Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 16: Chương 16: Quán bar đáng sợ.




Editor: Mèo coki

Diệp Cẩn nhìn ly cocktail màu sắc đẹp mắt ở trước mặt, chậm rãi nói: “Có nhiều lúc phụ nữ cần một người đàn ông, giống như ngồi máy bay đến chỗ cao cần dùng dù để nhảy, nếu như vào giờ phút này anh ta không có ở đây, như vậy về sau cũng không cần nữa.”

Lương Tuyết Ngưng im lặng một giây, sau đó cười lên: “Không có tên khốn kiếp kia vẫn có thể sống tốt sao Diệp Cẩn?”

Diệp Cẩn nhíu mày: “Là có thể sống, còn có thể sống tốt hay không. . . . . thì phải xem chính cậu, trừ khi cậu có thể hoàn toàn quên đi.”

”Vậy còn cậu thì sao? Cậu đã hoàn toàn quên được tên khốn kiếp ấy hay chưa?”

Diệp Cẩn quơ quơ ly rượu, sau đó uống cạn sạch: “Đối với mình mà nói, Lệ Dĩ Thần ngoại trừ giống người yêu thì càng giống như một trụ cột tinh thần hơn, khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Mục chính là khoảng thời gian chật vật nhất trong cuộc đời mình, nhưng bởi vì có anh ta xuất hiện nên mới khiến mình mong đợi cuộc sống tốt đẹp một lần nữa, ai có thể ngờ lúc mình dâng lên toàn bộ tin tưởng thì anh ta lại phá hủy phòng tuyến của mình một cách triệt để, khiến mình suýt nữa chết trên chiến trường do chính mình bày ra, một người đàn ông tàn nhẫn như vậy, cậu nói làm sao mình có thể hoàn toàn quên đi được, làm sao có thể hoàn toàn. . . . . . buông tha được. . . . . . Nếu như thời gian có thể quay lại thì mình thật sự không muốn quen biết anh ta, như vậy. . . . . . Tối thiểu tim của mình vẫn còn hoàn chỉnh.”

Lương Tuyết Ngưng ợ một cái, càng lộ ra vẻ say rượu: “A Cẩn, cậu cũng say rồi, nếu không thì bình thường cậu tuyệt đối không nói với mình điều này, cậu là một người kiên cường như vậy mà.”

Diệp Cẩn thở dài: “Có lẽ là như vậy...! .”

”Ha ha, say rất tốt, say rồi thì sẽ không khó chịu nữa, A Cẩn, chúng ta cạn ly nào.”

Diệp Cẩn đè ly rượu của cô ấy lại: “Đừng nữa uống, cậu say rồi, mình đưa cậu về nhà.”

”Không cần, mình còn uống chưa đã.”

Trong lúc hai người đang còn giằng co thì có ba người đàn ông đã sớm để mắt tới Diệp Cẩn và Lương Tuyết Ngưng, mấy người đó nhích lại gần: “Hai vị tiểu thư này muốn đi sao, thời gian vẫn còn sớm mà, không bằng ở lại chơi thêm chút nữa, chúng tôi sẽ mời.”

Diệp Cẩn đỡ Lương Tuyết Ngưng đang say khướt, cảnh giác nhìn ba người đàn ôngcó vẻ mặt khác thường đó: “Cám ơn ý tốt của các anh, chúng tôi thật sự phải đi rồi.”

Lương Tuyết Ngưng đẩy Diệp Cẩn ra: “Cậu đi trước đi, mình uống chưa đã đâu.”

Một người đàn ông cười đến gần Lương Tuyết Ngưng, sau đó nói với Diệp Cẩn: ”Cô xem, vị tiểu thư này nói cô ấy không muốn đi, cô cứng rắn kéo cô ấy đi như vậy là không đúng rồi.”

Diệp Cẩn thấy tên đàn ông kia chuẩn bị động tay động chân với Lương Tuyết Ngưng thì lập tức tiến lên đẩy tên đàn ông đó ra: “Đừng đụng vào cô ấy.”

Bởi vì Diệp Cẩn gầm lên nên trong nháy mắt không khí đông cứng lại, hai người đàn ôngcòn lại cũng có chút tức giận: “Đã đến chỗ này thì đừng có giả bộ thánh nữ nữa, nếu không muốn chơi one night, vậy thì ra giá đi.”

Diệp Cẩn hoàn toàn bị chọc giận: “Mấy tên khốn kiếp này, cút ngay cho tôi, chúng tôi không phải là người mà mấy người có thể trả giá.”

”Ai da, tính tình của con bé này rất nóng nảy nha, nhưng lúc mắng chửi người thì có chút đáng ghét, bọn mày đâu, lôi hai con nhóc này ra cho anh, anh đây không tin anh Ba khu Tây không chơi được hai con kĩ nữ này.”

”Buông tôi ra, mấy người cút ngay cho tôi.”

Trong lúc ba người đàn ông kéo hai cô đến trước cửa quán bar thì bỗng phát hiện có một người đàn ông vọt lên, đá vào cổ tay tên cầm đầu kia,tên đàn ông gọi là anh Ba kia rên lên một tiếng, không hề phòng bị té xuống đất.

Diệp Cẩn lấy lại tinh thần: “Cố Diễn?”

Cố Diễn cởi một nút áo sơ mi ra, bảo vệ Diệp Cẩn ở sau lưng mình, từ trên cao nhìn xuống tên đàn ông kia: “Nếu đã lăn lộn ở khu Tây thì nên hỏi thăm một chút Dạ Sắc là nơi mà mày có thể diễu võ giương oai sao?”

Lúc này, Lăng Tiêu cũng mang người tới: “Dạ Sắc của tôi làm ăn buôn bán đàng hoàng, nếu như ngày mai có lời đồn đãi nói rằng Dạ Sắc để cho khách nữ bị đàn ông tùy ý dẫn đi thì Lăng Tiêu tôi làm sao làm ăn được nữa, đánh cho tôi.”

Không thèm để ý đến ba người đang bị đánh bầm dập kia, Cố Diễn lo lắng, vội vàng nâng khuôn mặt của Diệp Cẩn lên xem xét: “Không có sao chứ?”

Lệ Dĩ Thần đứng ở chỗ tối, nhìn hình ảnh nhức mắt đó thì nhướn mày, chẳng lẽ cô gái mà Cố Diễn nói đến là Diệp Cẩn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.