Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 86: Q.1 - Chương 86: Ngươi là người của bổn cô nương (Hạ)






“Từ nay về sau, ngươi là người của bổn cô nương.”

Một câu, mang theo giọng nói của một đứa trẻ, lại bá đạo đến mãnh liệt.

Một câu, đơn giản như vậy liền quyết định thân phận hiện tại của Hiên Viên Dạ.

Nam nhân của Lãnh Loan Loan.

Hiên Viên Dạ cực kì ngạc nhiên, thật không ngờ sau một phen điều kiện lại sẽ là như vậy. Hắn thành người của nàng? Nhưng không phải nàng là tiểu Hoàng Hậu của hắn sao? Không biết nên khóc hay cười đây, không nghĩ tới đế vương một nước như hắn cũng có lúc bị người ta ở trên mình. Nhưng, ngón tay thon dài vuốt ve cái trán trơn bóng, nam nhân của nàng? Cảm giác cũng không tồi…

“Tốt lắm, nam nhân. Ta muốn đi Lãnh cung một chuyến, ngươi làm gì thì làm đi.”

Lãnh Loan Loan phất phất tay với Hiên Viên Dạ, cảm giác này tốt hơn so với tưởng tượng của mình. Không phiền não, không bi thương, nàng chủ động tất cả. Có lẽ không bao lâu, nàng sẽ chân chính yêu thương hắn cũng không chừng.

Một cửu tuổi nữ đồng gọi hắn là nam nhân, cảm giác thật đúng là quái dị.

Hiên Viên Dạ nhịn không được khóe miệng co rúm lại, con ngươi thâm thúy như màn đêm kiên định nhìn nàng, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng kháng nghị:

“Tiểu Hoàng Hậu, nàng có thể đổi xưng hô hay không? Trẫm dù gì cũng là vua một nước, nếu bị người ta nghe thấy thì mặt mũi để đi đâu?” Có thể tưởng tượng nếu bị kẻ khác nghe được, bọn họ khẳng định cười đến rút gân. Tuy nhiên, hắn nhất định sẽ giết bọn họ diệt khẩu.

Lãnh Loan Loan liếc mắt một cái, cười:

“Vậy muốn gọi là gì? Hiên Viên ca ca, hay là Dạ?” Trừ phi, ngươi muốn tìm cái chết.

“Không cần, không cần.” Hiên Viên Dạ khoát tay, cách gọi giả tạo như vậy, hắn cũng không cần. “Có người ngoài, gọi ta là Hoàng Thượng đi. Không có người khác, tùy tiện cho nàng gọi như thế nào cũng được.”

Nữ tử kia vẻ mặt sát khí, hắn vẫn không nên chọc giận nàng. Miễn cho chuyện vừa mới xoay người một cái, người đã mất tích. Hắn cũng không muốn nhớ đến lúc mình biến thành người ngã ngựa, lại càng không muốn nhớ những lo lắng cùng đau lòng ấy.

Xem như ngươi thức thời.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, vẫy vẫy tay.

“Ôm ta.” Lúc mới đầu, nàng tiến cung còn có một nguyên nhân. Đó là hắn, hời hợt thì cũng đủ tuấn tú, nhìn thì cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Thứ hai chính là dáng người tạm chuẩn, làm cỗ kiệu di động mềm mại thì rất tốt.

Hiên Viên Dạ vươn cánh tay, Lãnh Loan Loan nhảy vào. Hai tay ôm lấy cổ của nàng, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng rồi dựa vào vai hắn, tự động tìm vị trí thoải mái.

Hiên Viên Dạ cảm nhận được thân thể nhỏ bé ấm áp trong lòng, chóp mũi nhàn nhạt ngửi thấy hơi thở ngây thơ chất phác. Trong lòng thở dài, tiểu nữ vương bá đạo vừa rồi nói không cho hắn chạm đến nữ nhân khác, phải bảo vệ thân thể sạch sẽ. Nhưng mà, tiểu Hoàng Hậu của Trẫm, đến khi nào thì nàng mới lớn đây?

“Đúng rồi, Loan Loan. Rốt cục là nàng từ nơi nào trở lại cung? Người của Trẫm chung quanh cung sao lại không nhìn thấy nàng?” Hiên Viên Dạ triệu Nhũ mẫu tiến cung đã dự đoán Lãnh Loan Loan chắc chắn trở về, vì thế trong ngoài Hoàng cung đều bố trí người canh gác. Nhưng không ngờ đến sau ba ngày, sau khi hắn đã mất hết kiên nhẫn, nàng lại xuất hiện ở Phượng Nghi cung. Nghĩ thế nào cũng không ra nàng từ nơi nào về cung? Còn cảm thấy thân thế của nàng không đơn giản chỉ là Thiên kim Lãnh phủ như vậy, ngoại trừ là chủ nhân phía sau màn của Duyệt Hương Các, nàng còn có thân phận thần bí gì mà người ta không biết đây?

Lãnh Loan Loan cười nhạo, nàng đương nhiên biết trong cung nơi nơi canh gác cả chỗ sáng lẫn góc tối, chờ đợi nàng xuất hiện. Nhưng mà, nàng ngu ngốc đến vậy sao? Nếu nghênh ngang từ bên ngoài trở về không phải rước thêm chuyện cho người ta bàn tán sao, làm chuyện nói dối rằng nàng trúng độc tự sụp đổ. Nếu lọt ra ngoài cung, chỉ sợ làm Tướng quân lão cha mong nhớ.

