Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 72: Chương 72: Chương 41




* Thất niên chi dương (七年之痒): thành ngữ của Trung Quốc, ý nói 7 năm là cột mốc mà người ta nói rằng tình cảm trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng bảy năm này thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Sau khi sinh ra Trương Lam, ngày đó bầu trời quang đãng an lành, ở giữa không trung hiện lên đám mây bảy màu, tiểu công chúa Trương Lam, ở trong ngực ba cô, vùng vẫy một chút, liền hôn ba cô một cái.

Đơn giản ấm áp như vậy làm cho tâm mọi người đều mềm nhũn, Trì Bình vui vẻ yên tâm may mà ban đầu không có đem Trương Lam đi phá, mới có thể nhìn thấy một bảo bối đáng yêu như vậy.

Hai vợ chồng nhìn chằm chằm mặt con gái, nhìn mãi cũng không muốn rời.

Trương Lam xoay người, áo vén lên, lộ ra cái bụng, đáng yêu không chịu được, Trì Bình lập tức ngồi xuống, kéo cái chăn cho cô, hừ nói: “Chỉ biết lộn xộn.”

Trương Lam không nói, liền chôn ở trong ổ chăn.

Trương Trọng Cảnh đột nhiên thở dài: “ Anh hy vọng Lam Lam của chúng ta sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương gì, vĩnh viễn hoạt bát xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy.”

Trì Bình nắm tay Trương Lam, nói: “Em cũng hy vọng, em hy vọng con bé lớn lên chậm một chút, nhưng con bé đã đến tuổi yêu đương, anh nói xem, Tiết Nhượng sẽ làm con bé bị thương sao?”

Lời này cũng hỏi Trương Trọng Cảnh.

Yêu, hoặc là ngọt, hoặc là khổ, hoặc là chua, ai có thể vĩnh viễn sẽ ngọt ngào như vậy.

Trương Trọng Cảnh nhẹ giọng nói: “Hẳn là sẽ không.”

Trì Bình: “ Sẽ không làm sao?”

“Anh tin chắc, vẫn là sẽ không.”

Trì Bình không lên tiếng, sau một lát, mới cùng Trương Trọng Cảnh ra khỏi phòng, thuận tiện giữ lại một ngọn đèn nhỏ cho Trương Lam, cẩn thận đóng cửa lại.

Trương Lam một đêm ngủ ngon, ngày thứ hai tỉnh lại, vươn người, khoát tay nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô lại cười khanh khách, cô nhảy xuống giường, đi đến tủ quần áo tìm quần áo, sau đó phóng tới phòng tắm, thay quần áo mới đi ra, xuống lầu cùng cha mẹ ăn điểm tâm.

Trì Bình nhìn cô chạy từ trên tầng xuống, thật sự sốt ruột: “Đi bộ cho tốt, ai bảo con chạy nhảy.”

Trương Lam le lưỡi, cười híp mắt cọ cọ lên người Trì Bình, ngồi xuống, Trì Bình nhẹ nhàng liếc mắt trừng cô một cái: “Xuống cầu thang đi thật cẩn thận, đừng chạy nhảy.”

“Đã biết ạ.” Trương Lam bĩu môi làm nũng.

Trì Bình xụ mặt lập tức cũng mềm nhũn, Trương Trọng Cảnh gấp báo lại, uống một ngụm sữa, hỏi Trương Lam: “Hôm nay ba với mẹ con đều có thời gian rảnh ở nhà cùng con hay là muốn đi đâu chơi?”

“Ở nhà đi!” Trương Lam nói, thời tiết lạnh như vậy cô không muốn ra khỏi cửa.

“Được.”

Trương Trọng Cảnh nói: “Chờ chút nữa cùng cha chơi một ván cờ vây.”

“A?” Trương Lam lắc đầu: “Để cho mẹ cùng ba chơi, con không biết chơi đâu.”

“Không biết có thể học.” Trương Trọng Cảnh cười nói, Trương Lam mặt đầy cự tuyệt, nhưng ăn bữa sáng xong rồi, vẫn bị kéo lên ghế sofa, cùng Trương Trọng Cảnh chơi cờ vây.

Cô vô cùng không muốn, thở phì phì làm ra vẻ bất mãn.

Trương Trọng Cảnh nhìn vợ một cái, rồi nói với Trương Lam: “Ba ba nói cho con, chơi cờ vây có thể rèn luyện khí chất, con xem khí chất của mẹ con cũng từ đây mà luyện ra, tương lai Tiết Nhượng càng ngày càng xuất sắc, con không muốn cùng nhau tiến bộ sao?”

Trương Lam vừa nghe đến Tiết Nhượng, cả người theo bản năng ngồi thẳng.

Trương Trọng Cảnh cười lên, nói: “Vậy cùng ba chơi ván kế tiếp đi.”

