Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 144: Chương 144: Người Ta Tiền Nhiều Hơn! Một Chiếc Xe Liền Hơn Sáu Mươi Vạn Đấy!




Editor: May

”Không ngờ, cô vẫn còn trở về.”

Phản ứng của Thẩm Minh, giống như trong dự liệu của Thẩm Chanh, vẫn là lạnh tĩnh như vậy, dù liếc nhìn nhận ra cô, cũng vẫn như thế.

Năm đó, anh ta đã là một nhân vật lợi hại, hôm nay qua sáu năm, thủ đoạn hẳn là càng cao hơn dứt khoát hơn mới đúng.

Nhìn Thẩm Minh, Thẩm Chanh ung dung thản nhiên hếch đầu mày lên, “Anh đương nhiên không hy vọng tôi trở về, tôi trở về, chẳng phải uy hiếp đến địa vị của anh ở nhà họ Thẩm sao.”

Ánh mắt Thẩm Minh trầm xuống, anh ta chần chờ một giây, mở miệng nói: “Có lời gì, chúng ta đổi địa phương nói, vỡ lở ra ở nơi này, đối với ai cũng không có lợi ....”

Quả nhiên, đây mới đúng là một thương nhân thông minh, đã biết dùng cách này để hóa giải nguy cơ.

Chỉ tiếc, Thẩm Chanh cũng không tính nể mặt của anh ta: “Vỡ lở ra thì thế nào? Không có chỗ tốt thì thế nào? Chẳng lẽ anh lại muốn đánh tôi?”

Lời của cô, cuối cùng đã khiến vẻ mặt của Thẩm Minh có biến hóa, bất quá anh ta cũng không có biểu lộ ra tâm tình của mình.

Nhìn Thẩm Chanh, anh ta lạnh giọng mở miệng: “Đây là một xã hội pháp trị, không có người nào dám đối kháng với pháp luật, đánh người, là phải trả giá thật lớn.”

Anh ta giống như cố ý nói cho Thẩm Chanh nghe, mục đích đương nhiên là vì nhắc nhở cô, vừa rồi cô ra tay đánh người.

”Đánh người phải trả giá thật nhiều? Ây da tôi rất sợ.” Thẩm Chanh làm ra một bộ dáng nhu nhược, nhìn về phía người đàn ông hoàn mỹ đang lười biếng nghiêng dựa vào trên xe bên cạnh, nũng nịu mở miệng, “Ông xã, anh ta uy hiếp em, phải làm sao đây?”

Thi Vực hờ hững lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu một hơi, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Khiến anh ta thân bại danh liệt.”

Rõ ràng là giọng nói không nặng không nhẹ, lại mang theo khí phách không giận tự uy.

Anh cứ thế dựa vào trên xe, tư thái kiêu ngạo, giống như đế vương cao cao tại thượng.

Thẩm Chanh tuyệt đối không nghi ngờ năng lực làm việc của anh, anh nói có thể làm cho Thẩm Minh thân bại danh liệt, vậy thì nhất định không phải nói đùa.

Nhưng trò chơi này chỉ mới vừa mới bắt đầu, nếu đơn giản kết thúc như vậy, liền không chơi vui rồi.

Suy nghĩ một lúc, cô mở miệng, “Người ta chính là đại thiếu gia nhà họ Thẩm nha! Anh có biết nhà họ Thẩm không? Đại gia đình đứng số một số hai thành Giang đó!”

”À?” Thi Vực chậm rãi phun ra một vòng khói, mới giơ khóe môi lên,“Lợi hại như vậy, tôi chẳng phải là không thể khiến anh ta thân bại danh liệt rồi sao?”

”Em cảm thấy không thể, dù sao nhà họ Thẩm có uy tín danh dự ở thành Giang, người ta rất tiền nhiều! Chỉ một chiếc xe đã hơn sáu mươi vạn đấy!”

Cô nói hơn sáu mươi vạn đến rất nặng, không có mục đích gì khác, chính là muốn khiến cho Thẩm Họa khó xử.

Nghe nói như thế, Thẩm Họa quả thật là không nhẫn nại được, cô đưa tay lôi kéo tay áo Thẩm Minh, giọng nói mang theo vài phần lo lắng hô một tiếng: “Anh,....”

Thẩm Minh quay đầu lại nhìn cô ta, liếc mắt ra hiệu với cô ta, nhắc nhở cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Thẩm Họa cắn môi gật đầu, không có lên tiếng, ánh mắt thoảng qua trên người Thẩm Chanh.

Cũng vào lúc này, cô ta mới phát hiện, quần áo trên người Thẩm Chanh, lại có thể là một trong mười nhãn hiệu lớn của thế giới.

Chỉ một áo sơ mi, đã trị giá sáu con số.

Bàng hoàng, lo lắng, trong nháy mắt toàn bộ phủ lên trong lòng của cô ta.

Thấy Thẩm Họa nhìn mình, Thẩm Chanh nheo con ngươi nguy hiểm lại, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, “Cô nhìn cái gì? Có phải là cảm thấy lớn như vậy, cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào hoàn mỹ như tôi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn đi chỉnh sửa đúng không!”

Một câu, khiến Thẩm Họa vừa xấu hổ vừa khó chịu, mặt lập tức đỏ đến tận cổ.

Trước khi Thi Vực chưa lái chiếc xe giá trị hơn ngàn vạn này xuất hiện, có lẽ Thẩm Họa còn có thể yên tâm thoải mái khoe khoang mình là một kẻ có tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.