“Loan Loan, nói cho Trẫm đi, Trẫm thật sự rất tò mò.” Hiên Viên Dạ nhìn Lãnh Loan Loan tươi cười hờ hững, càng cảm thấy tò mò. Chẳng lẽ trong Hoàng cung có mật đạo thông ra ngoài cung? Không đúng, hắn lớn lên từ nhỏ trong cung, không phát hiện có mật đạo hay những thứ linh tinh khác? Huống chi cho dù có, Loan Loan mới vào cung sao mà hiểu biết hết được?

“Chờ lúc ta muốn nói mới nói cho ngươi.” Lãnh Loan Loan lờ đi câu hỏi của Hiên Viên Dạ. Nếu hiện tại nói cho hắn, về sau nếu nàng rời cung, không phải sẽ tự tìm phiền toái sao?.

Hiên Viên Dạ bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh câm miệng nuốt tất cả tò mò vào trong bụng. Aiz, quả nhiên nàng là tiểu khắc tinh của hắn, đường đường là vua của một nước cũng có lúc vô lực.

Chi…

Đẩy cửa ra, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi. Ấm áp, mùi hoa xông vào mũi, mùa hoa cỏ tươi mát.

Hứa Mậu cùng Nhũ mẫu đều cung kính canh giữ ở ngoài phòng, nhìn vẻ mặt sủng ái của Hoàng Thượng ôm Lãnh Loan Loan đi ra, đều có chút giật mình. Tuy nhiên, về sau cũng là vui mừng. Nhũ mẫu tất nhiên là vui cho Tiểu thư, có thể được Hoàng Thượng sủng ái; còn Hứa Mậu là vì nhìn thấy Hiên Viên Dạ vui vẻ qua mấy ngày u ám.

“Nhũ mẫu, ta muốn đi ra ngoài một chút. Người ở đây chờ ta đi.” Lãnh Loan Loan quay đầu nói với Nhũ mẫu, sau đó lại nói với Hứa Mậu một bên.“Làm phiền Hứa công công triệu hồi thái giám, cung nữ trong Phượng Nghi cung trở về, chiếu cố Nhũ mẫu.”

“Tiểu thư, Nhũ mẫu có thể tự mình chiếu cố mình.”

“Dạ, Hoàng Hậu nương nương.”

“Cứ làm như vậy đi, không được dị nghị.” Lãnh Loan Loan vung tay, khí phách quyết định nói. Nhũ mẫu không quen cuộc sống trong cung, đương nhiên phải tìm người giúp nàng.

“Để ta xuống dưới đi.”

Quay đầu nhìn Hiên Viên Dạ, ánh mặt trời rơi trên tóc của nàng, tựa như vài chấm nhỏ óng ánh, trông rất đẹp mắt. Trong đôi mắt to linh động in khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Hiên Viên Dạ, trên mặt hắn vẫn lộ vẻ sủng nịch tươi cười.

“Nàng thật sự muốn đi một mình sao?” Hiên Viên Dạ cũng không quên chuyện Lâm Nhã Như hãm hại Loan Loan, tuy rằng Loan Loan phát hiện nên Lâm Nhã Như mới thất bại, nhưng hiện tại Nhã phi bị đày Lãnh cung, ai biết nàng có uất hận càng sâu hay không, cho dù có ngư tê võng phá (mất cả chì lần chài).

“Vô nghĩa.”

Lãnh Loan Loan đẩy gương mặt đang gần sát của Hiên Viên Dạ ra. Hơi thở của hắn đọng trên mặt nàng, có chút ngứa, không thoải mái. Hơn nữa nàng là một linh hồn mười bảy tuổi, thân thể bé gái chín tuổi này đối với một tuyệt sắc mỹ nam, thật đúng là không phải chuyện gì hay ho lắm. Nhẹ nhàng nhảy xuống, mái tóc bồng bềnh rơi thành một độ cong xinh đẹp.

Đúng lúc Hứa Mậu đi gọi cung nữ, thái giám, ai nhìn thấy cảnh này cũng đều ngây ngẩn cả người. Hóa ra tiểu Hoàng Hậu sống không còn được bao lâu nay lại vui vẻ xuất hiện ở trước mắt, hơn nữa Hoàng Thượng luôn luôn thô bạo lại có vẻ mặt ôn nhu như vậy? Lạ nha, chẳng lẽ bọn họ hoa mắt?

“Làm càn, nhìn thấy Hoàng Thượng, Hoàng Hậu còn không hành lễ.” Hứa Mậu nhìn thấy bọn họ đều choáng váng, trong lòng rất không vui. Người nào dạy dỗ hạ nhân như vậy? Không hiểu quy củ gì hết.

“Nô tài/tỳ, khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.” Nghe Hứa Mậu trách mắng, mọi người mới hoang mang rối loạn quỳ trên mặt đất.

“Được rồi.” Lãnh Loan Loan vẫy tay, “Dao Ca, Dao Mộng, Dao Trúc, các ngươi ở trong này hầu hạ Nhũ mẫu bổn cung, ngươi, ngươi, và ngươi đi tìm người nâng Loan kiệu cho bổn cung, những người khác thì đi đi.”

“Dạ.” Ba cung nữ cùng ba thái giám được điểm danh thì cúi đầu, trả lời.

“Hoàng Thượng, người không phải còn có tấu chương chưa phê sao? Nô tì tại đây cung tiễn người.” Lãnh Loan Loan cúi người. Quên đi, trước mặt hạ nhân cho hắn chút mặt mũi.

Hiên Viên Dạ bất đắc dĩ, cùng Hứa Mậu rời đi.

“Cung tiễn Hoàng Thượng.” Cung nữ, thái giám lại hô phía sau Hiên Viên Dạ.

Ánh dương sáng lạn, bóng dáng Hiên Viên Dạ càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở trước mắt mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.