“Nga.” Vì câu nói Tiết Nhượng càng ngày càng xuất sắc kia, Trương Lam lưng thẳng tắp, cùng Trương Trọng Cảnh một buổi sáng chơi cờ vây, làm cho cô nhanh chóng buồn ngủ.

Trì Bình liếc mắt xem thường, nói: “Chỉ biết khi dễ con gái.”

Trương Trọng Cảnh cười trộm.

Ăn bữa trưa xong, Trương Lam đi lên lầu ngủ một hồi, lại trốn trên giường cùng Tiết Nhượng phát wechat, sau đó ngủ tiếp, hơn ba giờ mới tỉnh lại, cô gạt bỏ mái tóc như cỏ dại xuống lầu, trong phòng khách lại trống không, cô lập tức hỏi dì Lưu, dì Lưu nói: “Ba cháu mới nhận một cuộc điện thoại, hình như bên Tần gia có chuyện gì đó, mẹ cháu cũng liền đi theo, đợi lát nữa đến cơm chiều sẽ về ăn.”

“Nga.” Trương Lam có chút mất mát, cô đem mình ngã ngồi xuống ghế sofa, gãi đầu.

Một lát sau, cô lại cảm thấy ở nhà nhàm chán, cầm điện thoại di động lên đeo khăn quàng, đi ra ngoài tìm mấy người Chu Huệ chơi, Chu Huệ cũng ở tại khu biệt thự này, nhưng cách quá xa, đi tới rất phiền, bình thường Trương Lam đều lười đi, hôm nay vừa đúng lúc chú Trần không ở nhà, Trương Lam chỉ có thể đi bộ.

Đi được hai bước, một người phụ nữ mặc áo bành tô màu đen không biết từ nơi nào đi ra, chặn ở trước mặt Trương Lam, bà đeo một chiếc mắt kính, khăn quàng cổ hoa sắc, tay để trong túi, nhìn Trương Lam hỏi: “Cháu là Trương Lam sao?”

Trương Lam cúi đầu, lui về phía sau hai bước, trên mặt mang theo cảnh giác: “Là cháu, xin hỏi dì là ai vậy?”

“Dì là mẹ của Tiết Nhượng, dì gọi là Chung Lệ Nhan.”

Trương Lam che miệng lại, cô lần nữa lui về phía sau, cô nói: “Dì, dì nói dì là mẹ của Tiết Nhượng, cháu không tin, Tiết Nhượng không ở nơi này, nhà cậu ấy cách nơi này rất xa.”

“Cho nên dì mới đặc biệt tới đây tìm cháu.” Chung Lệ Nhan lấy điện thoại ra, ấn mở một tấm ảnh chụp, là ảnh gia đình, ở trên Tiết Nhượng đứng bên cạnh một người phụ nữ, rất giống với Chung Lệ Nhan.

Trương Lam cảnh giác biến thành chột dạ, cô thấp giọng nói: “Dì, dì tìm cháu làm gì?”

“Không có gì, chỉ muốn tìm cháu tâm sự, cháu yên tâm, dì không phải là người xấu.” Chung Lệ Nhan kinh ngạc một thiếu nữ mới mười bảy tuổi mà đã cảnh giác như vậy.

Điều này chứng minh cha mẹ cô giáo dục cô rất toàn diện.

Nếu cô không phải là nữ sinh Tiết Nhượng thích, Chung Lệ Nhan cũng miễn cưỡng thích cô.

Trương Lam có chút kinh hoảng: “Dì, dì tìm cháu có chuyện gì? Cháu không có kéo thấp thành tích của Tiết Nhượng.”

Nhắc tới thành tích, sắc mặt Chung Lệ Nhan liền thay đổi, Trương Lam nhìn sắc mặt của bà thay đổi, liền càng hoảng hơn, Chung Lệ Nhan nói: “Nhà các cháu gần đây có một công viên, cách ở nơi này không xa, chúng ta tới đó ngồi một chút, dì liền tán gẫu với cháu một hồi.”

Hễ là học sinh đối mặt với gia trưởng, bất kể là người lớn nhà mình, hay người nhà khác, cũng sẽ sinh ra một loại kính sợ cùng sợ hãi, Trương Lam cũng không ngoại lệ, Chung Lệ Nhan đều nói tới đây, Trương Lam cũng không có cách nào khác cự tuyệt, chỉ có thể đi theo Chung Lệ Nhan đi đến công viên kia, công viên kia không tính là rất xa, ngay tại lối vào, lúc nhìn ra phía ngoài, có thể thấy xe cộ đi ra tiến vào.

Trương Lam nghĩ tới đây, cũng thoáng thả lỏng, hơn nữa, Chung Lệ Nhan là mẹ Tiết Nhượng cũng làm cho cô không có lòng đề phòng, vì vậy liền đi theo sau.

Chính là vẫn luôn nắm chặt điện thoại di động, để giảm bớt kích động.

Tác giả có lời muốn nói:

Qua khoảng thời gian này là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.