đó chờ Giáng Long tiểu nhi xuống đó ở cùng!!”

Bóng trắng kia đưa tay, một cỗ thần bí chi khí lập tức nhưng đọng bao bọc lão giả kia lại.

Lão giả lúc này phản ứng lại, ra sức giãy dụa nhưng càng giãy dụa hắn lại càng cảm thấy cơ thể mình suy yếu.

Trong lòng hắn một loại sợ hãi không tên chợt hiện ra, thứ sợ hãi mà hắn đã quên từ rất lâu, rất rất lâu, hắn hét lên một tiếng: “Ngươi không thể giết ta, không thể giết ta, Giáng Long đế tôn sẽ không tha cho ngươi, không tha cho ngươi!!!!!!”

Hắn trong bóng tối không ngừng gửi tin về cho Giáng Long, nhưng không có cái nào thành công, tất cả đề bị một bức tường vô hình ngăn cách.

“Không tha cho ta? Đúng là nực cười làm sao, ngươi bây giờ có chết ở đây hắn cũng không dám đến đây lấy xác ngươi về, à quên một lát nữa là ngươi đã không còn trên thế giới này, Hahaha” Đạo thân ảnh lúc này cười to, giọng cười làm cho người ta có cảm giác tuyệt vọng.

Lâm Phi Nhi nhìn thấy đạo thân ảnh đó, hai mắt phiếm hồng nước mắt rơi như mưa, buông kiếm bay thẳng về phía đạo thân ảnh kia, nghẹn ngào lên tiếng.

“Phu quân!!!”

“Phu nhân!!!”

Đạo thân ảnh được bao bọc bởi ánh sáng kia lúc này giang hai tay ra, ánh sáng trên người cũng từ từ tan vỡ, lộ ra một khuôn mặt điển trai, mái tóc trắng phất phới sau lưng, đôi mắt hồng nhạt mang đầy yêu thương, ôm nàng vào lòng.

“Để vi phu sờ thử mấy năm nay phu nhân nhà chúng ta có mập thêm chút nào không!”

Lâm Phi Nhi ngại đỏ mặt, uất ức nói: “Chàng…”

Hắn mỉm cười không nói chỉ hôn mạnh lên môi nàng một cái, sau đó ôm nàng vào trong lòng, tận hưởng thời khắc này, sau đó lại mở miệng nói.

“Ta bây giờ chỉ là một đạo hình chiếu của mười mấy vạn năm về trước mà thôi, chẳng qua bao lâu nữa sẽ biến mất, cho nên đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.”

“Phu quân, chàng…” Nghe câu nàng nước mắt nàng lần nữa tuôn ra.

Nhưng Mạc Hiểu Nam lúc này lại cười ngâm, xoa nhẹ vết nước mắt trên khuôn mặt nàng: “Không cần phải buồn, chẳng phải phu quân nàng vẫn còn đứng đây sao?”

“Nhưng mà, nhưng mà…..”

Hắn đưa tay điểm đôi môi căng mọng của nàng lại: “Không cần phải như thế, kiếp trước hay kiếp sau gì thì nàng cũng sẽ mãi là phu nhân của ta.”

Đôi tay vuốt ve khuôn mặt căn bóng nhiều năm không gặp, hắn khẽ mỉm cười sau đó ôn tồn nói: “Bây giờ phu quân nàng phải đi rồi, thế giới này không còn chỗ cho đạo thần thức này của ta tồn tại, nó đã bắt đầu bài xích ta và chẳng bao lâu nữa đạo thần thức này sẽ tiêu biến, nhưng trước khi đi phu quân nàng có món quà cuối cùng tặng nàng, món quà khi trước ta không kịp tặng nàng.”

Hắn đưa tay lên, từ trong cơ thể Mạc Hiểu Nam vô số xiềng xích bay ra, đó là xiềng xích trên linh hồn Mạc Hiểu Nam, lúc này linh hồn đã hoàn toàn được tự do, xa xa đó là Tiêu Dao Tử đang nằm bất lực trong pháp bảo của hắn, ý thức của cũng bị đạo thần thức kia phong bế.

“Đây là Tử Nhật Xích, nó cấu thành từ đạo, thứ mà khi trước ta mượn thiên đạo suy diễn cho nàng, nếu như hấp thu thì việc đột phá Tôn cảnh không còn là chuyện xa vời, nhưng có một chuyện ta cần nàng phải nhớ kỹ, đừng cố gắng tiếp cận giúp đỡ hắn…. À ừm, cũng coi như là ta đi, nếu không tương lai sẽ xảy ra biến cố không thể lường trước được, còn nếu…” Nói đến đây hắn cười nham hiểm, tay sờ sờ bụng nàng.

“Phu quân, chàng…” Mặt Lâm Phi Nhi hồng thấu không nói được lời nào.

“Không sao, không sao… hắn là ta và ta cũng là hắn, ta kiếp trước không làm được thì để ta kiếp này làm thế, mọi chuyện cũng không đến nỗi bị tag NTR.”

