Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 25: Chương 25: Quả nhiên là không đáng tin cậy




Editor: Mèo coki

Đợi một hồi, rốt cuộc điện thoại di động cũng báo có tin nhắn: “Tôi là Lệ Dĩ Thần, không nên cứng đối cứng với tài xế, cố gắng kéo dài thời gian, mở định vị ra, tôi sẽ đến ngay.”

Khi đọc được tin nhắn này thì cuối cùng lo lắng của Diệp Cẩn cũng tạm ổn định lại, tài xế cũng phát hiện ra gì đó, nói với Diệp Cẩn: “Chắc cô cũng đã biết ý đồ của tôi rồi, vậy thì tôi cũng không vòng vèo với cô nữa, công ty du lịch của chúng tôi chính công ty đen, chẳng qua cô đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp thì cái mạng nhỏ của cô sẽ không bị nguy hiểm, nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô nữa.”

Hai tay Diệp Cẩn đan chặt vào nhau, cố gắng bình ổn lại hốt hoảng của mình, khiến cho chính mình tỉnh táo lại: “Được rồi, tôi không phản kháng, tôi ném. . . . . .”

Diệp Cẩn đấu tranh một lát, chỉ có thể theo lời tài xế ném điện thoại đi, nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy điện thoại vỡ ra từng mảnh nhỏ, trong lòng Diệp Cẩn lạnh lẽo.

“Lệ Dĩ Thần, nhất định anh phải tìm được tôi. . . . . .” Diệp Cẩn hốt hoảng thầm nghĩ.

Tài xế hài lòng, gật đầu: “Nghe lời là tốt, nghe lời thì da thịt sẽ không chịu khổ.”

“Anh nói cái gì tôi cũng làm rồi, vậy không phải anh nên nói cho tôi biết mục đích của anh sao, nói cách khác là các anh muốn cái gì? Tiền? Hay là sắc?”

Tài xế cười một tiếng: “Muốn tất.”

Nghe vậy, hoảng sợ Diệp Cẩn vất vả đè xuống lại bùng lên, tệ nhất chính là tài sắc đều muốn: “Tôi sẽ đưa hết tiền của tôi cho anh...anh thả tôi ra có được hay không?”

“Không thể nào, trên người cô thì có bao nhiêu tiền, chẳng qua khuôn mặt của cô lại rất đáng tiền đấy, tôi cũng không sợ cô biết, công ty du lịch là giả, lừa bán phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mới là thật.”

Diệp Cẩn hít khí lạnh, không ngờ bọn người này không phải là trộm cướp mà chính là bọn buôn người,Lương Tuyết Ngưng chết tiệt, hại chết cô rồi.

Không được, cô phải tỉnh táo lại, nhất định phải đợi đến khi Lệ Dĩ Thần tới đây, Diệp Cẩn cắn răng, nói với tài xế: “Tài xế, vậy thì tôi cũng không dối gạt anh nữa, thật ra thì tôi là tiểu thư nhà có tiền, anh bán tôi cho người khác thì chi bằng bán tôi cho người nhà tôi.”

Quả nhiên, ánh mắt tài xế dao động: “Cô nói thật chứ?”

“Tôi không lừa anh, thật đây, chắc anh cũng nghe qua ông trùm bất động sản của tập đoàn Hải Lan chứ, gần đây anh ấy đang tập trung tiền để đầu tư xây những khu chung cư, biệt thư xa hoa ở khắp nơi, mà tôi là vợ của tổng giám đốc tập đoàn đó, như vậy đi, tôi cho anh số điện thoại của chồng tôi, anh thử gọi xem có phải là anh ấy hay không.”

Tài xế động lòng: “Vậy anh ta sẽ cho tôi rất tiền nhiều sao?”

“Đúng vậy, anh muốn bao nhiêu anh ấy cũng sẽ cho anh.”

“Tôi muốn mười triệu, cô đáng giá không?”

“Anh ấy rất thích tôi, anh ấy. . . . . . Nhất định sẽ cho anh.” Thật ra thì lúc nói lời này Diệp Cẩn có chút chột dạ, cho dù là lừa dối bọn bắt cóc, nhưng cô lo rằng như vậy còn chưa đủ, đây chính là giặc cướp, Lệ Dĩ Thần đã không còn thương cô, anh sẽ đặt mình vào nguy hiểm vì cô sao? Nhưng mà bây giờ đã bị dồn tới đường cùng, coi như hy vọng mong manh thì cô nhất định cũng phải thử một lần.

Tài xế nửa tin nửa ngờ bấm điện thoại, quả nhiên, bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam: “Tôi là Lệ Dĩ Thần, anh là ai vậy?”

“Anh họ Lệ? Vậy là anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hải Lan?”

“Không sai, đúng là tôi.”

“Ha ha ha. . . . . . Vậy anh thật sự là người có tiền, vậy thì tốt, tôi cho anh biết bây giờ vợ anh đang ở trong tay tôi, nếu như anh muốn cô ta bình an vô sự thì lập tức chuẩn bị mười triệu cho tôi, nếu không tôi sẽ giết con tin.”

“Được, tiền tôi sẽ chuẩn bị, anh đừng động đến cô ấy, nếu tôi biết cô ấy thiếu một cọng lông thì nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Mèo: Định xưng hô hổ báo chút mà thấy tên bắt cóc này ngu ngu sao ấy nên thôi. ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.