Hắn nhân cơ hội nàng đang mông lung, thì đưa tay nhẹ nhàng đánh ngất nàng, nhanh đến nỗi Lâm Phi Nhi cũng không kịp phản ứng, nàng chỉ biết một cỗ buồn ngủ ập đến, hai mắt díu xuống không cưỡng lại được, cho đến khi xung quanh chỉ toàn là màu đen, hắn một tay bế nàng lên tay kia cầm Tử Nhật Xích bóp nát, hoà tan nó vào linh hồn của nàng, đống xích này cũng thiếu mất một sợi mà lúc trước Mạc Hiểu Nam đánh tan, nhưng đối với cấp bậc Tạo Hoá Thiên cảnh như Lâm Phi Nhi mà nói, một chút đó chẳng là gì, chỉ cần bế quan vài chục năm là đã lấy lại.

Nhưng cũng nhờ sợi xích đó mà Mạc Hiểu Nam có thể điền tên lên Đạo bảng, vì vậy cũng đủ nói lên độ khủng bố của nó.

Tia thần thức kiếp trước của Mạc Hiểu Nam lúc này cũng từ từ tan biến đi.

Trước khi tan biến đạo thần thức này đứng trước linh hồn Mạc Hiểu Nam, đưa tay điểm vào mi tâm Mạc Hiểu Nam.

“Những gì ta kiếp trước không làm được đành nhờ ngươi vậy…..À ừm, dù sao ta với ngươi cũng là một chuyện của ta cũng là của ngươi, nhưng cũng không để ngươi một mình gánh vác hết được, ta sẽ để lại một truyền thừa, khi ngươi đến Tạo Hoá Chí Tôn cửu trọng nó sẽ kích hoạt, vậy nên cố gắng đừng chết, đừng để ta phải thất vọng.”

“Con đường này của chúng ta đã chú định là phải bước tiếp, không bước thì đồng nghĩa với việc từ bỏ, mà từ bỏ chắc chắn sẽ đối mặt với cái chết, mong ngươi cố giữ đạo tâm kiên định, đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ đại sự.”

“Đến đây thôi… tạm biệt kiếp sau của ta, chúc ngươi khỏe mạnh, nhớ chăm sóc tốt cho thê tử chúng ta, đó là lời hứa mà kiếp trước và kiếp này chúng ta đều nói, mong ngươi có thể thay ta thực hiện nó.”

Nói xong đạo thần thức kia cũng từ từ tan biến, không để lại bất cứ thứ gì, giống như hắn chưa hề tồn tại.

Quỷ Nha bên ngoài cũng đã hoàn toàn biến mất trong mớ vật chất thần bí kia, cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, chỉ có nhẫn trữ vật vẫn còn nguyên trong vật chất kia không hề biến mất.

Kết giới bao phủ trung tâm Thánh Tích lúc này cũng mở ra, mọi thứ bên trong cũng chỉ còn lại là mảnh đất hoang tàn, nhưng linh khí lại nồng đậm cùng cực, cho thấy chẳng bao lâu nữa thì nơi này sẽ xanh tươi trở lại.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng khôi phục ý thức, nhưng mọi thứ phía trước vẫn còn rất mơ hồ, hắn vừa được trải nghiệm một thứ kinh khủng không thể miêu tả nổi bằng lời.

Nhưng khi hắn hồi phục hoàn toàn, thì nhận ra mình đang một tay bế Lâm Phi Nhi, nàng đang ngủ say trong lòng hắn, hai khóe mi vẫn còn vương vấn nước mắt, dải hoàng hôn đỏ rực trên má nàng vẫn còn chưa rút đi, vì vậy nhìn nàng rất ướt át mê ly không thể tả được, một phần là do nàng có dung nhan mỹ lệ có thể khiến chúng sinh sao động, đến cả nữ nhân cũng có thể bị mê hoặc chứ đừng nói cho là hắn.

Con tim lúc này chợt tăng tốc giống hệt như lúc gặp Dao Lạc Tuyết, hắn chỉ biết mím miệng cười khổ, lấy tay lau khô nước mắt cho nàng, vì hắn càng nhìn nàng như vậy thì tim lại càng đau.

Đến lúc này hắn nhận ra, cơ thể của mình đang ở trong trạng thái kích hoạt Niệm lực, hắn nhớ là mới vài ngày trước hắn vẫn còn ở trong sơn động sao bây giờ lại ôm Lâm Phi Nhi chạy ra đây rồi, hắn suy nghĩ sau đó nói thầm: “Chẳng lẽ mình bị mộng du tự tay ôm Lâm Phi Nhi chạy ra đây hả ta?” Hắn lấy tay còn lại gãi gãi đầu.

Cuối cùng không suy nghĩ nữa, ôm Lâm Phi Nhi trở về hang động lúc trước, lấy ra một chiếc giường trúc trải lên đó một tấm chăn bông, cuối cùng mới đặt nàng xuống, mọi thứ đều nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi không một động tác thừa, hắn lúc này cũng nhận ra mỗi khi nhìn vào gương mặt Lâm Phi Nhi thì trong lòng lại dâng lên cỗ cảm xúc khó kiềm chế, nhịp tim cũng tăng lên, chỉ biết ngồi bên cạnh nắm lấy tay nàng, dù sao lúc hắn khó khăn nàng cũng ở bên hắn chăm lo cho hắn giống như Dao Lạc Tuyết vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.